Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 14



Vương Thu Dung đem này nọ đặt ở cửa, cười nói: “Văn Nghêu, hôm nay dì mua rất nhiều đồ ăn, cháu cần phải hảo hảo......” Nói chưa hoàn câu, nhấc đầu lên không thấy bóng dáng Quý Văn Nghêu đâu, liền ngây ngẩn cả người.

“Mẹ, Văn Nghêu sớm bị cô ta chọc giận bỏ về rồi, kia đồ ăn mẹ mua cho ai ăn a!”

Vương Thu Dung nhìn nữ nhi có chút mơ hồ, nói cái gì nha.

Phó Lệ Na liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn nói: “Con cũng không biết xảy ra chuyện gì, mẹ hỏi con dâu tốt của mẹ đi. Con vừa về, một câu cũng chưa nói, Văn Nghêu liền đứng dậy bỏ đi, không biết cô ta đã cùng Văn Nghêu nói cái gì!”

Vương Thu Dung đằng một chút liền phát hỏa, nhìn Lâm An Nhàn lớn tiếng hỏi: “Tôi không phải bảo cô ở yên trong phòng sao, cô ra đây làm gì, cô cố ý chọc giận tôi phải không? Cô nói, cô rốt cuộc cùng Văn Nghêu nói cái gì!”

“Đúng rồi, cô ta còn nói Văn Nghêu tặng cô ta chiếc váy này.” Phó Lệ Na bổ sung một câu.

Vương Thu Dung giựt chiếc váy trong tay Lâm An Nhàn, khí càng suyễn càng thô.

“Cô thật là làm mất hết mặt mũi Phó gia! Vì tôi nói không có phần cô, cô liền nổi lên ý xấu? Cô ngu ngốc cũng nên ngẫm lại, tôi bất quá tức giận nói, sẽ thực không cho cô sao! Đây là váy Văn Nghêu tặng Lệ Giai, cô có thể cứng rắn nói thành tặng cô? Của cô ở trong phòng tôi, vốn định cơm nước xong đưa cho cô, không nghĩ cô liền nói dối, cô nghĩ tôi không cho nên thừa dịp tôi đi mua đồ ăn, đến phàn nàn Văn Nghêu?”

Lâm An Nhàn trong lòng sốt ruột, lại nói không được, chính là cường điệu: “Con thực chưa nói gì, là hắn nói tặng con, con cũng không muốn a.”

“Đi, cô đừng xảo biện, sự thật rành rành ra đó, cô còn không thừa nhận. Mẹ, con mặc kệ, chuyện của Chí Dũng còn chưa thành, mẹ xem đi!” Phó Lệ Na tối quan tâm vẫn là chuyện của chồng mình.

“Mẹ có biện pháp gì, đắc tội với người ta thì dễ, nói vãn hồi là có thể vãn hồi được sao? Chờ ba con cùng Minh Hạo trở về rồi nói sau, thật là tức chết. Lệ Na giúp mẹ về phòng!”

Phó Lệ Na trừng mắt nhìn Lâm An Nhàn, giúp đỡ Vương Thu Dung về phòng.

Lâm An Nhàn cũng mệt mỏi lê thân về phòng. Hôm qua làm ca đêm, trở về cũng gần sáng nên căn bản ngủ không được bao nhiêu, đầu óc hiện tại lại cực kỳ khó chịu, mờ mịt. Quý Văn Nghêu không ở lại ăn cơm cùng mình có quan hệ gì, chuyện chiếc váy thì chỉ cần điện thoại hỏi Quý Văn Nghêu là rõ ràng, vì cái gì đều đổ lên đầu mình!

Gần đến giờ cơm chiều, Phó Nham miệng ngâm nga trở về, vào phòng thì nghe vợ cùng con gái thuật lại.

Chẳng bao lâu, Phó Minh Hạo cũng về, bước vào phòng khách đã bị ba người ngăn lại…………..

“Mẹ, An Nhàn thế nào mọi người còn không hiểu sao? Dù thiệt thòi, cô ấy cũng chưa bao giờ nhiều lời phản bác, sao có thể làm Quý Văn Nghêu tức giận, khẳng định là có hiểu lầm.”

“Nói vậy thành tôi nói dối sao? Lúc đó, chỉ có cô ta cùng Quý Văn Nghêu ở phòng khách, tôi vừa về tiếp đón, Quý Văn Nghêu vốn đáp ứng ở lại ăn cơm, lại bình tĩnh cáo từ, nói đây là có chuyện gì?” Phó Lệ Na thực không vui khi Phó Minh Hạo không tin lời mình.

Phó Nham lúc này nói: “Kêu vợ con ra nói cho rõ ràng.”

Phó Minh Hạo không có biện pháp đành đi gọi Lâm An Nhàn, Lâm An Nhàn đi ra đứng ở một bên, không nói một lời.

Phó Lệ Na tiến lên hỏi: “Tôi hỏi cô, có phải cái váy này là Quý Văn Nghêu tặng cô?”

Lâm An Nhàn nhìn cái váy, gật gật đầu.

“Tôi chưa nói sai đi, váy này sao có thể đưa cho cô ta, đây là số đo của chị cả, hơn nữa Quý Văn Nghêu đã cùng mẹ nói là cho chị cả, như thế nào lại đưa cô, có thể thấy được cô đang nói dối!”

Phó Minh Hạo nhìn nhìn cũng không phản đối.

“Cưới vợ thú hiền, An Nhàn trước kia quả thực hiền lành, như thế nào đột nhiên lại thay đổi. Lệ Na có việc cần nhờ Quý Văn Nghêu, cả nhà đều nịnh bợ người ta, cô lại trước mặt nói này nọ? Như vậy không bằng ra ngoài sống một mình!” Phó Nham thực sinh khí.

Vương Thu Dung lập tức tiếp lời: “Tôi xem, nếu như vậy nữa thì thân thích, bằng hữu đều đắc tội hết. Không phải cô vẫn luôn có chủ ý ra ngoài ở riêng sao. Nếu có thể làm cả nhà hòa khí, vợ chồng tôi thà động của cải, cho anh chị năm vạn ra ngoài mua phòng!”

Dựa vào giá nhà hiện nay, năm vạn có thể mua sao? Rõ ràng làm mình khó xử, Lâm An Nhàn biết rõ có phản bác cũng không được cái gì.

“Mẹ đừng nóng giận, An Nhàn cũng là nhất thời hồ đồ, con nhất định sẽ nói cô ấy.” Phó Minh Hạo không nghĩ làm lớn thêm, hơn nữa cũng thấy có chút kỳ quái, đành trước trấn an cảm xúc cha mẹ.

Phó Minh Hạo nháy nháy mắt với Lâm An Nhàn, ngụ ý nhắc nhở An Nhàn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

“Ba, mẹ, chị hai đừng nóng giận, con thực hồ đồ, làm gì cũng không suy nghĩ, mọi người tha thứ con lần này đi.”

“Cô nói nhẹ, cô như vậy một câu hồ đồ liền xong?” Phó Lệ Na tiếp tục trách móc.

“Được rồi, người một nhà sống hòa khí mới tốt, tính tình An Nhàn chúng ta bình thường cũng hiểu biết, không phải đứa nhỏ bốc đồng cố tình gây sự. Nháo sự lần trước suy cho cùng cũng là lỗi của nhà chúng ta. An Nhàn, chuyện hôm nay rút kinh nghiệm, bất quá về sau không được thất lễ với Văn Nghêu, có nghe không?”

Lâm An Nhàn không nghĩ Vương Thu Dung giải vây cho mình, nhất thời không biết phải nói cái gì, chỉ gật gật đầu.

Phó Lệ Na cũng giật mình: “Mẹ sao có thể như vậy, chuyện của Chí Dũng làm sao bây giờ?”

Vương Thu Dung không để ý lời nữ nhi, đối Phó Minh Hạo nói: “Con cùng An Nhàn về phòng đi, một lát tới giờ cơm tối sẽ gọi các con.”

Phó Minh Hạo nghe lời cùng Lâm An Nhàn trở về phòng.

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Vương Thu Dung mới tức giận đối nữ nhi nói: “Con biết cái gì, mẹ như vậy là muốn trước trấn an nó, về sau không biết còn làm ra chuyện gì. Lần này muốn xin lỗi Văn Nghê, có thể thiếu nó sao? Con nhìn xa một chút đi, đạo lý đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân cũng không hiểu? Nếu nó có ý định phá hư nhà chúng ta, chúng ta cũng không có biện pháp, không bằng làm cho nó cùng chúng ta một lòng. Lát nữa con đem cái váy đưa qua, nói nó vài ngày nữa cùng đi giải thích với Văn Nghêu, không phải xong việc!”

Phó Lệ Na vừa nghe Vương Thu Dung phân tích, nhất thời hiểu ra, mình về sau còn còn nhiều việc muốn nhờ Quý Văn Nghêu giúp đỡ, nếu làm lớn chuyện với Lâm An Nhàn thì xong rồi. Vì thế, lập tức cười nói: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo, con lập tức bảo cô ta đi.”

Sau đó lại đứng dậy khó được vào bếp nấu cơm.

Lâm An Nhàn trở về phòng, có chút sốt ruột cùng Phó Minh Hạo giải thích: “Em không nói dối, chính hắn đã nói như vậy!”

“Tốt lắm, An Nhàn. Mẹ đã nói không có việc gì nữa, hơn nữa người một nhà đúng sai sao có thể phân định rõ ràng, lần sau chú ý một chút!”

Phó Minh Hạo thay quần áo nằm trên giường nói: “May mắn chuyện lần trước được hóa giải, mẹ anh thật thấu tình đạt lý, nếu mẹ vợ vì em nghĩ nhiều một chút sẽ không đến náo loạn, thật là trọng nam khinh nữ.”

Lâm An Nhàn cảm thấy chuyện này quan hệ nhân phẩm cùng thanh danh của mình, sao có thể lập lờ cho qua, nhưng Phó Minh Hạo lại không nghĩ nói nhiều, đành phải nhịn.

Hai người nằm trên giường im lặng một lúc, chợt nghe Phó Lệ Na kêu: “An Nhàn, Minh Hạo ra ăn cơm.”

Phó Minh Hạo xoay người đứng lên: “Ra ăn cơm đi.”

Chờ hai người vào phòng khách, Phó Lệ Na liền cười nói: “Chúng ta ăn trước, ba mẹ có việc đợi lát nữa ăn. An Nhàn, nếm thử tay nghề của chị, vừa rồi chị chỉ nhất thời sốt ruột, em đừng để trong lòng.”

Lâm An Nhàn cười nói: “Đều là người một nhà, sao có thể mang thù, chỉ cần chị hai tin tưởng em không phải người như vậy là tốt rồi.”

“Đương nhiên tin, tuy em vào Phó gia không lâu nhưng mọi người đều biết tính tình em rất tốt, hôm nay khẳng định là hiểu lầm, nhanh ăn cơm đi.” Phó Lệ Na nói xong, gắp rất nhiều đồ ăn bỏ vào chén Lâm An Nhàn, Lâm An Nhàn thụ sủng nhược kinh.

An Nhàn mới gắp một ngụm đồ ăn, Phó Lệ Na lại cười nói: “An Nhàn, đã là người một nhà thì nên san sẻ với nhau. Anh rể em thực đang cần Quý Văn Nghêu giúp đỡ nguồn vốn, hôm nay vô luận em sai hay đúng, cũng là vợ chồng chị thiệt thòi xin lỗi hắn, dù gì cũng mong em ra mặt nói một tiếng. Tương lai gia đình chị khá giả, có thể quên em cùng Minh Hạo sao?”

Nguyên lai như vậy, Lâm An Nhàn có chút không tình nguyện nhỏ giọng nói: “Chị hai, kỳ thật chuyện này điện thoại giải thích với Quý Văn Nghêu là được rồi.”

Phó Lệ Na nén giận, tiếp tục cười: “An Nhàn, em nói không phải không đúng, nhưng điện thoại thật không thành ý, chẳng lẽ vì một cái váy, lại nói Quý Văn Nghêu nghĩ sai? Em nghe chị đi.”

Nói xong liếc mắt nhìn Phó Minh Hạo một cái.

Phó Minh Hạo không có biện pháp đành nói: “An Nhàn, chị hai nói cũng có đạo lý, người ta tới tặng quà cho mình sao có thể nói người ta sai, em chịu ủy khuất một chút, ai bảo chúng ta có việc cầu người ta!”

Lâm An Nhàn nghe xong, nhìn Phó Minh Hạo cười cười: “Được rồi, em sẽ đi.”

“Phải như vậy a! An Nhàn, em thử chiếc váy đó xem có hợp không, về sau đừng một chút lại náo loạn như vậy nữa, có chuyện gì liền nói với chị.” Phó Lệ Na yên tâm nói.

Cơm nước xong, Phó Lệ Na chủ động thu thập chén bát, để Lâm An Nhàn cùng Phó Minh Hạo về phòng. Lại dặn: “An Nhàn, chị hẹn thời gian rồi sẽ điện thoại cho em, lúc đi em mặc chiếc váy đó, để Văn Nghêu biết thành ý của em.”

Sau khi về phòng, Lâm An Nhàn nào có tâm tình, trực tiếp ném vào tủ quần áo.

“An Nhàn, anh biết em khó xử, ủy khuất, nhưng vì gia đình hòa thuận, em nhẫn nhẫn một chút.” Phó Minh Hạo thấy Lâm An Nhàn hành động như vậy, biết nàng khó chịu, phát tiểu tính tình.

Lâm An Nhàn cúi đầu nói: “Không phải em vẫn luôn nhẫn sao? Bảo em đi xin lỗi, nhưng em không biết mình sai ở đâu!”

Phó Minh Hạo ôm chầm Lâm An Nhàn hôn: “Vợ hiền, anh biết em tốt nhất, đổi người khác đã sớm gà bay chó sủa, không biết nháo thành dạng gì! Khi nào rảnh, anh dẫn em đi dạo phố mua ít quần áo?”

Lẫn tránh vòng tay của Phó Minh Hạo, Lâm An Nhàn khí đã muốn tiêu: “Quên đi, chỉ là một cái váy, vẫn là tiết kiệm tiền đi.”

Phó Minh Hạo cười nói: “Em thật là, chỉ cần một hai câu ngon ngọt đã nguôi giận, nhanh ngủ đi ngày mai còn đi làm.”

“Em đọc sách một chút, anh ngủ trước đi.”

Phó Minh Hạo nằm xuống đã ngủ, Lâm An Nhàn lật qua lật lại vài trang, mệt mỏi, hai mắt cứ nhíu lại, không mở ra được, cũng tắt đèn đi ngủ.

Hôm sau, Lâm An Nhàn đến công ty, thấy Tôn Bằng liền nói: “Tôi đã nói chuyện của cậu với Lâm Húc, nó cũng đồng ý, bất quá vì chưa có kinh nghiệm nên bắt đầu cậu khẳng định không nhận được tiền.”

Tôn Bằng nghe xong, cao hứng: “Không cần, cho tôi một cơ hội đã tốt rồi, em trai cô thật bản lĩnh, tự mở cả công ty riêng.”

“Chỉ là một công ty nho nhỏ, cũng chưa có đạo cụ gì, cậu nhớ nói với người yêu một tiếng. Hôn lễ đều thường tổ chức vào ngày nghỉ, nên hầu như không có thời gian cùng gia đình.”

“Không sao, cô ấy hiện tại thấy tôi ở nhà liền phiền lòng.” Tôn Bằng bởi vì có được việc làm không cần xã giao, cảm giác có chút kích động.

“Còn một việc, ngộ nhỡ hôn lễ trùng thời điểm tăng ca thì làm sao bây giờ?”

Tôn Bằng nghe Lâm An Nhàn nhắc tới, mới nhớ đến vấn đề này, nhất thời lo lắng.

“Tôi cũng không thể đổi với cậu, vì tôi phỏng chừng còn phải đi hỗ trợ, nếu không cậu thương lượng với ai khác thử xem.” Lâm An Nhàn suy nghĩ.

Tôn Bằng nghĩ nghĩ hỏi: “Để tôi thương lượng với Lý Linh xem, không biết cô ấy đồng ý không.”

Lâm An Nhàn gật đầu.

Sau khi nghe Tôn Bằng nói, Lý Linh thống khoái đồng ý, Tôn Bằng cảm ơn còn mời Lý Linh ăn cơm. Lý Linh chỉ nói chờ hắn kinh doanh có tiền rồi nói sau.

Lâm Húc đã thuê xong mặt bằng văn phòng và thanh toán nửa năm tiền thuê, thêm Tôn Bằng cùng Lâm An Nhàn trợ giúp, không đến một tuần, mọi thứ chuẩn bị không sai biệt lắm, chỉ còn chờ ngày tốt khai trương.

Về nhà, Lâm An Nhàn gặp Phó Lệ Na, trong lòng có chút không dễ chịu, khẳng định lại là chuyện của Quý Văn Nghêu.

Quả nhiên, Phó Lệ Na đi thẳng vào vấn đề: “An Nhàn, chị điện thoại mấy lần Quý Văn Nghêu đều nói không rảnh, sau nhờ Dương Quân mới đáp ứng trưa mai gặp tại công ty hắn. Ngày mai, chủ yếu là thành ý của em, có thể hay không vãn hồi, anh chị sẽ đến đón em.”

Quý Văn Nghêu rốt cuộc hay không bị thần kinh, đột nhiên phát hỏa, thật sự là so với nữ nhân còn khó hiểu.

Lâm An Nhàn nghe xong chỉ có thể đáp ứng, Phó Lệ Na “dặn dò” nửa ngày mới “thả” nàng về phòng.

Đến ngày hẹn, vợ chồng Phó Lệ Na lái xe tới chỗ làm đón Lâm An Nhàn đến công ty Quý Văn Nghêu.

Tầng 15, bởi vì đang thời gian nghỉ trưa nên bên trong lác đác chỉ có vài người.

Nhân viên lễ tân lễ phép chỉ dẫn, nghe nói tìm Quý Văn Nghêu, hơi sửng sốt một chút.

Phó Lệ Na chạy nhanh nói: “Chúng tôi đã hẹn trước, cô có thể điện thoại hỏi một chút.”

Người nọ cười cười: “Ba vị chờ một chút.”

Sau đó, điện thoại xin chỉ thị.

Buông điện thoại, đi ra: “Xin mời ba vị theo tôi.”

Vào thang máy, lên tầng 19, băng qua một đoạn hành lang, dừng lại trước một cánh cửa thủy tinh.

Nhân viên lễ tân gõ cửa, liền đẩy ra: “Mời vào.”

Phó Lệ Na gật đầu cảm ơn, cảm thấy thái độ phục vụ của công ty Quý Văn Nghêu thật sự hảo.

Ba người đi tới vài bước, thấy Quý Văn Nghêu đang nghe điện thoại, cũng không dám quấy rầy.

Quý Văn Nghêu đang nghe đối phương nói chuyện, nhìn ba người liếc mắt một cái, ra dấu ý bảo bọn họ ngồi xuống.

Lâm An Nhàn theo Phó Lệ Na cùng Tào Chí Dũng ngồi xuống, cảm thấy sô pha thật thoải mái, nghĩ rằng mình thật là cùng mệnh, hưởng thụ không được loại này sang quý sô pha. ("cùng mệnh": mệnh khổ >.<

Lúc này, Quý Văn Nghêu buông xuống điện thoại, đứng lên đi tới, ngồi đối diện ba người, cười nói: “Nhị tỷ có chuyện gì quan trọng vội vã gặp ta, thời gian này ta thật có chút bận.”

“Cũng không có gì đại sự. Văn Nghêu, An Nhàn thực không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cậu trăm ngàn đừng so đo.” Phó Lệ Na trực tiếp đẩy Lâm An Nhàn ra.

“Nhị tỷ lời này làm ta không có biện pháp trả lời, ta thật không biết biểu tẩu làm sai chuyện gì!” Nói xong, Quý Văn Nghêu kiều khóe miệng, thâm ý nhìn Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn hơi chờ đợi, dè chừng nhìn Quý Văn Nghêu.

Quý Văn Nghêu nói như vậy, có phải gián tiếp nói ngày đó hắn rời đi cùng mình không quan hệ, nếu hôm nay đem sự tình nói rõ, chính mình có thể trong sạch!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.