Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 28



Phó Lệ Na chớp chớp mắt không hiểu vì sao Quý Văn Nghiêu lại nắm lấy tay Lâm An Nhàn.

Quý Văn Nghiêu thong dong buông tay Lâm An Nhàn ra, mỉm cười: “Chị hai, có chuyện gì sao?”

“Hả? À … Đúng rồi, tôi pha trà mật ong cho cậu, cậu … cậu đỡ chút nào chưa?” Phó Lệ Na lóng ngóng nói.

“đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là làm phiền chị dâu phải vất vả, giờ tôi khỏe rồi, không cần uống trà mật ong đâu, chuyện mua xe cứ để tôi lo, hôm nào rảnh tôi dẫn anh chị đến đó xem và chọn.”

Sau đó, vỗ nhẹ vai Lâm An Nhàn nói: “Tôi ra phòng khách trước, chị nghỉ một chút đi, nãy giờ ngồi lâu chắc đã khó chịu.”

Phó Lệ Na săm soi nhìn Lâm An Nhàn, sau đó bưng ly trà theo Quý Văn Nghiêu ra phòng khách.

Quý Văn Nghiêu đi phía trước, trong mắt sớm không còn tươi cười: Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là An Nhàn đã hứa với anh, đều do Phó Lệ Na này phá hoại! cô ta muốn kiếm tiền đúng không? Mình sẽ tận sức giúp cô ta được như ý!”

Sau khi đóng cửa phòng lại, Lâm An Nhàn bắt đầu phỉ nhổ chính mình: Thiếu chút nữa sai càng thêm sai, may mà Phó Lệ Na xuất hiện đúng lúc, nếu không suýt chút nữa cô đã gật đầu đồng ý, làm chuyện có lỗi với Minh Hạo!

Nhưng lại cảm thấy không có biện pháp thoát khỏi của nợ Quý Văn Nghiêu này, trong lúc nhất thời khổ não không thôi.

Vẫn liên tục đợi cho tất cả mọi người đều ra về, vợ chồng Vương Thu Dung cũng về phòng, Lâm An Nhàn mới đi tắm, băn khoăn không biết loại thuốc Quý Văn Nghiêu sử dụng có ảnh hưởng gì đối cơ thể mình không.

Nghĩ đến đây, Lâm An Nhàn đột nhiên đứng bật dậy. Sao cô lại quên mất chuyện tránh thai chứ?

Lập tức cũng không nghĩ gì thêm nữa vội vàng mặc quần áo, cầm tiền chạy xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Nhưng sau khi mua về lại buồn rầu: Mình và Phó Minh Hạo vốn định để có con, hơn nữa cả nhà họ Phó đều đang ngóng trông, nếu bây giờ uống thuốc này, tạm thời không thể để có con được. Như thế thì khi gần gũi với Phó Minh Hạo cũng phải tránh thai, lòng vòng như vậy mãi nói không chừng khó có thể có con.

Tào Chí Dũng đang lái xe liếc nhìn Phó Lệ Na hỏi: “Im lặng vậy? không phải Quý Văn Nghiêu đã đồng ý giúp đỡ rồi sao? Sao em còn không vui thế?”

Rốt cuộc, Phó Lệ Na không nín nhịn được nữa, nói: “Tại anh không biết đó, có chuyện này em cảm thấy rất kỳ quái, lúc em mang trà mật ong vào phòng thấy Quý Văn Nghiêu đang kéo tay Lâm An Nhàn, không biết hai người họ đang nói cái gì, nhưng em thấy nghi lắm.”

Tào Chí Dũng nghe xong, bật cười: “không phải em nghi Quý Văn Nghiêu có ý với An Nhàn đấy chứ? Buồn cười chết được, với điều kiện đó của Quý Văn Nghiêu sao có thể có chuyện gì với Lâm An Nhàn, người ta muốn loại phụ nữ gì mà không có, chỉ có phụ nữ chủ động tìm anh ta, em nghĩ anh ta còn cần chủ động tìm sao? Huống chi em dâu của em cũng không phải dạng quốc sắc thiên hương, Quý Văn Nghiêu cần sao!”

Phó Lệ Na liếc mắt xem thường: “Em nói Quý Văn Nghiêu để ý Lâm An Nhàn hồi nào, lo mà lái xe đi!”

nói thì nói vậy nhưng Phó Lệ Na vẫn canh cánh trong lòng.

Lúc tới nhà, Phó Lệ Na đột nhiên vỗ đùi lớn tiếng: “không đúng! Quý Văn Nghiêu có thể không có ý gì với Lâm An Nhàn nhưng cũng không thể nói Lâm An Nhàn không có, em nghĩ kĩ rồi, không chừng thấy người ta có tiền, chắc cô ta lợi dụng lúc uống say tán tỉnh, nếu không Văn Nghiêu kéo tay cô ta làm gì, nói không chừng còn đang bị cô ta làm khó dễ!”

Tào Chí Dũng cũng không lên tiếng, bình thường nhìn Lâm An Nhàn có vẻ thành thật, nhưng thời buổi này sao có thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được, người càng thành thật ngoan ngoãn, khi gây chuyện thì chấn động hơn bất cứ ai khác.

“Ông xã, anh nói xem, sao bình thường em không nghĩ mấy chuyện này nhỉ? Chuyện chiếc váy lần trước em đã hoài nghi cô ta giở trò quỷ, thêm chuyện lần này nữa, em đoán Lâm An Nhàn tám phần là có dã tâm. không được, em nhất định phải tìm hiểu đến cùng vụ này, không thể để Minh Hạo bị chụp nón xanh cũng không biết, bọn họ cho là nhà họ Phó chúng ta dễ khi dễ lắm sao!”

“Đừng nóng nảy như vậy, được không? Những chuyện như thế này không có bằng chứng thì khôngnên nói lung tung, loại chuyện thế này khi kéo quần lên là không nói gì được họ, nếu không sao lại có câu nói bắt gian thì phải bắt tại giường chứ?”

Phó Lệ Na nghẹn tức gật đầu, lòng thầm quyết định phải tìm cơ hội tóm nhược điểm của Lâm An Nhàn.

*******

Quý Văn Nghiêu nhìn Trần Mộng Khiết lại tới công ty tìm mình thở dài: “Mộng Khiết, anh đã nói rồi, nếu em xem anh là bạn bè, thì có thể tiếp tục tụ tập chơi bời, nhưng nếu em không bỏ được quá khứ, anhnghĩ chúng ta vẫn nên giữ một khoảng cách thì tốt hơn….”

Trần Mộng Khiết nghe xong lại không cho là đúng: "Sao, sợ bạn gái anh không vui à? Văn Nghiêu, côgái kia hoàn toàn không phải người thích hợp với anh, hoàn toàn không hề có chút tự tin nào. Hôm đó vừa nhìn thấy em đã rưng rưng muốn khóc, muốn tranh thủ sự đồng tình cũng không cần làm dáng như thế. Thế kỉ thứ mấy rồi mà còn bày ra loại trò đó!”

Quý Văn Nghiêu không để ý đến Trần Mộng Khiết tiếp tục làm việc, Trần Mộng Khiết cười nói: “đã mấy giờ rồi, đi ăn trưa thôi, ăn xong em sẽ đi ngay, hay anh muốn em ngồi đây cùng anh? anh chọn đi.”

Quý Văn Nghiêu nhìn đồng hồ vì có thể đuổi Trần Mộng Khiết đành phải đứng dậy cùng cô ta đi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.

Mới ra cửa liền gặp Dương Quân.

Quý Văn Nghiêu thoáng giật mình: “Dương Quân, sao em lại đến đây?”

Nhìn thấy hai người song song đi ra, mắt Dương Quân lập tức đỏ: “Văn Nghiêu anh còn nói không phải vì cô ta mới chia tay em, hôm ở nhà dì hai, anh kêu em về nhà em cũng nghe lời anh, nhưng anh lại đối xử với em như thế này?”

Quý Văn Nghiêu còn chưa trả lời, Trần Mộng Khiết lại cười chen ngang: “cô giáo Dương, nếu Văn Nghiêu đã không muốn tiếp tục qua lại với cô, cô lại đến công ty gây rối thế này, có phải quá mất mặt rồi không? cô là giáo viên, là tấm gương tương lai cho học sinh, đừng níu kéo thế này thì xấu hổ quá đi!”

Dương Quân tức giận phát run: “Tôi còn chưa nói đến cô đó, cô mới là người không biết xấu hổ, tôi và Văn Nghiêu đang êm đẹp, nếu không phải tại cô đột nhiên trở về mặt dày mày dạn quấn quít lấy Văn Nghiêu, thì sao anh ấy lại đòi chia tay với tôi, cô mới là người thứ ba, là thứ không có gia giáo!”

Tuy Trần Mộng Khiết cũng giận nhưng cảm thấy mình đang là người thắng, nên không cần thiết phải so đo với cô gái già họ Dương này vì thế bình tĩnh nói: “Nam chưa cưới nữ chưa gả, ở đâu ra người thứ ba? … Còn tự trọng thì dẹp bộ dạng đáng thương của cô đi, lúc tôi và Văn Nghiêu bên nhau không biết cô ở xó xỉnh nào, có tư cách gì nói tôi là người thứ ba, chúng tôi là gương vỡ lại lành!”

“Tôi chỉ nói một lần, các cô ai cũng không phải bạn gái tôi, muốn ở chỗ này tranh cãi nhau thì xin cứ tự nhiên, tôi không tiếp.” Quý Văn Nghiêu nhàn nhạt bỏ lại một câu, liền bước nhanh rời đi, để lại Dương Quân cùng Trần Mộng Khiết ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn chưa kịp hiểu ý của anh là gì.

Quý Văn Nghiêu bực bội lái xe, bất tri bất giác tới trước cửa công ty Lâm An Nhàn, lái xe đến một nơi khá kín đáo đậu xong, liền ngồi trên xe nhìn ra ngoài.

không biết hôm nay Lâm An Nhàn có đi làm không, điện thoại thì không tiếp, chắc lại đang giận mình? Nhưng không tiếp cũng không sao, anh ta cũng không muốn về công ty, liền điện thoại giao phó một số việc cho thư ký, sau đó hạ ghế xuống tìm tư thế thoải mái để nằm, định đợi đến năm giờ xem mình có may mắn gặp được Lâm An Nhàn không.

Quý Văn Nghiêu cảm thấy ông trời vẫn chiếu cố mình, chưa tới bốn giờ đã thấy Lâm An Nhàn đứng bên kia đường, Lâm An Nhàn đi làm lúc này chứng minh cô đã đổi về ca trực bình thường.

Nhìn Lâm An Nhàn đi vào công ty, tâm tình Quý Văn Nghiêu nhất thời tốt hẳn lên, biết mười giờ tối nay cô sẽ tan tầm nên mình có thể đi dạo một chút rồi quay lại.

Nghĩ tới nghĩ lui những nơi có thể đi, cuối cùng lại đến siêu thị bên cạnh mua chút đồ ăn, rồi trở lại trong xe vừa ăn vừa chờ Lâm An Nhàn.

thật vất vả để chờ đến mười giờ, xương sống, chân tay và thắt lưng của Quý Văn Nghiêu đều tê rần, nhưng tâm tình vẫn phấn chấn, dù nhìn thấy Lâm An Nhàn cùng người đàn ông kia đi ra cũng không nổi giận, nhanh chóng xuống xe đi qua.

“Ngày mai được nghỉ, bên Lâm Húc cũng rảnh, tôi phải kiếm gì đó thư giãn.” Tôn Bằng tán gẫu với Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn cười nói: “Đây là kiếm đủ tiền rồi muốn hưởng thụ?”

“Kiếm tiền bao nhiêu là đủ, tôi chỉ kiếm được chút ít chưa phải là phú hào......, An Nhàn, họ hàng của côlại đến nữa rồi kìa.” Tôn Bằng nói nửa chừng vừa lúc thấy Quý Văn Nghiêu.

Lâm An Nhàn lập tức xoay người tuy phiền lòng nhưng biết vẫn phải đối mặt, vì thế nói với Tôn Bằng: “anh đi trước đi, tôi có việc nói với anh ta.”

Tôn Bằng gật đầu, cũng không chờ chào hỏi Quý Văn Nghiêu liền đi theo những đồng nghiệp khác.

Chờ Quý Văn Nghiêu đến gần, Lâm An Nhàn hỏi: “Sao anh biết lúc này tôi tan tầm?” anh ta không thể nào nghe mình đổi ca nhanh như thế mới đúng.

Quý Văn Nghiêu sờ mặt Lâm An Nhàn cười nói: “Em không muốn nói, anh biết hỏi thăm ai? An Nhàn, anh đứng đây chờ em từ mười giờ trưa tới giờ, hiện tại toàn thân đều mất cảm giác.”

Lâm An Nhàn giật mình liếc mắt nhìn Quý Văn Nghiêu, không quá tin tưởng vào câu nói của anh ta, anhta không thể nào ngu ngốc như thế.

“Em không tin? Em đi làm lúc 3 giờ 40 phút đúng không?”

Lâm An Nhàn giật mình, chẳng lẽ anh ta đúng đã đợi mình lâu như vậy?

Nhìn thần sắc nửa tin nửa ngờ của Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu ôm cô đi về hướng xe: “Còn chưa tin, em lên xe nhìn thức ăn của anh sẽ biết.”

Lâm An Nhàn lúc này mới giật mình, hất tay Quý Văn Nghiêu ra: “Tôi tin, anh đừng cứ ôm tôi mãi thế, không phải muốn đưa tôi về sao, nhanh đi thôi.”

“Sợ gì, không phải em đã giới thiệu với đồng nghiệp anh là họ hàng sao.”

“Họ hàng cũng đâu ai ôm ôm ấp ấp như anh, có đi hay không?”

Quý Văn Nghiêu lắc đầu cười: “đi, em toàn quyền quyết định.”

Hai người vừa lên xe, tay chân Quý Văn Nghiêu đã không thành thật, tay từ sau lưng cô bắt đầu tìm nơi mềm mại nào đó véo véo hai cái: “An Nhàn, em ngày càng xinh đẹp.”

Lâm An Nhàn bất an xê dịch sang hướng khác nói: “Cũng không có phẫu thuật thẩm mĩ, mới vài ngày thay đổi gì chứ? anh lo lái xe đi, không phải anh đã chờ hơn nửa ngày sao, mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

Ánh mắt của Quý Văn Nghiêu lập tức sáng rực: “Em đang lo cho anh đúng không? Có những lời này của em, anh đợi thêm mười mấy tiếng cũng không mệt! An Nhàn, chuyện anh đề cập với em lần trước, em đồng ý với anh đi, được không?”

Lâm An Nhàn né tránh ánh mắt của Quý Văn Nghiêu, thấp giọng nói: “Tôi không thể đồng ý.”

Sắc mặt Quý Văn Nghiêu có chút khó coi. “Em vẫn còn đang muốn đá anh? Chúng ta đã ăn ở như vợ chồng rồi, em có tính gì cũng vô dụng thôi, đêm nay em theo anh về nhà.”

“Về đâu?” Lâm An Nhàn theo bản năng hỏi.

“Còn chỗ nào, đương nhiên là nhà anh.” Quý Văn Nghiêu tự nhiên đáp.

Lâm An Nhàn không quá xác định tiếp tục hỏi: “Ý anh là về nhà anh?”

“không phải nhà anh hay nhà em, là nhà của chúng ta.”

“Tôi không đi, anh cho tôi xuống xe, ba mẹ đều biết tôi chỉ làm nửa ca, tôi không có cách nào giải thích với họ, đừng làm tôi khó xử.” Lâm An Nhàn bị dọa đến choáng váng.

Quý Văn Nghiêu hôn Lâm An Nhàn, lưu manh nói: “không tới nhà anh cũng được, anh về với em, ba mẹ chồng em chắc không ai thèm quan tâm em có về nhà hay không đâu, giờ này chắc họ ngủ như chết rồi, chúng ta làm ở phòng khách nhà em được không?”

Thiếu chút nữa, Lâm An Nhàn lại vung tay tát Quý Văn Nghiêu, nhưng nhịn xuống: “Đừng nói bậy, ai về nhà nấy, anh đùa đủ rồi đó.”

“An Nhàn, anh không phải đang nói đùa với em, mấy ngày rồi em không chịu gặp anh tự em đếm đi! Hôm nay em theo anh hoặc anh theo em, không có lựa chọn khác.”

Lâm An Nhàn không có biện pháp, Quý Văn Nghiêu đốt không cháy, nấu không tan, giống như keo dán sắt không ngừng bám sát lấy mình gỡ sao cũng không ra, làm cho người ta ghét nhưng lại không biết phải làm sao, xui xẻo là anh ta lại nắm được nhược điểm của cô chỉ có thể mặc cho anh ta lấy đó mà uy hiếp cô mọi nơi mọi lúc.

“An Nhàn, theo anh về đi, sáng sớm mai anh sẽ đưa em về bảo đảm không ai biết, anh chờ em mười mấy tiếng, em nỡ nhẫn tâm không quan tâm anh như vậy sao?”

Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Nghiêu vừa năn nỉ, vừa khuyên, vừa hăm dọa như niệm kinh bên tai cô, nhìn đồng hồ gần mười một giờ, đành cắn răng gật đầu.

Đạt được mục đích, Quý Văn Nghiêu lập tức mở hết tốc lực.

Xe dừng lại, Lâm An Nhàn cũng không biết đây là đâu, chỉ theo chân Quý Văn Nghiêu xuống xe, sau đó đi thang máy lên lầu, sau khi vào cửa cũng không lòng dạ nào thưởng thức nội thất được thiết kế độc đáo bên trong, chỉ tìm một sô pha trong phòng khách rộng lớn đó ngồi xuống.

một lát sau, Quý Văn Nghiêu đi tới kéo Lâm An Nhàn ngồi trên đùi mình, đưa cho cô một xâu chìa khóa và tấm thẻ.

“Đây là chìa khóa nhà anh và thẻ mở cửa.”

Lâm An Nhàn mất tự nhiên muốn đứng dậy, nhưng lại bị Quý Văn Nghiêu kiềm giữ không thể động đậy, đành chỉ lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không cần.”

“An Nhàn, đừng luôn chọc anh giận? Ngoan, nghe lời anh giữ đi.” nói xong, đem chìa khóa và thẻ bỏ vào túi xách Lâm An Nhàn bên cạnh.

Sau đó, ở bên tai Lâm An Nhàn thì thầm: “Mấy ngày nay, Phó Minh Hạo không đụng đến em chứ?”

Thấy Lâm An Nhàn đỏ mặt không nói lời nào, tiếp tục nói: “anh nghĩ anh ta có muốn cũng không cứng nổi, mỗi ngày anh đều đưa anh ta đi ngoại giao tiếp rượu, với cái kiểu uống đó của anh ta chỗ đó chắc héo rồi.”

Lâm An Nhàn nổi giận: “anh còn lôi kéo anh ấy? anh đừng nghĩ sai thân phận mình!”

“anh đâu có nghĩ sai, anh ta là chồng em, anh là tình nhân của em, anh nói đúng không?”

“anh có còn biết xấu hổ không ?”

“Xấu hổ có thể cùng em làm vợ chồng sao, anh đã nói với em rồi, vì em, anh không cần bất cứ gì cả!” Quý Văn Nghiêu nói đầy tự tin

Quý Văn Nghiêu nhích lại gần Lâm An Nhàn, tay sờ lên ngực Lâm An Nhàn, nhẹ nhàng véo véo, hơi thở nóng rực phun trên mặt cô.

“An Nhàn, đêm nay chúng ta có là thời gian, anh nhất định sẽ hầu hạ em thật chu đáo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.