Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 18: ly hôn với lão đại ác ma (18)




Trần Mộc nhớ đến đêm tân hôn, lúc đó ý thức của cô vừa tiến vào nguyên thể, nghe nói đêm đó hai người đã làm suốt đêm, cô có chút không tin. Cô cảm thấy cái cách nói làm suốt đêm đó có chút khoa trương, nhưng lúc nãy nhìn ngăn kéo đầy tràn áo mưa, rốt cuộc cô cũng đã tin, không có gì mà Kỳ lão đại không làm được!
 
Trần Mộc lui về sau hai bước, giả vờ kéo ra một gương mặt tươi cười, nói: “Em thấy không khí đêm nay không thích hợp để làm cái hoạt động này, hay chúng ta trước mắt cứ bình tĩnh một chút?”
 
Kỳ Uyên đã cởi bỏ toàn bộ nút áo sơ mi, lộ ra cơ bụng hoàn mỹ rắn chắc, nghe cô nói như vậy, nhíu mày nói: “Sao lại không thích hợp?”
 

 
Trần Mộc hấp hối giãy giụa, “Không phải chúng ta đang nói đến chuyện ly hôn hay sao?”
 
Kỳ Uyên nói: “Không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần em có thể lấy lòng tôi, có khả năng tôi sẽ đồng ý.”
 
Trần Mộc chợt lóe ra một suy nghĩ, trừng lớn đôi mắt nói: “Nói miệng không có chút bằng chứng, trước mắt chúng ta viết một cái thỏa thuận trước đi. Một ngày nào đó anh chơi xấu không giữ lời thì sao?”
 
Động tác cởi thắt lưng của Kỳ Uyên dừng lại, nhấp môi, khẩu khí không tốt mở miệng: “Em muốn ly hôn như vậy à?”
 
Trần Mộc buông tay: “Anh kiên trì theo lập trường của anh, em cũng có.”
 
Kỳ Uyên nói: “Không phải em thích tôi đến chết đi sống lại à?”
 
Trần Mộc: ….
 

 
Kẻ thích anh chết đi sống lại là nguyên chủ không phải cô! Nhưng những cái này không thể nói thật, chỉ có thể dựa theo ý tứ của anh mà nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng cuộc sống không chỉ có mỗi tình yêu, không phải sao? Anh cũng là người bắt em phải lựa chọn.”
 
Trong nháy mắt Kỳ Uyên bị chặn lại, cau mày hừ một tiếng, “Được, bây giờ tôi liền viết cho em một bản, đi thư phòng.” Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
 
Trần Mộc trộm thở phào nhẹ nhõm một cái, vội vàng theo sau anh đi ra ngoài.
 
Kỳ Uyên bước từng bước dài, đi chân trần trên sàn nhà, phát ra những tiếng chân nặng nề, chỉ nghe tiếng chân cũng có thể dễ dàng nhận ra anh đang khó chịu, Trần Mộc lè lưỡi, chạy chậm theo sau.
 
Tới thư phòng, Kỳ Uyên lấy giấy trắng cùng bút máy ra. Anh ngồi xuống bàn, cúi đầu lưu loát mà viết ra một bản thỏa thuận, Trần Mộc đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Tay anh đang bị thương, để em viết đi.”
 
Kỳ Uyên không để ý cô, đặt bút trên giấy trắng, nước chảy mây trôi mà viết, ở giữa cũng không hề dừng lại chút nào, liền mạch lưu loát mà viết xong thỏa thuận. Nội dung của thư thỏa thuận không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn có mấy câu, Trần Mộc chờ anh viết xong cầm lên xem, xem xong liền có xúc động muốn xé nát cái thỏa thuận này.
 
Những câu đầu còn bình thường, trình bày ước định của hai người, nhưng sau đó anh liền ghi thêm một câu: “Nội dung lấy lòng bao gồm: thực hành một trăm tư thế mới trên giường, mỗi ngày một cái không được phép trùng lặp.”
 
Trần Mộc: …
 
Muốn làm thì làm đi, việc gì còn bắt thực hành tư thế mới cơ chứ, cần phải yêu cầu kỹ càng tỉ mỉ như vậy sao? Đã thế phải là một trăm, làm gì có nhiều tư thế như vậy? Nếu thực sự có một trăm tư thế đi nữa, mỗi ngày một cái cũng hơn ba tháng, ở giữa còn phải chừa ra những ngày dì cả đến…
 
Trọng điểm chính là: Dây dưa nhiều như vậy, có thể ly hôn được sao?
 
Trần Mộc quyết định cố gắng đấu tranh một chút, “Không được, điều khoản của anh bá vương nào vậy, em không đồng ý?”
 
Trên thỏa thuận còn không hề có một kỳ hạn cụ thể nào, còn có một đống quy định không thể hiểu được, nghĩ cô là một đứa ngốc à!
 
Kỳ Uyên thực dứt khoát mà lấy trang giấy về, nói: “Đừng có quên đó.”
 
Trần Mộc vội vàng đem thỏa thuận cướp về, nhìn kỹ một lần nữa, nhìn thế nào cũng thấy đối với cô những điều khoản bên trong đều bất lợi.
 
Xem cô gục đầu xuống, bộ dáng không có chút tinh thần, Kỳ Uyên không tiếng động thở dài, lấy thỏa thuận về, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Sau khi thực hiện xong, nếu một trong hai bên vẫn có ý nguyện ly hôn, bên còn lại phải đồng ý vô điều kiện.”
 
Viết xong đem bút ném qua một bên, Kỳ Uyên ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Như vậy được chưa?”
 
Trần Mộc nhìn vào điều khoản kỳ hạn vừa mới thêm vào, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy, cô chỉ cần ngây ngốc thêm hơn ba tháng nữa, liền có thể có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, tiến vào thế giới song song. Mấy hôm trước liền cảm thấy cái nhiệm vụ này bất khả thi, vậy mà mấy ngày sau cô có thể có chút hy vọng.
 
Nhưng mà, trước đó, cô phải cùng Kỳ Uyên thực hiện 100 tư thế mới!!!
 
Người đàn ông này ngay từ đầu gặp mặt luôn ghét bỏ cô đầu óc toàn những thứ linh tinh, vậy mà anh ta lại có thể nghĩ ra cái loại điều kiện như thế này. Rốt cuộc là trong đầu anh ta đang chứa cái gì?
 
“Nếu không có phản đối, vậy ký tên đi.” Kỳ Uyên nói xong, cầm bút lưu loát mà ký xuống tên mình.
 
Trần Mộc nhận cây bút, nhìn xuống chữ ký rồng bay phượng múa của Kỳ Uyên mới anh chóng ký xuống tên mình. Ký tên xong xuôi, tảng đá vô hình trong lòng kia cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Tuy rằng cảm thấy có lỗi với Kỳ Uyên, cũng phụ lòng những ngày anh đối tốt với cô, việc này đối với những người khác có thể sẽ không hiểu được nhưng đối với người phải thực hiện nhiệm vụ như cô thì cho dù có hợp lý hay không, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ chính là chân lý.
 
Ít nhất là trước khi rời đi, cô có thể ở bên anh một khoản thời gian, cũng coi như là bồi thường.
 
Còn không phải là vận động trên giường thôi sao? Ai sợ ai chứ, dù sao bọn họ cũng ngủ qua lúc tân hôn rồi. Nếu cứ rối rắm như vậy giống như đang làm ra vẻ. Trong lòng Trần Mộc đang khơi thông chính mình.
 
Kỳ Uyên lấy lại hiệp nghị, bỏ vào tủ sắt dưới bàn làm việc, sau đó đứng dậy khỏi bàn làm việc, bế cô lên nói: “Trở về phòng thực hiện nội dung hiệp nghị thôi.”
 
Trần Mộc trừng lớn hai mắt, có chút sốt ruột mà nói: “Anh chú ý đừng đụng tới miệng vết thương.”
 
Ý cười của Kỳ Uyên lan từ khóe miệng tràn lên đáy mắt, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, thu thập em không phải là vấn đề.”
 
Trần Mộc: ….
 
Bị ôm trở lại phòng, động tác của Kỳ Uyên dịu dàng đặt cô lên giường, người cũng tùy ý hôn lên môi cô.
 
Trần Mộc nghĩ đến việc bản thân ở trong trạng thái thanh tỉnh phải lăn lộn với Kỳ Uyên như vậy, trong mắt máy cảm thấy tim đập cực nhanh hô hấp khó khăn. Cả người giống như bị ném lên bếp nướng, cả người bốc khói.
 
Thừa dịp Kỳ Uyên buông môi cô ra, Trần Mộc vội vàng nói: “Trước mắt em muốn đi tắm một cái.”
 
Kỳ Uyên đặt một nụ hôn lên chóp mũi lại một cái trên trán, rồi lại đi xuống, ánh mắt hai người gần gũi giao hòa, Trần Mộc có thể dễ dàng nhìn thấy ánh sáng cùng dục vọng chiếm hữu trong ánh mắt của anh.

 
Anh thấp giọng thở phì phò: “Làm xong rồi tắm.”
 
“Em không…”
 
Cuối cùng, Kỳ Uyên cũng thả cho cô đi tắm. Chính là trong mắt anh, cô chính là miếng thịt đã đặt lên thớt, gặm sớm hay gặm muộn một chút cũng không khác là bao.
 
Trong phòng tắm, khi làn nước ấm áp xối lên đỉnh đầu xuống, Trần Mộc đột nhiên tỉnh táo lại.
 
Trong thỏa thuận vừa rồi kia, Kỳ Uyên dường như dễ nói chuyện khi biết thêm cho cô một cái ngày cụ thể. Ngay từ đầu cô đã bị một trăm cái tư thế kia làm mình lầm đường, nghĩ thầm một ngày một tư thế, cứ tính như vậy cũng hơn ba tháng. Cho đến lúc đó, nếu mình vẫn kiên trì muốn ly hôn Kỳ Uyên sẽ đồng ý vô điều kiện.
 
Nhưng cô vừa mới nhớ tới, trên thỏa thuận kia không có quy định một cách chính xác là mỗi buổi tối đều làm. Nói cách khác, chỉ cần Kỳ Uyên không phối hợp, hoặc một tuần chỉ muốn là hai ba lần, hoặc một tháng chỉ làm vài lần hoặc là đến gần cuối anh ta chậm chạp không phối hợp thì cái thời hạn này không phải là ba tháng như cô nghĩ nữa mà có thể là vài tháng, thậm chí là vài năm. Chỉ cần một trăm tư thế này không làm xong, cái thời hạn này vĩnh viễn không bao giờ đến.
 
Vừa rồi thấy anh viết thêm cái kỳ hạn vào, cũng không nghĩ nhiều liền vui vẻ ký tên.
 
Cái này chính là kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa “Bị bán mà còn giúp đếm tiền!!!”
 
Nghĩ đến chỗ này, Trần Mộc ngay cả tắm cũng không có tâm tư nữa, nhanh chóng mặc áo choàng tắm dài vào, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng tắm, “Kỳ Uyên!!!”
 
Kỳ Uyên đang dựa vào giường xem di động, nghe được âm thanh to tiếng cùng theo giận dữ của cô, liền xoay người quay mặt về phía cô, “Sao vậy?”
 
“Anh gạt em!” Trần Mộc tức hộc máu mà nhào lên, lôi kéo quần áo anh nói: “Cái kỳ hạn anh viết thêm vào lúc sau căn bản không phải là ba tháng!”
 
Kỳ Uyên bị lắc lắc vài cái, nhịn không được cười khẽ, “Tôi nói ba tháng khi nào?”
 
Trần Mộc lên án nói: “Anh viết một trăm tư thế, mỗi ngày một cái, rõ ràng là muốn lừa em.”
 
Kỳ Uyên nói: “Dĩ nhiên cái này không phải là lỗi của tôi, là do năng lực lý giải của em không đủ.”
 
Trần Mộc: …
 
“Chúng ta viết một bản khác đi.”
 
“Không có khả năng, vừa nãy là do em tự nguyện ký tên đồng ý, vì sao phải viết lại? Làm người phải có uy tín, đã ký tên, phải chịu trách nhiệm.”
 
Trần Mộc: …
 
Nghĩ nghĩ, Kỳ Uyên nói thêm: “Kỳ thật nếu muốn hoàn thành một trăm tư thế trong vòng ba tháng cũng không phải là không thể.”
 
Trần Mộc không hề hé răng, hiện tại một chút cô cũng không tin những gì anh ta nói. Người đàn ông này bụng dạ anh ta đầy âm mưu, cô căn bản không phải là đối thủ của anh!
 
Thấy cô không nói lời nào, Kỳ Uyên cũng không vội, ung dung cầm điện thoại ngồi dậy mà nói: “Muốn biết biện pháp không?”
 
Trần Mộc tiếp tục nhấp môi trừng mắt.
 
Kỳ Uyên bình tĩnh mà đóng kịch, “Mỗi ngày em chỉ cần nỗ lực câu dẫn tôi, tôi tin là một trăm tư thế này sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi.”
 
Nghe được biện pháp anh đề nghị, Trần Mộc như bị tát một cái đau điếng.
 
Hóa ra cô bị tên đàn ông này sắp xếp hai ngày nay!!!
 
Bắt đầu từ lúc cô về nhà mẹ đẻ, hết thảy đều nằm trong khống chế của anh. Anh biết mẹ Trần sẽ khuyên bảo cô ly hôn, cũng chắc chắn cô sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn. Sau đó liền đưa cô vào bẫy rập, vào lúc cô tự cho mình thông minh yêu cầu viết thỏa thuận, trong lòng anh đã cười trộm mà chúc mừng thắng lợi.
 
Rõ ràng cô một lòng muốn ly hôn, đến cuối cùng lại là phải nghĩ biện pháp câu dẫn anh lăn giường!!!!!
 
Cái này quả thực chính là 720 độ xoay hai vòng tròn cuối cùng lại chui lại vào hố nha!
 
Trong nháy mắt Trần Mộc đã chịu không biết bao nhiêu thương tổn, cảm giác cuộc sống của mình cũng chẳng còn giá trị gì. Vì vậy, cả người vô lực mà ngồi phịch xuống giường mềm mại, không nhúc nhích.
 
Kỳ Uyên không ngăn được mà khóe miệng cong lên không ngừng mở miệng: “Không phải sở trường của em là câu dẫn tôi sao? Tôi cảm thấy chuyện này với em không thành vấn đề.”
 
Trần Mộc dùng khóe mắt mà liếc anh một cái, sau đó quay đầu không thèm để ý đến anh.
 
Kỳ Uyên nhìn chằm chằm cái gáy cô một hồi, đằng hắng, xụ mặt nói: “Đừng quên, em phải lấy lòng tôi.”
 
Lấy lòng cái beep ấy!!!
 
Đôi tay Trần Mộc chống tay lên giường ngồi dậy, “Lão đại ngài có gì phân phó, tôi nghe đây.”
 
Kỳ Uyên: ….
 
Trần Mộc giương mắt nhìn anh, phát hiện tầm mắt anh đang dừng trước ngực mình, vì thế cúi đầu nhìn xuống.
 
Trần Mộc: ….
 
Vừa rồi cô tắm được một nửa liền vội vàng bước ra, áo choàng tắm cũng chỉ là tùy tiện cột lại một cái, sau đó lại nằm dài trên giường. Thắt lưng của áo choàng tắm đã sớm lỏng lẻo, cho nên dễ dàng của thể nhìn được độ cong hoàn hảo bên trong ---- rãnh ngực.
 
Trần Mộc đột nhiên duỗi tay cầm quần áo kéo lại, vẻ mặt đề phòng mà nhìn chằm chằm Kỳ Uyên, chỉ thấy anh ta đang làm động tác nuốt nước miếng, hầu kết cũng theo đó mà chuyển động lên xuống.
 
Trong lúc nhất thời hai người không hề hé răng, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ám muội hơn. Đã đến bước này rồi những cái phát sinh tiếp theo giống như là thuận lý thành chương (*).
 
(*) Sự việc cứ như thế mà thành.
 
Lúc Trần Mộc gần như nhận mệnh, điện thoại trên tay Kỳ Uyên bỗng vang lên hai tiếng, là âm báo của WeChat.
 
Tầm mắt của Trần Mộc hướng đến điện thoại, phát hiện có gì đó sai sai, nói: “Đó là điện thoại của em.”
 
Kỳ Uyên gật gật đầu nói: “Tôi biết.” Nói xong cũng không có ý đưa điện thoại cho cô, mà làm trò ngay trước mặt cô, mở khóa di động mở ra WeChat.
 
Trần Mộc trố mắt nhìn, “Sao anh lại xem điện thoại của em?!” Lại còn xem một cách hợp tình hợp lý như vậy?!
 
Kỳ Uyên không trả lời, chỉ là vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô lại gần xem, sau đó chỉ vào người mới vừa thêm vào danh sách bạn tốt nói: “Lúc nãy Tiết Bân muốn thêm vào danh sách bạn tốt, anh đồng ý rồi.”
 
Trần Mộc cạn lời, duỗi tay muốn lấy lại điện thoại, nhưng động tác của Kỳ Uyên nhanh hơn cô nhiều, anh đã nhanh chóng giơ điện thoại lên cao, hỏi cô: “Vì sao Tiết Bân lại thêm em vào bạn tốt?”
 
Trần Mộc nói: “Sao em biết được, anh hỏi cậu ta đi.”
 
Vì thế Kỳ Uyên trực tiếp gửi tin nhắn cho Tiết Bân, “Vì sao cậu lại thêm tôi?”
 
Trần Mộc: ….
 
Người này không thể nào hành xử một cách bình thường được sao?
 
Tiết Bân nhanh chóng trả lời lại: “Chị dâu, chiều nay đi vội vàng như vậy, quên hỏi làm sao đưa vé vào cửa cho chị.”
 
Trần Mộc cùng Kỳ Uyên đồng thời nhíu mày, người này muốn làm gì, đưa vé vào cổng thôi mà cũng muốn hỏi đưa thế nào? Cậu ta không phải thân với Quách Tử sao? Hoàn toàn có thể nhờ Quách Tử đem lại đây.
 
Kỳ Uyên trực tiếp đánh chữ, “Đưa cho Quách Tử đi.”
 
Tiết Bân nói: “Cái đó không có chút thành ý gì cả, tôi muốn trực tiếp đưa cho chị.”
 
Trần Mộc: …
 
Kỳ Uyên trả lời: “Vậy cậu muốn thế nào?”
 
Tiết Bân nói: “Hai ngày tới chị rảnh không? Chúng ta hẹn nhau ở quán cà phê kia tôi sẽ đưa chị, thế nào?”
 
Trần Mộc: …
 
Tiết Bân này không phải là đứa ngốc, đây là cậu ta lấy cớ hẹn gặp cô???
 
Kỳ Uyên quay đầu hỏi: “Quán cà phê?”
 
Trần Mộc bĩu môi, cô cũng không tin cô ra khỏi nhà không có người đi theo, “Lúc em ngồi cà phê với Lan Khả, kết quả Tiết Bân cũng ở đó, cậu ta ngồi xuống hàn huyên vài câu.”
 
Kỳ Uyên quay đầu lại tiếp tục trả lời Tiết Bân, “Tôi không rảnh.”
 
Tiết Bân: “Chị dâu rất bận à?”
 
Kỳ Uyên: “Ừ, mỗi ngày phải hầu hạ ông xã tôi, bận lắm.”
 
Trần Mộc trừng mắt: ….
 
Người đàn ông này có độc, làm trò bôi nhọ cô như vậy, đã thế còn mặt không đổi sắc mà đánh ra những từ ngữ buồn nôn “hầu hạ ông xã tôi”.
 
Tiết Bân nói: “Lão đại rất khó hầu hạ sao?”
 
Kỳ Uyên nhướng mày, ngón tay thon dài nhanh chóng đánh chữ: “Cũng bình thường, chỉ cần anh ấy thích là được.”
 
Trần Mộc thật sự không chịu đựng được nữa, đột nhiên vươn tay muốn cướp điện thoại, Kỳ Uyên sớm đoán trước, nhanh chóng đưa tay trái lên chắn lại, trở tay bắt lấy cô trực tiếp kéo cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn nhìn đi.”
 
Trần Mộc tức giận mà nói: “Nhìn hai người đàn ông nhắn tin qua lại với nhau sao? Anh có thể bình thường hơn được không hả??”
 
Cằm Kỳ Uyên hơi hơi nâng lên, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Rõ ràng là hắn không bình thường.”
 
Kỳ Bân: “Chị dâu vất vả rồi.”
 
Kỳ Uyên trả lời: “Không vất vả, cái đó là thỏa mãn cả hai bên.”
 
Tiết Bân: ….
 
Trần Mộc: ….
 
Móa nó, anh ta vất cả mặt mũi mình đi rồi!
 
(*) Ngôn ngữ mạng, một câu chửi ý nghĩa tương đương của tiếng Việt là “Mẹ nó”.
 
Tiết Bân hỏi: “Lão đại đang làm gì vậy? Chị không cần ở cùng anh ấy à?”
 
Kỳ Uyên nghiêm trang gõ chữ: “Bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh tôi, nhìn tôi với cậu nói chuyện phiếm.”
 
……
 
Lâu sau đó cũng không thấy Tiết Bân trả lời.
 
Hai người trầm mặc đợi hồi lâu, đối phương không có bất kỳ động tĩnh gì, Trần Mộc lúc này mới nhỏ giọng nói: “Tiết Bân có phải là bị anh hù chết rồi không?”
 
Kỳ Uyên bình tĩnh nói: “Như vậy là tốt nhất.”

 
Trần Mộc: ….
 
Kỳ Uyên nói: “Tôi thực sự là rất tò mò, là ai cho hắn cái gan ngay cả em mà cũng dám ve vãn.”
 
Trần Mộc mặt mày xấu hổ: “Cái này em không biết, tổng cộng chỉ mới gặp cậu ta hai lần.”
 
Kỳ Uyên kéo cô ra liếc mắt một cái nói: “Nghĩ kỹ lại đi.”
 
Trần Mộc nghiêm túc tự hỏi hồi lâu, lắc đầu nói, “Rõ ràng chỉ có hai lần, lần ở hội sở với buổi chiều ở quán cà phê.”
 
Kỳ Uyên nhắc nhở cô: “Lần em xem cơ bụng của hắn ta nữa.”
 
Trần Mộc: ….
 
Xem báo cũng được coi là gặp mặt à?? Thật là một cái logic độc đáo!
 
Không chờ Trần Mộc phát biểu ý kiến, Kỳ Uyên lấy điện thoại của mình gọi điện thoại cho Quách Tử. Ngay khi điện thoại được nhận, anh trực tiếp đưa cho Quách Tử một mệnh lệnh: “Đi điều tra Tiết Bân ngay, hắn ta vừa mới gửi tin nhắn WeChat ve vãn vợ anh.”
 
Quách Tử trực tiếp bị làm cho ngốc, “Có phải là có hiểu lầm gì không?”
 
Kỳ Uyên nói: “Cậu ta ve vãn vợ anh sau lưng anh.”
 
Quách Tử như bị sét đánh, “Nghe như là một câu chuyện xưa đau buồn.”
 
Kỳ Uyên nói: “Cậu làm cho hắn ta nếm mùi bi thương đi.”
 
Trần Mộc: …..
 
Lúc Kỳ Uyên bận nói chuyện điện thoại, Trần Mộc nhân cơ hội lấy điện thoại của mình, ghé vào giường lướt WeChat, lướt lướt mấy cái nhóm chat, đó chính là nhóm chat ba người do Lan Khả tạo. Ban đầu Tiết Bân tìm cô trong nhóm nhưng cô không trả lời, Tiết Bân liền thêm cô vào danh sách bạn tốt, chỉ có thể nói là trời xui đất khiến, cũng vì thế mà cậu ta trực tiếp đụng vào họng súng của Kỳ Uyên.
 
Trần Mộc nằm sấp trên giường lướt WeChat một cách nghiêm túc, đôi chân nhấc lên phía sau, không ngừng đong đưa trước sau.
 
Kỳ thực Kỳ Uyên đang nói chuyện với Quách Tử, nhưng tầm mắt nhanh chóng bị cặp chân trắng nõn kia hấp dẫn. Anh nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu, điện thoại ngắt lúc nào cũng không rõ, tùy tiện ném điện thoại qua một bên, bàn tay to cứ như thế mà công khai đặt lên cặp đùi đẹp đẽ kia.
 
Đầu tiên lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chân sờ sờ, sau đó mới tới mắt cá chân, cẳng chân, rồi lên đùi….
 
Một đường sờ lên, thẳng đến khi Trần Mộc nổi hết da gà. Cô quay đầu lại hung tợn nói: “Làm gì đó?”
 
Động tác tay của Kỳ Uyên vẫn không ngừng, người cũng thuận thế dời đến sau lưng cô, sau đó khẽ hôn lên một bên tai cô giọng nói cực kỳ sắc tình mà lên tiếng: “Làm em.”
 
Trần Mộc: ….
 
Điện thoại đang cầm trên tay bị người đàn ông cướp lấy ném lên tấm thảm dọc hai bên giường, Trần Mộc biết đêm nay cô chính là chạy trời không khỏi nắng.
 
Đêm nay khẳng định là một đêm dài, cả đêm Trần Mộc như đang trôi nổi trong nước sôi lửa bỏng, Kỳ Uyên mới ôm cả người mệt mỏi của cô đi tắm rửa. Sau đó cô ngủ đến bất tỉnh nhân sự, chỉ hận không thể ngủ đến thiên hoang địa lão (*).
 
(*) Nghĩa là một thời gian rất dài, có thể hiểu đơn giản là mãi mãi. Thành ngữ này thường được dùng khi người ta thề thốt yêu đương.
 
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô dường như có một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ cô đang đứng ở một không gian trắng xóa, xung quanh ngoài trừ màu trắng thì không có gì khác. Cô chưa từng tới nơi nào như vậy nhưng ngoài ý muốn lại cảm thấy thực sự thân thiết, ngoài ra còn loáng thoáng nghe được tiếng hít thở, đều làm cô cảm thấy quen thuộc.
 
“Anh là ai??” Cô chủ động dò hỏi, bởi vì tiếng hít thở không lớn, cô sợ làm đối phương hoảng sợ, liền hạ âm thanh giọng nói xuống.
 
Một lúc sau, mới nghe được hồi âm rất nhỏ, âm thanh kia thực sự rất nhẹ, nhưng vẫn nghe được là tiếng của một người đàn ông.
 
“Tiểu …Mộc….” Đối phương nói.
 
Trần Mộc nghiêng tai nghe, nhưng ngoại trừ hai tiếng này, rất lâu sau đối phương cũng không nói gì khác.
 
Tiểu Mộc, là kêu cô sao? Lúc trước ở nơi này, cô giống như đã từng nghe Kỳ Uyên kêu cô là Tiểu Mộc, nhưng chỉ khoảng một hai lần mà thôi, tại sao người này lại gọi cô là Tiểu Mộc?
 
Lại qua một hồi lâu, lâu đến mức Trần Mộc cho rằng người nọ đã biến mất, bỗng nhiên lại nghe đối phương nói: “Chờ… Chờ anh…”
 
Chờ anh ta? Anh ta là ai?
 
Đang lúc cô rối rắm về thân phận của đối phương, màu trắng bên người mình liền biến mất như chưa từng xuất hiện, thay vào đó là là một màu đen kéo dài đến vô hạn.
 
Giấc mơ kỳ quái này vừa dài dòng vừa đơn điệu, lúc Trần Mộc tỉnh lại, phát hiện toàn thân mình toàn mồ hôi lạnh, tim đập cũng thật nhanh, phảng phất như vừa mới chạy xong 800 mét.
 
Trọng điểm chính là tuy cô nhớ mình nằm mơ, nhưng lại quên hết nội dung của giấc mơ, cũng không biết rõ mình mơ cái gì.
 
Mồ hôi lạnh không ngừng thấm ướt quần áo cô, ngay cả khăn trải giường chỗ Trần Mộc nằm dường như bị bị ẩm ướt theo, cả người đều không thoải mái.
 
Cuối cùng cô nhận mệnh mà xoay người bước xuống giường chuẩn bị đi tắm một cái. Ai ngờ chân vừa chạm đất, thân thể liền mềm xuống, chẳng khác nào người bị liệt.
 
Trần Mộc bị tình trạng của thân thể làm mình hoảng sợ, nhưng lại nhanh chóng nhớ được, hôm qua cô lăn lộn một đêm với Kỳ Uyên. Bây giờ eo đau chân mỏi là bình thường. Tên đàn ông kia vừa lên giường không phải là đàn ông quả thực chính là cầm thú.
 
Cô lại không cẩn thận nhớ lại đủ thể loại vận động thân mật đêm qua, mặt mày Trần Mộc đỏ hồng trong lòng cũng hung tợn mà quở trách Kỳ Uyên vài lần.
 
Cô cũng không rõ cô ngủ bao lâu, cô nghĩ như vậy, liền bước đến tủ đầu giường cầm di động lên nhìn, thì ra đã hơn bốn giờ chiều ngày hôm sau.
 
Vừa xoa eo vừa bước vào phòng tắm, còn chưa kịp bước vào. Kỳ Uyên đã bước từ cửa vào, nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô, có chút ngoài ý muốn bước đến hỏi cô, “Sao đã dậy rồi, ngủ không nhiều lắm? Đói bụng rồi à?”
 
Trần Mộc xua xua tay nói: “Chảy nhiều mồ hôi, muốn đi tắm.”
 
Kỳ Uyên vén tay áo lên nói: “Tôi tắm giúp em, em không còn sức lực mà.”
 
Cô như vậy rốt cuộc là do ai ban tặng vậy hả???
 
“Không cần!” Trần Mộc quyết đoán cự tuyệt.
 
Kỳ Uyên căn bản không nghe cô, mở hai cánh tay, thoải mái bế cô lên, sau đó đi vào nhà tắm.
 
Trần Mộc không muốn nhờ anh tắm rửa là có nguyên nhân. Nửa đêm hôm qua, rất nhiều lần làm xong tưởng là đi tắm, đều nhờ anh, sau đó mỗi lần giúp đỡ đều lau súng cướp cò, lần nào cũng vậy, khiến cô có bóng ma tâm lý với tắm rửa.
 
May mắn là lần này Kỳ Uyên chỉ đưa cô đến bồn tắm rồi đi ra ngoài, có khả năng là anh cũng không quá tín nhiệm tự chủ của bản thân.
 
Trần Mộc ngâm nước ấm một hồi, khôi phục được một ít nguyên khí, mới phủ áo choàng tắm đi ra ngoài.
 
Nghĩ đến quá trình mình bị hố trong hai ngày này, trong chốc lát Trần Mộc không muốn để ý Kỳ Uyên.
 
Tuy rằng ngày từ đầu đã biết anh là một người đàn ông nguy hiểm, nhưng anh ta đối tốt với mình, liền bỏ đi phòng bị, kết quả là bị ăn sạch sẽ ngay cả xương cũng không còn.
 
Nói đến kế hoạch ly hôn, cho đến bây giờ vẫn chỉ là kế hoạch như cũ.
 
Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng tắm, trong nháy mắt bên ngoài truyền đến một tiếng sấm vang dội: “Đùng…Ầm!”
 
Tiếng sấm rất gần, phảng phất như là nổ tung bên cạnh biệt thự, Trần Mộc không có chuẩn bị, bị dọa đến mức thiếu chút nữa nhảy lên.
 
Lần tắm rửa này tiêu tốn khá nhiều sức lực, Kỳ Uyên cũng không có trong phòng, Trần Mộc mang đôi dép lê, đi đến cửa sổ sát đất kéo rèm ra mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã thay đổi.
 
Trên không trung mây đen vây kín, tiếng sấm kéo đến từng đợt, cuồng phong thổi làm cho cây cối lắc lư không ngừng. Mới hơn bốn giờ chiều nhưng bầu trời thoạt nhìn như đã chạng vạng. Thỉnh thoảng còn có tia chớp cắt ngang phía chân trời chiếu sáng toàn bộ bầu trời đen kịt.
 
Đây chính là lần đầu tiên Trần Mộc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy. Ở chỗ cô ở, trước giờ chưa có tình huống nào như vậy xuất hiện.
 
“Cái này chính là một vị đạo hữu nào đó muốn thăng thiên sao???” Cô kéo màn, cảm khái một câu.
 
Quay lại giường, mới phát hiện đệm chăn khăn trải giường đã được người khác đổi qua. Cô nghe được mùi hương sạch sẽ thoải mái thanh tân của chăn gối, người lại bò lên giường, vẫn còn mệt mỏi rã rời.
 
Tâm tình không tốt, thời tiết cũng không ủng hộ, Trần Mộc chỉ có thể kêu Hai hào tới nói chuyện phiếm cùng cô đỡ buồn.
 
“Hai hào, Hai hào, vì sao cô lại an tĩnh như vậy? Có thể kết thúc ngủ đông được rồi đó.” Cô gọi Hai hào, cái hệ thống này gần đây làm việc chẳng đàng hoàng tí nào, cả ngày tìm không thấy người.
 
“Trần Mộc …. Hai ngày nay tôi lại…. bị ngủ đông!” Một lát sau Hai hào mới hồi phục, hơn nữa giọng nói đã trở về về âm thanh của hệ thống không chút tình cảm. Khi nói chuyện còn hơi rè rè, nghe giống như bị đồ đạc bị rớt hư.
 
“Không phải hệ thống chủ đã giúp cô kiểm tra sao?” Trần Mộc hỏi.
 
Hai hào: “Đã kiểm tra qua rồi, không có vấn đề gì.”
 
“Không có vấn đề cô sao bị ngủ đông???” Trần Mộc tỏ vẻ không tin.
 
Hai hào: “Nếu lần sau tôi đột nhiên bị ngủ đông, có khả năng phải quay về kiểm tra đại tu hoàn toàn, hệ thống đã hạ lệnh.”
 
Trần Mộc trêu chọc nói, “Không phải cô vừa mới được tạo ra sao? Sao lại nhanh có vấn đề thế, chất lượng cũng không quá tốt nhỉ?”
 
Hai hào chỉ kiêu ngạo mà “Hừ” một tiếng.
 
“Hai hào, tôi bị Kỳ Uyên hố, lần này vừa mất hậu vừa mất tốt (*).” Trần Mộc thở dài.
 
(*) Quân hậu và quân tốt trong cờ vua. Tương đương với câu mất cả chì lẫn chài.
 
Hai hào tỏ vẻ như không có gì ngoài ý muốn nói: “Kỳ Uyên không phải là người bình thường, cô bị hố cũng bình thường.”
 
Trần Mộc: ….
 
“Cô không thể nói một hai câu an ủi tôi sao, thậm chí tôi còn ký một cái thỏa thuận không có kỳ hạn.” Vừa nhớ tới cái này, cô liền muốn khóc, bị sự ngu ngốc của chính mình làm cho mình muốn khóc.
 
Hai hào nghe cô nói chuyện xảy ra tối qua, trầm mặc một hồi nói: “Vậy thì cô ngàn vạn lần phải chú ý đến trái tim mình đi. Nhiệm vụ này tuy rằng không có quy định thời gian, nhưng cứ cách một khoảng thời gian, hệ thống chủ sẽ đến để đánh giá tiến độ nhiệm vụ, một khi cô động lòng yêu Kỳ Uyên, không muốn ly hôn, hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại, cô sẽ bị đưa vào thế giới làm nhiệm vụ sau.”
 
Trần Mộc hỏi: “Nếu tôi đi rồi, thế giới này sẽ như thế nào?”
 
“Đương nhiên là tan rã sụp đổ, nó chỉ tồn tại để phục vụ cho nhiệm vụ của cô.”
 
Trần Mộc: ….
 
“Cho nên khi tôi đi rồi, tất cả mọi người ở đây đều sẽ biến mất.”
 
“Đúng vậy.” Hai hào nói.
 
Như vậy một Kỳ Uyên thông minh soái khí, ngoài lạnh trong nóng, khẩu thị tâm phi kia cũng sẽ theo đó mà biến mất.
 
Chỉ nghĩ đến điểm này Trần Mộc bỗng nhiên cảm thấy mình không thở nổi.
 
Tiếng sấm ngoài cửa sổ vẫn còn như cũ, trận gió to cuối cùng cũng mang theo mưa to đến, hung tợn mà gõ vào cửa sổ, như muốn đập vỡ cửa kính mà đi vào, giống như tận thế.
 
Trận mưa to gió lớn này giằng co hai ngày liền, Trần Mộc buồn bã ở nhà hai ngày, nhưng cơ bản cô cũng không nhàn rỗi, bởi vì lúc nào cô cũng phải đáp ứng yêu cầu vô độ của Kỳ Uyên.
 
Sau khi trải qua trận chiến hăng hái đêm qua, Kỳ Uyên như một cậu bé được nếm kẹo ngọt. Nếu không có việc gì liền dính lên ôm ôm ấp ấp hôn hôn hít hít, hôn cho đến khi động tình liền sau đó chính là lau súng cướp cò.
 

Trần Mộc cảm thấy rất phiền, liền quyết đoán mà cự tuyệt, nhưng mỗi lần anh đều dùng cùng một lời nói để thuyết phục cô, “Không phải em muốn ly hôn sao? Em không muốn sớm một chút hoàn thành một trăm tư thế sao???”
 
Rõ ràng cô mới là người đề nghị, hiện tại lại biến thành lợi thế để anh áp chế cô, mỗi khi nghe anh nói như vậy, Trần Mộc liền muốn đánh người.
 
Nhưng khi nghĩ đến một người đang khỏe mạnh như vậy, có khả năng biến mất bất kỳ lúc nào, cô không tự giác mà tha thứ cho anh.
 
May mắn là Kỳ Uyên không có nhàn nhã như cô, ngày thường vẫn ở trong thư phòng một thời gian để xử lý công việc. Trần Mộc từng tò mò theo vào phòng xem anh làm gì. Nhưng sau khi bị anh ấn trên bàn làm việc làm một lần, bây giờ ngay cả cửa thư phòng cũng không dám bước qua.
 
Cô vốn dĩ nghĩ đến việc đi trộm thư thỏa thuận nhưng xem ra là rất khó khăn. Hơn nữa, cô cũng không biết mật mã két sắt của Kỳ Uyên!
 
Hai ngày nay cô còn phát hiện ra một chuyện thú vị, mỗi lần Kỳ Uyên bước vào thư phòng, tiếng sấm bên ngoài liền lớn hơn, giống như anh vào thư phòng để tạo ra tiếng sấm. Cô đem chuyện này như đang đùa với anh, Kỳ Uyên nghe xong đánh giá: Lỗ hổng não không cần phải lớn như vậy!
 
Hai hào cũng nói: “Tuy rằng đây là thế giới giả thuyết nhưng nó không khác gì thế giới thật, cho nên không có tồn tại cái gọi là siêu năng lực, cô tỉnh lại đi!”
 
Trần Mộc không nghĩ vậy, thế giới lớn như vậy, nhiều giống loài như vậy, năng lực của hệ thống chủ dù lớn cỡ nào, cũng có khả năng xuất hiện sơ hở.
 
“Cô nói xem, khi nào thì âm thanh rè rè trong tiếng giọng nói của cô được bỏ đi? Nghe thật khó chịu.”
 
Hai hào, “Tôi cũng không biết, chắc phải chờ trận giông tố này qua đi.”
 
Quả nhiên chờ giông tố qua đi, tạp âm trong giọng nói của Hai hào cũng biến mất theo, rất thần kỳ.
 
“Cái này chẳng lẽ chính là từ trường quấy nhiễu trong truyền thuyết sao?” Trần Mộc tự quyết định.
 
Hai hào kiên trì nói chính mình không có trục trặc nào, chỉ là không thể kiểm tra đo lường được.
 
Sau khi thời tiết chuyển sang tốt hơn, Quách Tử tới cửa, mang theo bao lớn bao nhỏ, Trần Mộc nhìn, nói đùa: “Tới được rồi, còn đem theo lễ vật làm gì.”
 
Quách Tử đem những đồ vật này để sô pha phòng khách nói: “Những cái này đều là của lão đại.”
 
Trần Mộc hiếm lạ đi qua xem, nói: “Anh ấy đặt mua trên mạng nhiều đồ như vậy à???”
 
“Không phải, là fan gửi tới cho anh ấy.” Quách Tử giải thích, “Lão đại đâu? Em có việc tìm anh ấy.”
 
“Anh ấy ở trên lầu, trong thư phòng.”
 
“À, em đi tìm anh ấy đây.” Quách Tử nói xong liền đứng lên chuẩn bị lên lầu.
 
Trần Mộc vội vàng giữ chặt hắn hỏi: “Chuyện của Tiết Bân là như thế nào? Cậu với cậu ta thân nhau sao??”
 
Quách Tử xua tay liên tục, “Chỉ là bạn nhậu thôi, kỳ thật, ngày thường không lui tới nhiều, em tìm lão đại cũng là muốn nói chuyện này.”
 
“Tôi cũng muốn nghe.” Nói như thế nào cũng có quan hệ với cô.
 
Quách Tử có chút khó xử, nói: “Em phải nói chuyện với lão đại trước, rốt cuộc cũng có quan hệ với gia đình nhà họ Kỳ bên kia, đến lúc đó chị hỏi anh ấy.”
 
Trần Mộc: …
 
Cần thiết phải phức tạp như vậy sao!
 
Sau khi Quách Tử lên lầu, vừa lúc dì Phương từ bên ngoài bước vào, cầm trên tay một cái hộp nhỏ, nhìn Trần Mộc nói: “Phu nhân, là chuyển phát nhanh của tiên sinh.”
 
Trần Mộc đang chơi di động, nghe bà nói như vậy, liền tùy tiện chỉ đống đồ Quách Tử vừa mang đến, nói: “Dì để bên kia đi, lát nữa đưa cho anh ấy một lượt.”
 
Dì Phương nhanh chóng đem cái hộp không quá lớn kia bỏ xuống, sau đó lại đi lo việc khác.
 
Hai hào một bên nóng lòng muốn thử, nói: “Nhiều hộp như vậy, cô không muốn nhìn xem là cái gì à?”
 
“Không phải của tôi, làm sao có thể tùy tiện mở ra chứ.” Trần Mộc nói, tuy rằng cô cũng tò mò không kém.
 
Quách Tử lên lầu một lúc lâu, mới cùng Kỳ Uyên đi xuống, xem ra đã nói xong. Trên tay Quách Tử còn có một cái laptop, cũng không biết muốn làm gì, chỉ thấy hắn đi đến cái đống quà tặng, đặt laptop lên cái bàn phía trước. sau đó cười hì hì xoa xoa bàn tay nói: “Đến đoạn tôi thích nhất!!”
 
Trần Mộc hỏi: “Phân đoạn gì cơ?”
 
“Đương nhiên là phát sóng trực tiếp chuyện mở quà. Chị dâu không biết rồi, mỗi lần fan đều gửi đến những quà tặng kỳ quái nhưng chơi rất vui.” Quách Tử nói, đem laptop mở ra.
 
Kỳ Uyên đi đến ngồi bên cạnh Trần Mộc, đương nhiên mà chen chúc với cô mà ngồi vào sô pha đơn.
 
Kháng nghị của cô không có hiệu quả, chỉ có thể chen chúc với anh. Cô đang chơi trò chơi Anipop, Kỳ Uyên ôm eo cô nhìn cô chơi, nhìn nhìn không nhịn được vươn ngón tay giúp cô chơi, “Như vậy mới có bom.”
 
Trần Mộc: …
 
“Quách Tử vừa nói gì với anh vậy? Vì cái gì mà Tiết Bân muốn tiếp cận em?” Trần Mộc hỏi anh.
 
Kỳ Uyên một hơi tạo được ba trái bom, thất thần mà trả lời: “Tối nay sẽ nói cho em.”
 
Trần Mộc: ….
 
Bên kia Quách Tử đang mở phòng phát sóng trực tiếp, phân đoạn mở quà tặng, dĩ nhiên là Quách Tử lộ mặt. Đừng hy vọng Kỳ Uyên tự thân xuất mã (*), nhưng Quách Tử cũng không hoàn toàn lộ mặt, hắn đeo một cái khẩu trang rất có cá tính.
 
(*) Thành ngữ, có nghĩa bạn muốn tự mình làm một việc gì đó vì không an tâm những gì những người khác làm. (Theo Baidu)
 
So với khi Kỳ Uyên tự mình phát sóng trực tiếp cực kỳ khác biệt, Quách Tử biết cách ăn nói, lập tức làm cho không khí phòng phát sóng rộn ràng hẳn lên.
 
Trần Mộc dựa vào Kỳ Uyên, vừa nhìn Quách Tử chơi, vừa hỏi Kỳ Uyên: “Những quà tặng sau khi mở ra thì xử lý như thế nào?”
 
“Ai thích người đó lấy, đều chỉ là những đồ vật ấu trĩ.”
 
“Ấu trĩ.”
 
“Fan đều từ mười đến hai mươi tuổi.” Anh nói.
 
Trần Mộc gật gật đầu, khả năng những món đồ những cô gái nhỏ thấy dễ thương, đối với anh lại ấu trĩ, rốt cuộc chính là khoảng cách thế hệ.
 
Sau khi Quách Tử mở gói quà thứ nhất ra, bên trong chính là một cái ly cực kỳ đáng yêu, màu hồng nhẹ nhàng, tạo hình cũng khá kỳ lạ, khi đặt trên bàn đúng là rất oai. Quách Tử tỏ vẻ yêu thích nói hắn cực kỳ thích, nói lát nữa sẽ mang đi rót nước uống. Fan nói đưa cho lão đại, Quách Tử liền nói, lão đại là Đại ma vương, anh ta không cần uống nước.
 
Trần Mộc ngồi một bên nghe cười trộm không ngừng.
 
Sau đó Quách Tử lại mở thêm một món khác, lại là một đôi dép lê lông xù tạo hình con thỏ, một bên xanh một bên đỏ, là đồ đôi.
 
Kỳ Uyên nhìn thấy cười nhạo nói: “Ấu trĩ.”
 
Trần Mộc lại chớp chớp mắt, “Cái này thực sự là quá dễ thương, đáng yêu quá!” Đặc biệt là bộ lông xù xù kia làm cho người ta rất muốn sờ thử.
 
Kỳ Uyên nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, lặp lại nói: “Ấu trĩ.”
 
Trần Mộc: ….
 
Quách Tử bên kia vẫn tiếp tục mở quà, trong bọc quà có đủ thứ loại đồ vật, chỉ ở bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy chơi thật vui.
 
“Wow, cái gói này sao lại bao kín mít như thế, rốt cuộc là cái gì? Thực sự là chờ mong nha.” Quách Tử tỏ ra vẻ đáng yêu, giọng nói cũng trở nên dễ thương. Liên tiếp cắt hai tầng, đồ vật bên trong mới rớt ra, bởi vì bên trong có nhiều thứ nhỏ, Quách Tử không cầm chắc, mấy cái hộp nhỏ rớt toàn bộ trên bàn trước máy tính.
 
Im lặng trong năm giây đồng hồ.
 
Trong nháy mắt trừng hai mắt: !!!!!!!!
 
Trần Mộc: ….
 
Kỳ Uyên liếc mắt một cái, ngay sau đó đi đến cầm lấy đồ vật đó, giận dữ mắng: “Cậu mở đồ chuyển phát nhanh của tôi làm gì?!”
 
Quách Tử: …
 
Cậu nào biết đó là chuyển phát nhanh của Kỳ lão đại chứ, rõ ràng là để cùng chỗ mà, thứ này rốt cuộc là xuất hiện khi nào???
 
Bạn bè trên phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng spam.
 
“Woa…. Đó là năm hộp áo mưa!!! Tôi vừa đếm qua!”
 
“Giống như có trứng …..rung????”
 
“Trời ơi, tôi vẫn còn là con nít!”
 
“Chờ đã, các người không phát hiện sao? Lão đại vừa mới xuất hiện đó a a a a a a a! Góc nghiêng đúng đẹp trai luôn!”
 
“Tôi cũng thấy được a a a a a …..”
 
“Anh có chụp hình lại không??”
…….
 
Một tay Trần Mộc che mắt lại, thật là không muốn thấy chút nào, trên internet mặt mũi cũng mất rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.