Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 27: ly hôn với ảnh đế vai ác (4)




Kỳ Uyên nói cái lời kịch giết người không đền mạng kia xong, nhanh chóng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trần Mộc, chờ cô nói những lời trong kịch bản của nữ chính.
 
Tay Trần Mộc nắm chặt tập kịch bản, gắt gao nắm, chịu đựng cảm giác da đầu tê dại, gian nan mà thì thầm: “Hon..honey, em thực sự là rất cảm động, em thật sự thật sự rất yêu anh…”
 
Đọc xong, cô không khống chế được mà cả người run lên.
 

 
Mẹ nó chứ, ngay cả kịch bản của Quỳnh Dao cũng không sến súa như vậy!
 
“Phụt--- khụ khụ… Khụ khụ…”
 
Kỳ Uyên nhất thời không nhịn được, phá lên cười, sau đó lại nhanh chóng dùng âm thanh ho khan để che đậy tiếng cười trộm.
 
Trần Mộc lạnh lùng liếc anh một cái, “Đừng có nhịn nữa, miệng anh kéo dài ra đến mang tai rồi kìa!”
 
“Em không thể dùng một số kỹ năng diễn xuất được sao?” Anh cực kỳ ghét bỏ nói, rõ ràng là một lời kịch rất đáng yêu, cô lại dùng cái bộ dáng ‘sống không còn gì để hối tiếc’ để nói.
 
“Cái đó, thật sự xin lỗi, tôi đây chỉ là bảo mẫu, không phải là nữ chính, nếu anh muốn ve vãn đánh yêu gì đó thì đi tìm Lý Khiết đi!” Trần Mộc cố ý dùng giọng âm dương quái khí mà chặn họng anh.
 
Kỳ Uyên:….
 

 

Xem ra dùng những lời trong kịch bản không phải là biện pháp tốt để gia tăng tình cảm, có đôi khi sẽ tạo ra tác dụng ngược lại.
 
“Không đúng rồi.” Kỳ Uyên đem tập kịch bản ném lên bàn trà, tùy tiện xiên một miếng kiwi ném vào miệng, kết quả chưa nhai được hai cái, liền bị chua đến mức mặt mũi méo mó, “Trời ạ, trái này còn chưa có chín.”
 
Trần Mộc vui sướng khi người gặp họa, “Ăn nhiều vitamin C một chút có thể kích thích cảm giác thèm ăn của anh.”
 
Kỳ Uyên: ….
 
Buông trái kiwi còn chưa chín kia ra, Kỳ Uyên cầm lấy điện thoại chọt chọt, nhanh chóng liền vang lên âm thanh cuộc gọi video.
 
Trần Mộc bỗng nhiên có cảm giác không ổn, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị chạy trốn, kết quả bị anh nhanh tay lẹ mắt mà giữ chặt lại. Sau lại nghe thấy câu anh nói mang theo ý cười: “Đừng chạy, tới đây nói chuyện với ba mẹ hai câu đã.”
 
Trần Mộc: …..
 
Video nhanh chóng được kết nối, giọng nói của mẹ Kỳ thực sự thoải mái vang lên bên đầu bên kia: “Thằng nhóc thối, còn biết gọi điện thoại về sao, hai ngày nay làm cái gì? Nếu không phải là sức khỏe của cha con không tốt, mẹ muốn đến gặp con quất cho con hai cây chổi! Vợ con đâu? Đã dỗ dành người ta tốt chưa?”
 
Kỳ Uyên khịt mũi một cái, nói: “Dỗ được rồi.”
 
Trần Mộc: …
 
Dỗ dành được hay không thì cô không rõ, cô chỉ biết là bọn họ ngay cả đơn xin ly hôn cũng đã soạn thảo xong xuôi đâu đó rồi.
 
Kỳ Uyên vừa dứt lời, đưa màn hình xoay qua Trần Mộc, người đang nghiến răng nghiến lợi mà liếc nhìn Kỳ Uyên đến trắng mắt, giờ đây đối mặt với màn hình lập tức mở miệng cười tươi như hoa, “Mẹ, chào mẹ.”
 
Còn người đang có vẻ mặt hung thần sát khí ngập tràn – mẹ Kỳ, lúc này cũng cười cực kỳ hiền lành, “Chào con, nha đầu, con tức giận như thế nào cứ thể hiện ra hết khí phách đi, cần quản lý liền quản lý, cần dạy dỗ liền dạy dỗ, đàn ông đó mà chỉ cần ba ngày không quan tâm đã muốn trèo lên nóc nhà lật ngói rồi.”
 
Hmmmm… Những cái này như đang diễn tả một đứa con bất trị vậy đó.
 
Mẹ Kỳ lại tiếp tục nói: “Nhưng mà sau khi đã sáng tỏ hiểu lầm, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, đừng làm cho ba mẹ lo lắng.”
 
“Con đã biết rồi.” Trần Mộc nói.
 
Kỳ Uyên ngồi bên cạnh duỗi cánh tay dài ra ôm bả vai Trần Mộc, khiến cho mặt hai người dán sát vào nhau trước màn hình, nói: “Bọn con rất tốt, mẹ đừng lo lắng, không tin mẹ nhìn xem.” Nói xong quay đầu nhìn Trần Mộc, “Vợ à, hôn anh một cái.” Sau đó quay mặt qua nhìn cô.
 
Trần Mộc: ….
 
Nhìn vào người mẹ chồng hiền từ trong video, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú trong gang tấc, biết rõ mình bị gài bẫy, Trần Mộc chỉ có thể không có trâu bắt chó đi cày, hôn lên mặt anh ta “Chụt” một cái vang dội.
 
Nhìn hai người bọn họ thương yêu nhau như vậy, mẹ Kỳ lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, lại tiếp tục dặn dò những chuyện vụn vặt, sau đó mới cắt đứt video.
 
Trần Mộc nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Kỳ Uyên, trong lòng tức giận liền nói: “Tới đây, đưa mặt qua đây một chút.”
 
Kỳ Uyên không hiểu gì, nhưng vẫn đưa mặt qua, nói: “Hôn một lần xong nghiện rồi sao?”
 
“Chát~”
 

Âm thanh của một cái tát.
 
Kỳ Uyên: ….
 
Trần Mộc nhướng mày: “Sao rồi? Có phải là bị ngược một lần xong nghiện rồi không?”
 
Tuy Trần Mộc cũng không dùng hết sức tát anh, nhưng da Kỳ Uyên trắng trẻo, nhanh chóng xuất hiện một mảng đỏ ửng.
 
Kỳ Uyên sờ sờ gương mặt bị đánh nóng lên, hừ một tiếng nói: “Xuống tay thật tàn nhẫn.”
 
Trần Mộc nói: “Tàn nhẫn để anh nhớ lâu hơn, đậu hũ của phụ nữ không phải có thể tùy tiện ăn.”
 
Kỳ Uyên khó chịu nói: “Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể ăn.”
 
Trần Mộc nói: “Đương nhiên là không thể, đã qua kỳ hạn sử dụng rồi.”
 
Kỳ Uyên: ….
 
Lúc này Quách Tử gọi điện thoại tới, nói có bảng biểu muốn Kỳ Uyên điền một chút, muốn anh ra mở cửa.
 
Kỳ Uyên mới vừa bị vợ mình dỗi xong, trong lòng không chút vui vẻ, liền hỏi: “Cậu không phải có chìa khóa sao? Vì sao còn gọi điện thoại nữa hả?”
 
Quách tử cười nói: “Có chị dâu ở bên trong, em không dám tùy tiện mở cửa.”
 
Kỳ Uyên chỉ có thể đi ra mở cửa để cậu ta đi vào, trong lúc chờ Kỳ Uyên xem bảng biểu, Quách Tử nhìn đông nhìn tây, hỏi Trần Mộc: “Chị dâu, đồ của chị thật sự là để ở một gian phòng khác sao?”
 
Trần Mộc gật gật đầu: “Tôi ngủ ở đó.”
 
Quách Tử: ….
 
Dường như đã hiểu được có gì đó sai sai ở đây.
 
Kỳ Uyên cầm bút ký tên, sau đó mở miệng nói: “Diễn trò phải làm cho giống chứ, lỡ như có người khác đi vào thì sao?”
 
Quách Tử bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng đúng đúng, như vậy mới bảo đảm!”
 
Chờ Kỳ Uyên ký tên xong xuôi, lúc đưa bảng biểu cho cậu, Quách Tử bỗng nhiên lại hỏi, “Anh, vì sao một bên mặt anh lại hồng hồng vậy?”
 
Trần Mộc ngồi bên cạnh che miệng cười trộm, một chút cũng không hề tỏ ra đồng tình với anh.
 
Kỳ Uyên mím môi, nói: “Còn không phải là do chị dâu cậu hôn hay sao.”
 
Trần Mộc: …
 
Hôn kiểu gì có thể đem mặt thành ra bộ dạng như vậy chứ? Không bằng nói gặm người ta còn tin tưởng hơn.
 
Quách Tử xấu hổ nhưng không mất lễ phép cười cười: “Chị dâu thật là nhiệt tình, hắc hắc.”

 
“Cho nên còn không đi?” Kỳ Uyên không kiên nhẫn trực tiếp mở miệng đuổi người.
 
Quách Tử trực tiếp cầm bảng biểu, rời đi giống như đang chạy trốn, một chút cũng không dám trì hoãn.
 
Giữa trưa hôm sau, Trần Mộc đưa cơm trưa cho Kỳ Uyên, vừa đúng lúc Kỳ Uyên vẫn đang còn quay phim, cô thuận tiện ngồi bên cạnh xem một chút. Nhanh chóng phát hiện, nữ minh tinh đang diễn cùng anh, đúng là Lý Khiết trong truyền thuyết.
 
Lý Khiết người thật còn đẹp hơn nhiều so với trong tivi, dáng người nhỏ nhắn lả lướt, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt lại lớn, cằm nhòn nhọn, nhìn kiểu gì cũng ra được kiểu gương mặt tiêu chuẩn của người nổi tiếng.
 
Trong sân hai người đang trò chuyện, “Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, anh chỉ yêu mình em, có em trên đời này, mặt trời mới có thể tỏa sáng….”
 
Lý Khiết nói: “Honey, em thật sự rất cảm động, em thật sự rất yêu anh!”
 
Trần Mộc run lên: …
 
Tuy đã nghe qua một lần vào tối hôm qua, nhưng mặc kệ có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn là không có tí khả năng miễn dịch nào, một lần nghe như một lần bị sét đánh. Thật sự rất bội phục những diễn viên này nha, mặc kệ có bao nhiêu từ ngữ ‘sấm sét’ như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên mà phát huy kỹ thuật diễn xuất.
 
Sau cảnh quay đó, đạo diễn lôi kéo Kỳ Uyên nói chuyện, để những người khác đi ăn cơm. Trần Mộc chỉ có thể đem hộp giữ nhiệt vừa mở ra đậy nắp lại.
 
Lúc này Lý Khiết bỗng nhiên bước đến về phía cô, cười nói: “Xin chào.”
 
Trần Mộc không nghĩ được vì sao cô nàng đến chào hỏi mình, nhưng vẫn lễ phép nói một tiếng xin chào đáp lại.
 
Lý Khiết chào hỏi xong cũng không bỏ đi, mà ngồi lại bên cạnh Trần Mộc, bày ra bộ dáng muốn tán gẫu với cô.
 
“Chị là em gái của Kỳ Uyên sao? Em gái ruột?” Lý Khiết tò mò hỏi.
 
Trần Mộc nghĩ nghĩ, trả lời: “Tôi là em họ của anh ta, bọn tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau.”
 
Trong nháy mắt Lý Khiết tỏ ra rất hứng thú, hỏi cô: “Có thể kể một ít chuyện lý thú của anh ấy lúc còn nhỏ không?”
 
Trần Mộc cẩn thận đánh giá cô nàng, chỉ thấy mặt cô nàng mang theo ý cười, trong mắt cất giấu xuân sắc, xem ra có thiện cảm rất lớn với Kỳ Uyên.
 
Trần Mộc đằng hắng một cái, hỏi: “Cô muốn biết cái gì? Chuyện lúc hai tuổi anh ấy còn chảy nước miếng, ba tuổi vẫn còn đái dầm hay chuyện lúc tiểu học anh ta thích nhất móc gỉ mũi…”
 
Lý Khiết: …
 
Hình tượng của thần tượng, nói sập liền sập!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.