Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 33: ly hôn với ảnh đế vai ác (10)




Trên vách tường, đèn ngủ nhỏ màu cam phủ đầy một tầng không gian ấm áp lại có chút ái muội, Trần Mộc ngồi dựa ở đầu giường, đưa ánh mắt đi khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở tủ đầu giường màu nâu gỗ.
 
Kỳ Uyên bước ra từ toilet, nhìn thấy thần sắc cô dại ra, cho rằng cô vẫn chưa thoát khỏi bóng ma sợ hãi, không khỏi âm thầm tự trách bản thân, không nên lừa gạt cô xem thể loại phim kia. Nếu thực sự dọa cô đến mức nguy hiểm đến tính mạng, thật đúng là mất nhiều hơn được. Vì thế nhẹ nhàng dỗ dành: “Không có việc gì, nhanh chóng nằm xuống đi, anh ở đây.”
 
Lời này như một câu thần chú, trong nháy mắt có thể giải trừ được ma pháp đang làm cho người Trần Mộc dại ra, chỉ thấy cô đưa mắt chuyển qua người Kỳ Uyên, cau mày chất vấn: “Vì sao anh lại có những thứ này trong phòng?”
 

 
Nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, Kỳ Uyên thấy được hai hộp áo mưa lớn đặt ở tủ đầu giường, hai cái hộp kia bao bì bên ngoài hết sức hoa hòe lòe loẹt, trên đó còn viết Durex sức sống siêu mỏng có gai…
 
Kỳ Uyên hết ngẩng đầu nhìn trần nhà, rồi lại cúi đầu nhìn tấm thảm trên sàn nhà, cuối cùng mới miễn cưỡng đưa tầm mắt không biết nên để đâu lên trên người Trần Mộc, ho khan một tiếng giải thích: “Khách sạn chuẩn bị, những cái này cũng thường thấy mà.”
 
Trần Mộc cố gắng chịu đựng xúc động muốn trợn trắng mắt, hỏi ngược lại: “Chuẩn bị hai hộp lớn?”
 
Kỳ Uyên lại tiếp tục xảo biện, “Chỗ này dù gì cũng là phòng ở cao cấp, chuẩn bị hai hộp cũng bình thường.”
 
“À, hai hộp là 24 cái, xấp xỉ có thể dùng được trong một tháng, vừa vặn chính là thời gian quay phim của anh.”
 
Kỳ ảnh đế cảm thấy năng lực đàn ông của mình bị nghi ngờ, vì thế phản bác nói: “Thật ra thì nếu em chịu phối hợp, hai hộp này có thể dùng hết trong vòng một tuần.”
 
Trần Mộc: …
 

 
“Sắp phải ly hôn rồi, vì sao tôi lại phải phối hợp với anh làm cái loại chuyện này chứ!”
 

“Nhưng vẫn còn chưa ly hôn mà.” Trong mắt Kỳ Uyên mang theo ánh lửa nhìn cô.
 
Trần Mộc trầm mặc vài giây, cảm thấy chính mình quả thật là chui đầu vào lưới, vì thế động tác nhanh nhẹn mà xoay người xuống giường, “Tôi quay về phòng mình ngủ.”
 
Kỳ Uyên không lên tiếng ngăn cản, hai tay khoanh trước ngực, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn cô.
 
Trần Mộc bước đến cửa, nhìn phòng khách cùng với phòng mình tối tăm, hình ảnh trong bộ phim căn nhà ma ám lóe qua trong đầu cô, cánh cửa căn phòng trước mắt đang mở, bên trong không có chút ánh sáng. Cánh cửa tối om nhìn như lối vào một không gian thần bí bị ngăn cấm.
 
Cô vẫn duy trì trạng thái không nhúc nhích mà đứng ở cửa, hai vai chùng xuống, nhìn rất uể oải, giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi.
 
Kỳ Uyên nén cười, trong mắt cất giấu sự cưng chiều nồng đậm không cách nào hòa tan, “Quay lại đi, anh bảo đảm, anh tuyệt đối sẽ không mở hai hộp áo mưa kia khi không có sự đồng ý của em.”
 
Trần Mộc không quá tin tưởng mà quay đầu lại nhìn anh một cái, Kỳ Uyên đứng đó mặc một cái áo choàng tắm dài, dây lưng cũng không được buộc một cách cẩn thận, rõ ràng là một bộ dáng ăn mặc không chỉnh tề, nhưng anh lại tỏa ra một thân chính khí (*). Cái kỹ thuật diễn xuất này thật sự đáng sợ.
 
(*)正气 – Chính khí; thường dùng để chỉ sự ngay thẳng, sáng suốt hoặc một bầu không khí hoàn toàn tốt đẹp. (Theo Baidu.)
 
Một phút sau, cô mới xoay người quay trở lại giường, xốc chăn lên chui vào, để lộ ra đôi mắt đề phòng nhìn anh.
 
Kỳ Uyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, đưa tay tắt đi ngọn đèn cuối cùng, cũng theo lên giường.
 
Trong bóng đêm Trần Mộc nhỏ giọng hỏi anh, “Hai hộp này đúng là do khách sạn chuẩn bị sao?”
 
Kỳ Uyên hào phóng thừa nhận: “Anh mua.”
 
Trần Mộc: …
 
Siêu mỏng có gai? Trong nháy mắt Trần Mộc nhớ đến lão đại thế giới trước, anh ta thích lên mạng mua áo mưa, cũng là loại này.
 
Sau đó nghe anh hỏi một câu mang theo ý cười: “Nếu anh thực sự sử dụng nó thì sao?”
 
Trần Mộc nói: “Cũng được, lúc anh tự xử có thể đeo vào.”
 
Kỳ ảnh đế kháng nghị: “Cô gái à, em thật tàn nhẫn.”
 
Cho dù không thấy được hình dáng của đối phương, nhưng nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Cái nhận thức này khiến cô tràn ngập cảm giác an toàn, tựa như đó một là cái chăn mềm mại ấm áp bao bọc lấy cô, trong khoảnh khắc làm cho cô chìm đắm trong cảm giác đẹp đẽ. Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt truyền đến từ người nằm bên cạnh, sau đó người đàn ông cũng động đậy, vì nằm cùng giường đắp chung chăn, anh vừa động đậy, Trần Mộc cũng có thể cảm nhận được.
 
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
 
“Anh cởi áo choàng tắm ra.” Anh thấp giọng trả lời.
 
Vốn chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường nhưng sau khi hiểu được ý tứ trong đó, Trần Mộc không thể nào bình tĩnh được, “Anh cởi áo choàng tắm ra á?”
 
Kỳ Uyên trả lời một cách đương nhiên: “Đúng vậy, cộm khó chịu lắm.”
 
Từ lúc anh tắm xong vẫn luôn mặc áo choàng tắm, không có thay quần áo, cho nên bên dưới áo choàng tắm hoàn toàn không có gì. Bây giờ còn cởi áo choàng tắm ra, như vậy không phải là anh đang ‘lõa lồ’ nằm trong chăn không?!!
 
Ý thức được cái này, trong lúc nhất thời Trần Mộc cảm thấy có chút không ổn, tuy hai người không trực tiếp đụng chạm, nhưng nghĩ đến người đàn ông không mặc gì nằm bên cạnh mình, muốn cô làm cách nào bình tĩnh được??
 
“Anh có thói quen ngủ nude à?” Trần Mộc nuốt nuốt nước miếng, cô nhớ sau nửa đêm tối hôm qua cô cũng ngủ trên giường của anh, lúc đó cũng không thấy anh ta ngủ nude mà! Vậy sao tự nhiên hôm nay lại nude chứ?
 
“Không có.” Anh nói, “Chính là đột nhiên có linh cảm.”

 
Trần Mộc: ….
 
“Linh cảm cái con khỉ, nhanh mặc đồ ngủ vào đi!”
 
“Chỉ cần em không chạm vào anh, anh mặc hay không mặc có khác nhau sao?”
 
Ngủ bên cạnh một soái ca so với ngủ bên cạnh một soái ca nude, làm sao mà không khác nhau chứ hả? Rõ ràng chính là khác nhau một trời một vực nha!!! Cái này giống như một thanh chocolate được đóng gói đẹp đẽ cùng với một thanh chocolate đã xé bao bì, đối với cái phía trước có thể chỉ là thưởng thức thôi, còn cái sau tuyệt đối là muốn cắn thử một miếng!
 
Trần Mộc xích người về phía mép giường, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra thêm một chút, lên tiếng: “Kỳ ảnh đế, chúng ta có thể bình thường hơn một chút không được sao?”
 
Kỳ Uyên: “Anh rất bình thường, em không bình thường sao?”
 
Trần Mộc: ….
 
“Em lo lắng nhiều như vậy, có phải là vì em muốn chạm vào anh không?”
 
Trần Mộc đột nhiên ngồi dậy, “Như thế này không thể nào ngủ được!”
 
Vì động tác của cô khá lớn cho nên cái chăn đang phủ lên hai người họ cũng bị xốc lên, sau khi đôi mắt làm quen được với bóng tối, cho dù không có ánh đèn cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được nửa trên thân hình trần trụi của anh, đã thế cái chăn phủ đúng chỗ hiểm là eo và bụng của anh.
 
Kỳ Uyên một tay gối sau đầu, một tay sờ sờ cơ bụng của chính mình: “Em muốn nhìn anh cứ việc nói thẳng, hành hạ như vậy có chút lạnh.”
 
Trần Mộc: ….
 
Người đàn ông này có độc! Còn không phải do tối hôm qua cô vạch trần bí mật của anh ta hay sao? Không phải là còn hoài nghi thân phận của anh ta? Có cần phải trả đũa như vậy không hả? Làm sao mà đột nhiên lại trở thành ma quỷ như vậy, so với anh lúc này, cô vẫn thích tên Kỳ lão đại khẩu thị tâm phi kia hơn!!!
 
“Là để ý thật sao?” Anh hỏi.
 
“Vô nghĩa, nhanh chóng mặc quần áo vào.”
 
“Được.”
 
Nói xong, ngay trước mặt cô anh xốc nửa người dưới chăn lên, sau đó trong bóng tối, chậm rì rì đứng lên, đi đến tủ quần áo tìm quần áo mặc.
 
Cho dù có sự bảo hộ của bóng tối, nhưng nhìn đến thân ảnh hoàn mỹ cao gầy của anh, Trần Mộc không ngăn được bản thân mình tự tưởng tượng, một lần lại một lần nghĩ đến đường nét cơ thể anh, quả thực là có bệnh.
 
Người đàn ông đứng trước tủ quần áo một lúc lâu cũng đã sờ soạng tìm được một cái quần tam giác mặc vào.
 
Trần Mộc trực tiếp nằm lại trên giường giả chết, trải qua một phen lăn lộn, yêu cầu của cô với anh đã giảm xuống từ mặc đầy đủ quần áo xuống chỉ còn có mặc quần sịp cũng tốt rồi.
 
Cũng không biết là ngủ lúc mấy giờ, nhưng sáng hôm sau cô thức dậy khá sớm, cô thức dậy là do nóng.
 
Trong lúc còn nửa tỉnh nửa mê, cô dường như thấy mình giống như đang nằm mơ, trong mơ mình đang ngâm bồn, ban đầu là nước ấm cực kỳ thoải mái, sau đó bồn tắm lại biến thành một nồi nước nóng to, nước ấm cũng chậm rãi tăng nhiệt độ thành nước nóng, cuối cùng cô vì hoảng sợ mình bị nấu chín mà bừng tỉnh dậy. Sau đó phát hiện mình bị người nào đó ôm vào trong ngực, cảm giác ấm áp trong mơ đúng là giống như nhiệt độ cơ thể của anh.
 
Nếu như chăm chước bỏ qua cái quần sịp gần như bị tụt xuống thì hiện tại cô chẳng khác nào đang ôm một người đàn ông lõa thể.
 
Tư thế ôm ấp của hai người rõ ràng là không quá thoải mái, thậm chí là có chút trong ngoài bất nhất, nhưng Kỳ Uyên lại ngủ rất ngon, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Đồng hồ báo thức trên điện thoại còn chưa kịp vang lên, Trần Mộc cũng không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể cứng người mà duy trì tư thế hiện tại. Mỗi ngày nhiệm vụ đóng phim của Kỳ Uyên rất nhiều, cô thực sự cảm thấy không nỡ gọi anh dậy.
 
Chỉ là ghé vào trong lòng ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng tiếng tim đập bình ổn của anh, cảm giác thực sự rất vi diệu.
 
Càng vi diệu hơn chính là bộ phận dưới thân nào đó của anh ngày càng có tinh thần …. Nó đang chạm vào cô….

 
Trần Mộc mặt đỏ tai hồng chịu đựng một hồi, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, đang muốn cử động một chút, lại cảm nhận được hô hấp của anh không còn bình ổn như vừa rồi, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy không phải là bộ dáng của một người sắp sửa thức dậy.
 
Trong nháy mắt Trần Mộc tỉnh ngộ, tức giận nói: “Này, anh thức dậy đi, đừng có mới sáng sớm đã muốn chơi lưu manh!”
 
Lúc này Kỳ Uyên mới không kiềm chế được mà cười nhẹ một tiếng, mang theo chút cảm giác gợi cảm sau khi mới thức dậy, nói: “Ôm như vậy, không chơi lưu manh mới là lạ đó.”
 
Trần Mộc: ….
 
Sau một đêm bị tra tấn, đợi anh buông tay ra, Trần Mộc nhanh chóng rời khỏi phòng anh như chạy trốn, tốc độ chạy trốn như thể đằng sau cô có hồng thủy mãnh thú (*) đang đuổi theo.
 
(*)洪水猛兽 – Hồng thủy mãnh thú; Thường được dùng để chỉ tai họa lớn. (Theo Baidu)
 
Tuy nhiên, uy lực còn lại của bộ phim kia quá lớn, liên tiếp mấy ngày liền Trần Mộc không dám ngủ một mình, chờ đến khi cô dần dần quên bộ phim kia thì cô cũng đã quen với cảm giác bị Kỳ Uyên ôm ngủ.
 
Chắc là chẳng có chút liên quan, trong lòng cô tự mình an ủi bản thân, thời gian quay phim nhanh chóng trôi qua hơn một nửa, chỉ cần thời hạn một tháng qua đi cô có thể hoàn thành nhiệm vụ ly hôn.
 
Tuy trong phim nhiều người nhiều cái miệng, lại là một nơi sản sinh ra nhiều tin tức bát quái, nhưng cũng là nơi tốt nhất để giết thời gian, xem dàn diễn viên diễn một vai có tính cách khác biệt họ, vẫn rất thú vị. Tuy Trần Mộc tận lực tránh qua một bên, nhưng cứ ngây ngốc ở khách sạn cũng thật nhàm chán.
 
Từ sau khi Kỳ Uyên công khai thân phận đã kết hôn, người vẫn luôn thích tìm Trần Mộc nói chuyện Lý Khiết kia, hiện tại có gặp mặt nhau trong đoàn phim cũng làm như không thấy, Trần Mộc cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần đối phương cứ liên tục quấn lấy cô hỏi sở thích của Kỳ Uyên, cái này cũng làm cô rất xấu hổ nha.
 
Quách Tử quay về Bắc Kinh mấy ngày, Kỳ Uyên lại tự mình công khai tin tức kết hôn, cậu ta sợ tới mức nhanh chóng làm cho xong công việc lại gấp gáp quay về, cảm thấy chỉ khi nào mình chính mắt nhìn chằm chằm mới yên tâm. Khi cậu ta đến nhìn chằm chằm người nào đó, còn có thể ở một bên nói chuyện phiếm với Trần Mộc, Trần Mộc cũng rất vui. Cuối cùng bây giờ Hai hào thường xuyên bị tắt máy, rất ít khi nói chuyện phiếm với cô. Tuy biết chuyện Hai hào bị tắt máy là do Kỳ Uyên làm nhưng cô không thể trực tiếp đi hỏi anh vì sao lại tắt đi. Nếu như vậy không phải bại lộ thân phận của hệ thống bên người cô sao? Cho dù cô cực kỳ hoài nghi chuyện Kỳ Uyên biết thân phận của cô, nhưng tầng giấy mỏng này không một ai chủ động đâm thủng, cô cũng chỉ biết tiếp tục giả ngu.
 
Hôm nay, Trần Mộc tìm Quách Tử nói chuyện về Tuyến đường sắt số 5, Quách Tử đề nghị cô đi ra ngoài chơi, “Nếu chị cảm thấy nhàm chán, em sẽ làm tài xế dẫn chị đi những nơi gần đây tham quan.”
 
“Gần đây có chỗ nào để tham quan sao?”
 
“Cũng không có nhiều chỗ đặc biệt lắm, nhưng có một cái miếu Bồ Tát nghe nói rất linh nghiệm, hương khói cũng rất vượng.”
 
Trần Mộc tò mò, “Bồ Tát nào?”
 
Quách Tử trả lời: “Tống Tử Quan Âm.”
 
Trần Mộc: ….
 
Lúc này Kỳ Uyên cũng vừa lúc được nghỉ ngơi hiển nhiên anh cũng nghe thấy câu trả lời này, sau đó vẻ mặt anh đầy hứng thú hỏi: “Cái miếu này ở đâu?”
 
Vẻ mặt Trần Mộc đề phòng hỏi: “Anh hỏi để là gì?”
 
Kỳ Uyên mỉm cười nhẹ nhàng, “Buổi chiều xin nghỉ dẫn em đi lễ Phật~~”
 
Trần Mộc: …..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.