Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 36: ly hôn với ảnh đế vai ác (13)




Từ lúc bắt đầu khi nghe nói đến thế giới song song, Trần Mộc rất muốn đi xem. Nghe người khác nói khoác lác như vậy, cô cũng không quá tin tưởng. Vì cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, cô cảm thấy vẫn là mình tự mình trải nghiệm mới biết tốt xấu. Nhưng cho tới bây giờ cô không hề nghĩ tới khả năng bọn họ không thể đi đến cái thế giới kia.
 
Chỉ có trách bọn họ quá đơn thuần, quá mức trông ngóng một cuộc sống tốt đẹp, cũng quá tin tưởng cái vị trưởng lão đức cao vọng trọng kia.
 
Những cái miêu tả về thế giới song song trong Thánh Điện, hoàn mỹ như vậy, chân thật như vậy, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là một lời nói dối.
 

 
Đúng là nó thật sự tồn tại, nhưng lại tồn tại dưới bộ dạng xấu xí đến mức không có người nào có thể tưởng tượng nổi.
 
Những người sống ở đó bị chia thành ba bảy loại, những người đẳng cấp cao được bảo hộ trong lồng ánh sáng có lưới bảo vệ, tách biệt khỏi chiến tranh, có cuộc sống sinh hoạt thoải mái dễ chịu. Còn những kẻ cấp thấp lại phải sống lang bạt bên trong khu vực chiến tranh.
 
Nơi đó làm sao có thể nói là thiên đường chứ? Nơi đó rõ ràng chính là địa ngục trần gian! Cho dù bọn họ có thể vượt qua được thử thách đi chăng nữa, cũng chỉ là tăng thêm số lượng nạn dân đang sống trong khu vực chiến tranh thôi. Những người có đẳng cấp cao sao có thể tiếp nhận bọn họ chứ?
 
Trần Mộc lục lọi những ký ức trong đầu, lên tiếng: “Sau khi tiến vào thế giới giả thuyết, chẳng khác nào chặt đứt toàn bộ liên hệ với quê hương, không một ai quay về. Bọn họ đều nói, bởi vì thế giới song song quá tốt đẹp, sau khi mọi người đi rồi không ai nguyện ý quay về quê hương cằn cỗi nữa.”
 
Kỳ Uyên nói: “Mọi người không nghĩ tới chuyện muốn quay về chứ không phải là không về được sao? Khi mọi người đi vào thế giới giả tưởng, ý thức đã cắt đứt liên hệ với cơ thể, vậy thì cơ thể của mọi người đang ở đâu?”
 
“Lúc đó tôi đi vào một gian phòng rất thoải mái dễ chịu. Bên trong gian phòng không có đèn điện nhưng ánh sáng lại cực kỳ sáng sủa, sáng đến mức dường như tôi không thể mở mắt ra được. Sau đó tôi nằm lên một cái giường, đến khi tỉnh lại đã tiến vào thế giới giả thuyết. Tôi nghe nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, có thể đi vào thế giới song song, lúc đó có thể nhận lại cơ thể của mình.” Trần Mộc kể lại những gì phát sinh sau khi cô đi vào Thánh Điện, gian phòng kia thực sự rất quỷ dị.
 

Kỳ Uyên hỏi lại: “Em cảm thấy cơ thể của mình sẽ được giữ gìn hoàn hảo à?”
 

 
Trong nháy mắt Trần Mộc đọc hiểu ý tứ trong lời nói của anh, trừng to mắt hỏi: “Ý anh là gì? Anh nói là….”
 
“Hai thế giới được liên kết với nhau thông qua thế giới giả thuyết, cơ bản là không có cách nào kết nối trực tiếp, như vậy cơ thể của mọi người làm cách nào đưa vào thế giới song song?” Kỳ Uyên nói.
 
Cho nên, đây cũng là một lời nói dối khác hay sao? Ngay tại lúc ý thức tách rời, cơ thể của bọn họ có khả năng đã bị tiêu hủy?!! Cái vị trưởng lão được tôn thành thánh nhân trước lúc, là nhân vật như thế nào? Một tên đao phủ sát hại người trong tộc sao??
 
“Chẳng lẽ… Những người tiến vào thế giới giả tưởng, thật ra đều đã chết?” Nói xong lời này, bản thân mình cũng cảm thấy sắp điên rồi, thân thể không khống chế được nhẹ nhàng run lên. Nếu đó là sự thật, bọn họ chính là những người bị hại ngu xuẩn nhất, chính là người chết một cách không rõ ràng.
 
Kỳ Uyên ôm cô, an ủi: “Chỉ cần ý thức của em còn tồn tại, em vẫn còn sống, không phải sao, đây chính là dự tính ban đầu khi thành lập thế giới giả thuyết.”
 
“Bây giờ, chúng tôi không thể quay về nhà cũng không thể tiến vào thế giới song song, đúng không?!”
 
Kỳ Uyên khó khăn gật đầu, tàn nhẫn nói: “Mặc kệ nhiệm vụ của em thành công hay thất bại, em chỉ có thể mắc kẹt trong thế giới giả thuyết này, chỗ nào cũng không đi được.”
 
Trần Mộc phảng phất nghe được một tiếng bùm, thật sự giống như một tiếng sấm đánh thẳng vào người cô, làm cho đầu óc của cô thành một mớ hỗn độn.
 
Cô muốn biết nhiều chuyện hơn, nhưng thiên đầu vạn tự (*) không có cách nào hiểu rõ được. Cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Uyên tìm giúp đỡ, “Anh có thể nói lại mọi việc từ đầu đến cuối cho tôi một lần được không? Bây giờ tôi đang rất loạn, anh biết được nhiều chuyện như vậy, vậy anh là ai?”
 
(*)千头万绪 – Thiên đầu vạn tự, thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là một sự bắt đầu của ẩn dụ, có rất nhiều manh mối. Ngoài ra còn được dùng để chỉ sự phức tạp của một vấn đề. (Theo Baidu)
 
Kỳ Uyên đau lòng nhìn cô, hai tay càng dùng thêm sức ôm cô, hôn lên khóe môi cô một cái mới bắt đầu: “Thật sự là thế giới song song có tồn tại, nó văn minh phát đạt, phát đạt đến mức có thể sáng tạo ra được thế giới giả thuyết. Nhưng vì có quá nhiều sự tranh giành về quyền lợi, từ đầu đến cuối, nó đã hãm sâu vào vào vũng bùn chiến tranh. Lúc này, thế giới giả tưởng xuất hiện, nó khởi xướng việc đem cơ thể và ý thức tách rời nhau, đem ý thức đi vào thế giới giả thuyết, sau đó có thể có cuộc sống vĩnh hằng. Sau đó bọn họ lại phát hiện, thế giới giả thuyết không hề kiên cố. Sau một thời gian vận hành nhất định, nó sẽ sụp đổ một lần, rồi xây dựng lại, mà ý thức của con người vì sự sụp đổ của thế giới mà tiêu vong theo. Sau đó nữa, bọn họ tìm được phương pháp giải quyết việc sụp đổ của thế giới giả thuyết…”
 
Nghe đến đây, Trần Mộc cảm thấy có một dự cảm không tốt, “Cái phương pháp giải quyết này có liên quan đến chúng tôi đúng không?”
 
Kỳ Uyên gật đầu, “Ở thế giới loài người của bọn em, mỗi người đều có một loại khí tràng nhất định, cái đó là một loại sức mạnh bí ẩn trong tiềm thức của mọi người, có lẽ bọn em cũng không hề ý thức được việc này, mà loại sức mạnh này chính là sức mạnh trọng yếu nhất giúp duy trì sự ổn định của thế giới giả thuyết.”
 
Đột nhiên Trần Mộc cảm thấy tam quan của chính mình hoàn toàn bị lật đổ, đến lúc này, ngoại trừ khiếp sợ, cô cảm thấy mình phẫn nộ nhiều hơn, “Cho nên có thể nói, bọn họ không chỉ lừa gạt chúng tôi mà còn lợi dụng chúng tôi?!”
 
Mặc dù chân tướng thật sự tàn khốc, nhưng Kỳ Uyên vẫn gật đầu, anh biết quá trình tiếp nhận rất không dễ chịu, nhưng anh không muốn cô tiếp tục ngây thơ ngu ngốc nữa, cô có quyền biết mọi chuyện.
 
Trần Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, hất tay anh ra, không hề có chút thân thiện nói: “Vậy anh là ai? Tôi đã hỏi anh nhiều lần như vậy, anh luôn luôn né tránh nó, thân phận của anh khó mở miệng đến vậy sao? Cuối cùng anh là Một hào hay là hệ thống chủ??!”
 
Kỳ Uyên rủ mắt xuống, nhìn vào bàn tay trống không, có chút mất mát nói, “Anh không phải là hệ thống chủ, anh là Một hào, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Lúc trước anh bị hệ thống chủ phạt, đã đem một đoạn mã nhét vào trong cơ thể của Kỳ Uyên, về sau từ từ chữa trị, sau đó lại dung hợp với ý thức của Kỳ Uyên, cho nên hiện tại anh vừa là người vừa là hệ thống.”
 

“Vậy Kỳ Uyên thì sao? Anh ta là một NPC bình thường sao?”
 
“Không phải, anh ta là một trong những người thành lập thế giới giả thuyết. Anh ta cùng bạn bè mình sáng tạo ra hệ thống chủ.”
 
Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên Kỳ Uyên mới là kẻ địch của tôi??!”
 
“Không không không.” Kỳ Uyên liên tục khoát tay, nói tiếp: “Mặc dù anh ra là người tạo ra thế giới giả thuyết, nhưng người phát hiện ra dòng năng lượng cùng đưa ra ý kiến lợi dụng dòng năng lượng này không phải là anh ta. Lúc đó, anh ta nói lý lẽ tranh luận với phía Chính phủ muốn Chính phủ cho thêm nhiều thời gian để hoàn thiện thế giới giả thuyết. Nhưng căn bản Chính phủ không cho anh ta thời gian, trực tiếp xin ý kiến của người khác, sau đó Kỳ Uyên chủ động xin đi vào thế giới giả thuyết. Vì thân phận đặc thù của anh ta, anh mới lựa chọn việc gửi mã code vào trong ý thức của Kỳ Uyên, anh mới có thể sống sót, hệ thống chủ căn bản không dám đụng đến anh ta.”
 
Nghe xong giải thích của anh, Trần Mộc cảm thấy như mình vừa xem hết một bộ phim, nhưng với cô mà nói đây chính là một bi kịch.
 
Cô bị lừa đi vào thế giới giả thuyết, cho nên cơ thể của cô đã chết.
 
Cô nghĩ mình có thể đi vào thế giới song song, nhưng căn bản cô không đi được.
 
Bây giờ cô căn bản bị mắc kẹt trong cái thế giới giả thuyết này, không thể làm gì được, đã thế còn phải giúp chống đỡ thế giới này bằng năng lượng trong tiềm thức. Mặc dù cô không có cảm giác gì, nhưng nghĩ đến việc mình là một con chuột bạch vô tri, không ngừng chạy trong vòng tròn, cô cảm thấy bản thân mình vô cùng đáng thương.
 
“Cho nên mỗi thế giới đều có một kịch bản khác nhau nhưng anh vẫn là anh đúng không? Thế giới trước cũng là anh?”
 
Kỳ Uyên gật gật đầu: “Là anh, nhưng khi đó anh còn đang chữa trị cho bản thân, sợ bị hệ thống chủ phát hiện, cho nên anh không có cách nào trực tiếp liên lạc với em. Lúc đó là nguyên chủ Kỳ Uyên đang khống chế cơ thể này.”
 
May thay người đàn ông mình thích vẫn luôn ở bên cạnh mình, đây có lẽ là may mắn nhỏ duy nhất trong hàng loạt bất hạnh xảy ra.
 
“Nhưng vì sao, tôi thổ lộ … với anh, thì thế giới trước liền sụp đổ? Không lẽ là hình thức ở chung của chúng ta cứ phải tiếp tục như vậy sao?”
 
“Sức mạnh, sức mạnh cùng với sự nhiệt tình của em khi mong muốn hoàn thành nhiệm vụ khi đó năng lượng phát ra từ trong ý thức của em là mạnh nhất.”
 
Cô đúng là chỉ là một con chuột bạch, một con chuột bạch vẫn phải yên lặng nỗ lực, nhưng vĩnh viễn không thể nào giành được bất kỳ lợi ích nào.
 
“Những người cùng tộc với tôi đều có chung vận mệnh này sao?”
 
“Chỉ cần đi vào thế giới giả thuyết, đều như vậy.”
 
…..
 
Cô dường như có thể thấy được vận mệnh ảm đạm của chính bản thân.
 
Vẫn còn may mắn bên người cô còn có một thiên sứ. “Bảo bối đừng đau buồn, nhất định sẽ có cách. Em chờ một chút, anh vì em sẽ sáng tạo nên một thế giới hoàn toàn mới.”
 

“Một thế giới hoàn toàn mới sao?”
 
“Đúng vậy, chính là một thế giới mới thật sự tốt đẹp.” Anh trịnh trọng hứa hẹn.
 
“Cho anh thêm chút thời gian, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, đi vào thế giới sau, em sẽ phải diễn chung với anh thêm ít thời gian nữa, để che mắt hệ thống chủ.” Nghĩ nghĩ, anh nói thêm: “Hơn nữa, sau khi rời khỏi ngọn núi này, em đừng có nhắc đến bất kỳ thứ gì liên quan đến chủ đề này, hiểu không? Bởi vì chỗ này có thể che đậy được sự theo dõi của hệ thống chủ trong chốc lát, anh mới có thể nói với em nhiều thứ như vậy. Nhưng sau khi rời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể, cho dù chỉ có hai chúng ta cũng không thể nói đến những cái này.”
 
“Nhưng em sẽ nghĩ đến mà, Hai hào có thể bất tri bất giác nhìn trộm suy nghĩ của em.” (*)
 
(*) Note của editor: Từ chỗ này đến cuối thế giới này, editor sẽ đổi xưng hô của Trần Mộc với Kỳ Uyên thành em-anh thay cho tôi-anh như trước, do Trần Mộc đã hiểu mọi chuyện và nhận ra Kỳ Uyên là người cô yêu.
 
“Yên tâm đi, anh đã giấu nó đi rồi, hệ thống chủ chỉ cảm thấy anh vẫn để nó đến quấy rầy chúng ta.”
 
Trần Mộc thở dài, không nghĩ tới chỉ là một chuyến đi đến miếu Bồ Tát, những gì mình biết từ trước hoàn toàn bị phá vỡ để tái tạo lại, cảm giác giống như trùng sinh.
 
Lúc này, Quách Tử lượn một vòng các khu vực lân cận cũng đã quay về, nhìn thấy hai người còn ôm nhau cùng một chỗ, mắt không khỏi trợn trắng nói: “Hai người thực sự không thôi dính nhau, có còn muốn đi vào lễ Phật không?”
 
Kỳ Uyên giương mắt nhìn cậu, nói: “Đương nhiên, tôi còn muốn cầu long phượng thai đây.”
 
Quách Tử cười nhạo, “Đòi hỏi cũng thật nhiều!”
 
Trần Mộc nhìn Kỳ Uyên phát hiện thần sắc của anh tự nhiên, không hề nhận ra cảm xúc có chút bị ảnh hưởng vì những chuyện nói ban nãy, nghĩ thầm người này đúng là ảnh đế bẩm sinh.
 
Lúc này bên trong miếu đã thưa bớt người, mấy người đàn ông cũng không quản nhiều, cầm nhang ra dáng quỳ lạy trước mặt Bồ Tát. Trong đầu Trần Mộc vẫn chỉ toàn hồ nhão, cô chỉ ngây ngốc quỳ lạy theo còn để cho Kỳ Uyên tùy ý nắm tay dẫn cô đi khỏi.
 
Trước khi đi về, Trần Mộc không nhịn được quay đầu nhìn về gian miếu Bồ Tát không có gì đáng chú ý. Nghĩ thầm quả nhiên là Bồ Tát từ bi, không đành lòng để cô ngu ngơ không biết gì, mới cung cấp cho cô một chỗ để tìm hiểu chân tướng sự thật. Nếu như về sau có thể đi vào thế giới mới mà Kỳ Uyên nói tới, cô nhất định sẽ nói với Kỳ Uyên xây dựng miếu Bồ Tát ở đó.
 
Quách Tử dĩ nhiên không biết được suy nghĩ của cô, nhìn thấy bộ dáng không muốn rời đi của cô, nhịn không được trêu: “Chị dâu khó có dịp được đi chơi một lần, đúng là không nỡ quay về.”
 
Kỳ Uyên cúi đầu nhìn cô, có ý riêng cười: “Chờ quay xong bộ phim này, anh dẫn em đi vòng quanh thế giới, muốn đi đâu liền đi chỗ đó, có được không?”
 
Ánh sáng trong ánh mắt, như viết lên chờ mong một cách dịu dàng, tâm tình Trần Mộc cho dù không tốt, nhưng cũng không đành lòng đi ngược lại mong chờ của anh, vì thế gật gật đầu đáp lại: “Được.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.