Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: ly hôn với lão đại ác ma (4)




Trần Mộc rất muốn đứng lên hét một tiếng “Oan uổng!”
 
Nhưng cô sợ, không dám nói.
 
Kỳ Uyên dùng đạo lý rõ ràng mà giáo huấn cô. Nếu cô đứng lên nói lão đại à, là do anh hiểu sai, đầu óc lão đại anh mới chứa những thứ gì đâu. Kỳ Uyên khẳng định sẽ thẹn quá hóa giận đem cô tử hình tại chỗ! Cho nên việc ngậm bồ hòn làm ngọt này cô nhận! Cô độc thân 20 năm, lần đầu tiên mới gặp được một người đàn ông hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng cô, có khát tình một chút cũng bình thường thôi!
 

 
Việc nhỏ nếu không thể nhịn được thì việc lớn sẽ loạn cả lên. Nếu lúc này làm căng lên với anh, làm hắn giận dữ, buổi tối không dẫn theo cô đi xem anh giết người thì sao giờ? Trong nội tâm, Trần Mộc không ngừng thuyết phục chính mình, sau đó vẻ mặt đầy thành khẩn mà nói: “Em sai rồi, anh!”
 
Kỳ Uyên đáp lời: “Ừ, về sau anh không cho phép em nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.”
 
Trần Mộc: …
 
Kỳ Uyên giáo huấn cô xong, lúc này mới thỏa mãn mở ra tạp chí ô tô tiếp tục xem.
 
Lúc này dì Phương đã pha trà xong, dùng cái kẹp bằng gỗ đưa tới trước mặt cô một chén trà bằng ngọc, ý muốn cô nhấm nháp.
 
Một cái chén xanh biếc đựng đầy nước trà màu đỏ sậm, mùi thơm thoang thoảng của trà lượn lờ theo hơi nước lượn lờ tản ra. Thoạt nhìn chính là một cảnh đẹp phá lệ vui mắt, nâng chung trà lên ngửi ngửi, mùi hồng trà ngọt ngào lập tức xông vào mũi.
 
Trần Mộc nhìn qua Kỳ Uyên đang ngồi bên cạnh, nghĩ đến lát nữa có việc cầu xin anh, liền muốn lấy lòng anh một chút, “Anh, anh có muốn uống trà không?”
 

 
Kỳ Uyên đem tầm mắt từ cuốn tạp chí chuyển qua mặt cô, lại nhìn đến chén trà trong tay cô, không chút ý kiến mà “Ừ” một tiếng.
 
Trần Mộc nhất thời câm nín, đem chén trà lên miệng thổi thổi, sau đó mới đưa qua cho anh, chờ Kỳ Uyên nhận xong chén trà cô mới bất tri bất giác phát hiện mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn.
 
Kỳ Uyên khẳng định cũng chú ý tới cái động tác thân mật nho nhỏ này của cô, nhưng không hề tỏ ra chút ghét bỏ nào. Anh chỉ cần một ngụm liền có thể uống hết chén trà, sau đó đưa chung trà lại cho cô, mở miệng nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*).”
 
(*) Bỗng dưng tỏ ra ân cần, không phải gian dâm thì cũng là trộm cướp. (Theo Baidu)
 

Trần Mộc: …
 
Hai hào bổ thêm một đao: Xem ra đôi mắt của lão đại sáng như tuyết.
 
Trần Mộc: Cô im ngay! Không có việc gì thì đừng gây thêm chuyện.
 
Hai hào: ….
 
Kỳ Uyên nhìn cái bộ dáng đáng thương sau khi bị nhìn thấu tâm tư của cô, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, đưa cho cô cuốn tạp chí trên tay, lên tiếng: “Chọn một chiếc đi.”
 
Trần Mộc không hiểu gì nhưng vẫn tiếp nhận tạp chí ô tô kia, không rõ ý hắn là gì, lắp bắp hỏi: “Chọn… chọn cái gì?”
 
Kỳ Uyên ho khan một tiếng, biểu tình có chút không tự nhiên nói: “Em ân cần đưa trà cho tôi như vậy, không phải là muốn mua xe sao? Chọn một chiếc đi.”
 
Trần Mộc: …
 
Năng lực lý giải của lão đại thật là quá ưu tú, như thế nào mà anh có thể suy diễn được hành động bưng trà của cô thành cô muốn mua xe cơ chứ? Cô còn không biết là cô muốn mua xe nha!
 
Hai hào vô cùng kinh ngạc nói, “Đưa một ly trà liền mua một chiếc xe, không hổ danh là lão đại, rất hào phóng nha!”
 
Trần Mộc: “Căn bản em không muốn mua xe.”
 
Hai hào: “Cái quyển tạp chí này cũng khá dày, cô cứ nhìn qua một chút đi, nói không chừng tìm được chiếc xe mình yêu thích.”
 
Trần Mộc: “Có phải là ngay từ đầu anh ta đã có ý tưởng muốn mua xe cho tôi, sau đó thấy tôi đưa trà qua, anh liền thuận nước đẩy thuyền.”
 
Hai hào: “Tôi cảm thấy cô suy nghĩ quá nhiều rồi.”
 
Kỳ Uyên thấy cô ngây ngốc nhìn vào một trang trên cuốn tạp chí, cho rằng cô đã chọn xong, liền đưa mắt qua nhìn một cái, ngay sau đó nhíu mày nói: “Chiếc này không được, tuy rẻ nhưng không thực sự tốt hơn nữa còn rất nặng.”
 
Trần Mộc vội vàng nhìn qua phần giới thiệu một cái, giá 150 vạn, rẻ??? Tiêu chuẩn mua xe của lão đại rốt cuộc là gì thế?
 
Cô căng da đầu lật lật tạp chí, càng về sau là những chiếc xe thể thao càng sang trọng càng quý. Nhưng theo cách nhìn của cô, mỗi chiếc xe đều có hình thù kỳ quái, một chút cũng không hề đáng yêu, vì thế cô dứt khoát đem tạp chí trả lại cho hắn, nói: “Em không biết, hay anh chọn cho em một chiếc đi.”
 
Ánh mắt của Kỳ Uyên trong nháy mắt liền trở nên nhu hòa, tiếng nói trầm thấp mà mắng yêu một câu: “Ngốc nghếch.” Sau đó mở ra cuốn tạp chí bị cô ghét bỏ, chỉ vào hình một chiếc xe nói: “Chiếc này thích hợp với em, em muốn mua màu gì?”
 
Trần Mộc nghiêng đầu liền thấy, 800 vạn!!! Chiếc này thực sự rất đẹp, nhưng mấy màu xe cô cũng không thích lắm, liền tùy tiện chỉ vào màu trắng mà nói: “Màu trắng đi…”
 
Kỳ Uyên lắc đầu, “Màu trắng nhìn không đẹp, đặt hàng màu hồng nhạt đi.”
 
Trần Mộc: …
 
Đại ca à, cái gì anh cũng đã lựa chọn xong xuôi cả rồi, còn hỏi ý tôi làm gì chứ hả? Quả thực là lãng phí thời gian lãng phí biểu tình!
 
Từ từ, đợi đã, cô chỉ là muốn tối nay đi xem anh giết người, như thế nào lại biến thành chọn xe rồi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở giữa thế???
 
Nhưng mà người ta đã hảo ý đưa cho cô một chiếc siêu xe, cô tự nhiên muốn tỏ vẻ cảm ơn, vì thế cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn anh.”
 
Kỳ Uyên nghe xong lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Phá sản.”
 
Trần Mộc: ….
 
Cô chỉ ngồi ở chỗ này đưa cho anh một chén trà, như thế nào lại trở thành một kẻ phá gia rồi? Rõ ràng xe là chính anh muốn mua, chính anh chọn kiểu dáng, chọn màu sắc, cuối cùng lại muốn đổ hết lên đầu cô!!! Cái này … cái này thật là không nói lý!
 
Kỳ Uyên trên miệng nói cô phá sản nhưng tâm tình thoạt nhìn không tồi chút nào, sau đó không tiếp tục xem tạp chí nữa mà cả người thả lỏng dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
 
Trần Mộc thực sự muốn nhắc nhở anh lên lầu ngủ trưa, nhưng vừa rồi nhắc đến từ ‘chơi’ anh ta liền nghĩ đến lăn giường. Nếu bây giờ nói anh đi ngủ, không chừng anh lại xuyên tạc thành những cái thứ lung tung rối loạn nữa, tưởng tượng đến cái này, cô liền không muốn lên tiếng.
 
Dì Phương làm như không thấy những động tác nhỏ của bọn họ, an an tĩnh tĩnh mà uống chén trà, sau đó đứng dậy rời đi, nói là đi ngủ trưa. Vì thế đại sảnh liền trở thành thế giới của hai người Trần Mộc cùng Kỳ Uyên, à không, còn có một cái hệ thống không hiện thân.
 
Kỳ Uyên vẫn duy trì tư thế vừa rồi không động đậy. Trần Mộc sợ quấy rầy đến anh, cũng không dám động đậy. Cô chỉ ngồi một bên lén lút nhìn trộm anh, phát hiện sườn mặt anh thực sự là hoàn mỹ, người này quả thực chính là 360 độ không góc chết nha! Đáng tiếc, cô tới đây là làm nhiệm vụ, là phải ly hôn cùng anh, bằng không, cùng với một NPC đẹp trai như vậy yêu đương cũng là một lựa chọn không tồi.
 

Hai hào rất u oán mà nói: “Thì ra cô còn nhớ là cô tới đây để làm nhiệm vụ.”
 
Trần Mộc thở dài, “Tôi có thể cùng anh ta yêu đương trước rồi sau đó ly hôn được không?”
 
Hai hào: “Nếu yêu đương, còn có thể ly hôn sao?”
 
Trần Mộc tiếp tục thở dài, “Cái gì mà nhiệm vụ ly hôn cơ chứ. Nếu là nhiệm vụ yêu đương thật tốt, tôi hiện tại có thể nghĩ ra một trăm biện pháp câu dẫn trai đẹp.”
 
Hai hào: “Tôi cảm thấy suy nghĩ của cô rất nguy hiểm nha!”
 
Trần Mộc: ….
 
Một hồi lâu Kỳ Uyên không nghe được bất kỳ động tĩnh nào của cô, vì thế mở to mắt nhìn cô: “Ngẩn người làm gì? Vui mừng đến mức choáng váng rồi sao?”
 
Trần Mộc học tư thế của anh, dựa vào sô pha, bày ra bộ dáng muốn cùng anh nói chuyện phiếm, nói: “Có phải tối nay anh sẽ cùng Quách Tử đi ra ngoài không?”
 
Trong mắt Kỳ Uyên có nhiều hơn một tia đề phòng, hỏi cô: “Em muốn tôi ở nhà chơi với em?”
 
Trần Mộc sợ tới mức liên tục xua tay, “Em muốn hỏi, anh có thể mang em đi theo được không?” Cô chớp chớp mắt, cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
 
Kỳ Uyên nhíu mày, “Nơi đó không thích hợp để mang em đi.”
 
Tươi cười trên mặt của Trần Mộc biến mất trong nháy mắt, đổi thành bộ dáng ai oán lên tiếng: “Tại sao lại không thích hợp? Chẳng lẽ các anh là muốn ăn chơi đàng điếm, đi chơi gái sao?”
 
Kỳ Uyên sửng sốt, phủ nhận nói: “Tôi không chơi những cái đó.”
 
“Vậy anh chơi cái gì?”
 
Ánh mắt Kỳ Uyên lập lòe, không chút tỉ mỉ mà nói: “Chơi một ít trò chơi đánh đánh giết giết, em không có hứng thứ đâu.”
 
Trò chơi đánh đánh giết giết nha!!!
 
Quả nhiên là có quan hệ với chuyện giết người, cô lại càng muốn đi xem tột cùng là có cái gì.
 
“Sẽ có nguy hiểm sao?” Cô hỏi.
 
Kỳ Uyên kỳ quái liếc nhìn cô một cái, nói: “Có thể có gì nguy hiểm chứ?”
 
Trần Mộc nói: “Vậy anh mang em đi với, em ở nhà một mình thật là đáng thương nha.”
 
Kỳ Uyên không vui nhìn cô, nhưng thái độ rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn.
 
Trần Mộc không ngừng cố gắng, kéo dài giọng gọi: “Anh----“
 
Hai hào kẻ vốn không hề hé răng liền chịu không nổi: “Tiết tháo của cô đâu rồi? Lại có thể làm nũng với anh ta!”
 
Cảm thụ của Kỳ Uyên hiển nhiên cũng giống với Hai hào, lúc nghe Trần Mộc dài giọng kêu anh, sắc mặt hắn thay đổi, xụ mặt nói: “Không được làm nũng.”
 
Trần Mộc cười trộm, “Vậy anh mang em đi với.”
 
Kỳ Uyên giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt khó chịu lại không thể nề hà nói: “Được rồi.”
 
Tràn Mộc cười, “Cảm ơn anh!”
 
Kỳ Uyên phảng phất bị cô làm cho tức giận không nhẹ, chỉ hừ nhẹ một tiếng, liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không hề quan tâm cô.
 
Trần Mộc đã đạt được mục đích, không làm phiền anh, mà học bộ dáng của anh, nửa ngồi nửa nằm chợp mắt trên sô pha. Kết quả không lâu sau thật sự ngủ mất, một giấc ngủ này còn thực sự sâu, đến lúc cô tỉnh lại, người đã trở lại trên giường ở lầu ba, trong phòng một mảnh tối thui.
 
Giọng nói lười biếng của Hai hào vang lên bên tai: “Tỉnh rồi?”
 
Trần Mộc đột nhiên ngồi dậy, sốt ruột hỏi Hai hào, “Hiện tại là lúc nào rồi?”
 

Hai hào nói: “Cơm tối.”
 
Trần Mộc thở phào nhẹ nhõm, “Còn tốt.” Nói xong vội vàng bước xuống giường rửa mặt, lại hỏi Hai hào: “Là Kỳ Uyên ôm tôi đi lên?”
 
Hai hào nói: “Đúng vậy.”
 
Trần Mộc nói: “Anh ấy thực sự tốt.”
 
Hai hào: “Nhưng cô lại phải nỗ lực biến anh ta thành chồng cũ của cô.”
 
Trần Mộc: “Cô mà nói nữa tôi khóc bây giờ.”
 
Bữa tối chỉ có Trần Mộc cùng Kỳ Uyên cùng nhau ăn, may mắn là không còn những nguyên liệu bổ thận gì đó, bằng không Trần Mộc có khả năng sẽ phun ra cho hắn xem.
 
Trải qua thời gian ở cùng nhau vào buổi trưa, Trần Mộc ít nhiều đã có chút hiểu biết với Kỳ Uyên, không hề sợ hãi anh, ngược lại lại cảm thấy tò mò với cái “Trò chơi đánh đánh giết giết” của anh. Cho nên sau khi ăn xong cơm chiều, Trần Mộc một tấc cũng không rời Kỳ Uyên, Kỳ Uyên bị cô bám chặt cảm thấy hơi phiền, chỉ có thể đưa cô đi gara lấy xe, sau đó cùng nhau ra cửa chơi “Trò chơi đánh đánh giết giết.”
 
Bởi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong lòng Trần Mộc có chút thấp thỏm, nhưng sự tò mò hoàn toàn áp đảo sợ hãi cùng bất an trong cô, cho nên khi ngồi trên xe Kỳ Uyên, cô cư nhiên cảm thấy rất kích thích.
 
Hai hào có chút sụp đổ mà thì thầm bên tai cô: “Cô gái à, cô thể nào lại thay đổi chóng mặt như vậy hả? Buổi sáng cô còn lao tâm khổ tứ suy nghĩ làm thế nào để ly hôn với Kỳ Uyên, đến tối cô lại hứng thú bừng bừng mà ngồi chung xe với anh ta?”
 
Trần Mộc giả vờ như chính mình cái gì cũng không nghe thấy, quay đầu nhìn Kỳ Uyên hỏi, “Hiện tại chúng ta là đi đâu?”
 
Kỳ Uyên đẹp trai ngời ngời mà đánh tay lái lái xe ra khỏi biệt thự, thuận miệng trả lời cô một câu: “Đi Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn.”
 
Trần Mộc chớp chớp mắt, cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, “Không phải chúng ta là đi chơi trò chơi đánh đánh giết giết sao? Nơi nào lãng mạn?”
 
Kỳ Uyên nhấp môi, không trả lời cô.
 
Xe vững vàng mà tiến vào nội thành, sau đó đi vào một thế giới xa hoa trụy lạc, cuối cùng dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm của một Trung tâm Thương mại lớn.
 
Đối với hoàn cảnh bốn phía ầm ĩ, Trần Mộc có chút không thoải mái, chỉ có thể gắt gao đi theo đi theo sát Kỳ Uyên. Khi thang máy đi từ hầm đỗ xe đi lên lầu một, liền có không có ít người tiến vào, Kỳ Uyên thực sự tự nhiên mà kéo cô vào trong ngực, tránh đi sự đụng chạm cùng người khác. Trần Mộc bị động mà dựa vào trước ngực anh, vì quá gần cô có thể nghe được hơi thở khác biệt của anh, không tránh khỏi đỏ mặt.
 
Thẳng cho đến khi đi đến tầng năm, Kỳ Uyên mới nắm tay cô, kéo cô ra khỏi thang máy. Trần Mộc nhìn một nơi lập lòe đèn neon trước mắt, không khỏi nhướng mày, “Anh dẫn em đi quán internet???” Hơn nữa đây còn là một quán internet được trang hoàng xa hoa, tên thật kêu “Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn”!
 
Kỳ Uyên buồn cười mà nhìn cô, “Bằng không thì đến nơi nào?”
 
Trần Mộc: ….
 
Cho nên cái trò chơi đánh đánh giết giết, thực sự chỉ là trò chơi?! Vừa đi vào quán internet, nhân viên bên trong nhiệt tình chào hỏi Kỳ Uyên, “Chào buổi tối, Ông chủ.”
 
Kỳ Uyên chỉ là gật đầu như trả lời, lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cool ngầu khó gần.
 
Trần Mộc bừng tỉnh đại ngộ (*), thì ra quán internet này là của hắn nha.
 
(*) Đột nhiên thông suốt, hiểu rõ. (Theo Baidu)
 
Hai người một đường đi thẳng vào phòng lớn, Quách Tử mang theo vài người bước đến màn hình trước, nhìn thấy Kỳ Uyên cùng Trần Mộc xuất hiện cùng nhau, có chút ngoài ý muốn, vội vàng bước qua chào hỏi Trần Mộc.
 
Một lúc sau, Quách Tử lòng nóng như lửa đốt nhìn Kỳ Uyên nói: “Lão đại, phòng phát sóng trực tiếp chơi PUBG chờ anh lên sân khấu giết người!”
 
Trần Mộc: ….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.