Rất nhanh, liền đến cung yến. Là lễ thôi nôi, chọn đồ vật đoán tương lai.
Ngày hôm đó, hoàng cung giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường.
Cả triều văn võ, thân vương quý tộc đều đến chúc mừng.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Thuần phi sau khi trọng sinh.
Nàng thân mang một bộ cẩm tú trường bào màu vàng nhạt, búi tóc cao.
Búi tóc hai bên khảm đầy kim hoa tinh xảo, trông đến là lộng lẫy.
Lần này trang phục nói lên tâm tư nàng ta rất rõ ràng.
Trưởng công chúa giờ phút này đã biết đi.
Trên cổ của nàng, buộc một dây đỏ, treo viên hoàng ngọc.
Thuần phi bế nàng lên đài cao, rồi tự mình đi vào ghế.
Nhìn thấy một màn này,ánh mắt các đại thần lóe lên một tia sợ hãi thán phục.
Dù sớm nghe nói về công chúa thần đồng, nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn là không nhịn được kinh hãi.
Hoàng Thượng chậm rãi ngồi xuống, ta cùng Thuần phi ngồi hai bên.
Tất cả mọi người ngồi xuống, một thái giám đi đến chính giữa bàn dài trước mặt.
Tấm lụa đỏ được vén ra, lộ ra toàn bộ đồ dùng trong bữa tiệc thôi nôi này.
Trên bàn trải gấm màu vàng tươi, bốn người hầu đứng bên cạnh, cung kính nhìn xem.
Nhưng mà, ánh mắt mọi người chỉ tập trung đến vật phẩm giữa bàn.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, gần như đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Chính giữa đặt, lại là ngọc tỉ tượng trưng cho đế vị!
Nhưng kiếp trước, ngọc tỉ cũng chưa từng xuất hiện tại cung yến.
Thuần phi liền giật mình, sau đó ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.
Vô luận đám người phỏng đoán thế nào, Hoàng Thượng ngồi bên trên, trên mặt vẫn không đổi sắc.
Thuần phi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí đông cứng, đứng dậy ôm lấy công chúa tiến lên trước.
Nàng đắc ý nhìn về phía ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thắng cuộc, kiêu ngạo cùng tự phụ.
Tất cả mọi người ở đây, cũng đều càng thêm xem trọng công chúa.
Dù sao công chúa đã bắt đầu hiểu biết chữ nghĩa và đang được nữ quan giảng dạy.
Mà Đại hoàng tử, đến nay còn chưa biết mở miệng đâu!
Ta mặt không đổi sắc đem Tiêu Thừa Hữu đi lên.
Nhìn hai đứa bé ngồi chung một chỗ, Hoàng Thượng cũng trở lên hào hứng.
Đứng dậy đến bàn dài trước, gỡ dải lụa trước mặt hai đứa trẻ.
Dải lụa được gỡ ra, trưởng công chúa dẫn đầu xông về phía trước.
Trên bàn vô số kỳ trân dị bảo, đều không thể làm nàng dừng lại.
Nàng giống như là sớm đã khóa chặt mục tiêu, thẳng chỗ ngọc tỉ mà tới.
Trái lại Tiêu Thừa Hữu giống như là học công chúa, muốn đứng lên, lại giày vò nửa ngày cũng không thành công.
Giãy dụa một hồi, hắn từ bỏ, tay nhỏ quơ bắt đầu leo lên.
Ngay tại lúc công chúa bắt được ngọc tỉ, Tiêu Thừa Hữu cũng dừng động tác lại, bắt lấy đồ vật trước mắt.
Vừa nhìn thấy thứ Tiêu Thừa Hữu bắt lấy, tất cả đại thần đang ngồi đều kinh ngạc!
Tại khi tất cả mọi người nhìn chăm chú, Tiêu Thừa Hữu vung vẩy mấy lần chiếc áo màu vàng sáng trong tay.
"Phụ hoàng, tiên nhân!"
6
Tiêu Thừa Hữu mặc dù không có thể nói mạch lạc, nhưng thanh âm to, đọc nhấn từng chữ rõ ràng.
Khiến cho tất cả mọi người đang ngồi. nghe rõ.
Ta kinh hô:"Hoàng nhi thật lâu chưa thể mở miệng, lần này nhất định là nhận được long khí từ bệ hạ, có thể tự nhiên nói chuyện."
"Đều nói mắt trẻ con khác hẳn với người lớn, chẳng lẽ lại thật nhìn vận khí phi phàm của người..."
Nói đến đây, ta bỗng nhiên dừng lại.
Vỗ nhẹ hai lần lên miệng, hạ thấp người nhận lỗi.
"Thần thiếp nhất thời thất ngôn, nói toạc ra thiên cơ, xin bệ hạ giáng tội."
Hoàng Thượng mặt lộ vẻ kinh ngạc, đỡ ta đứng lên.
"Ái phi có tội gì, không cần thiết tự trách, mau mau đứng dậy."
Đỡ ta dậy, Hoàng Thượng cúi người đem Tiêu Thừa Hữu đang ngồi trên bàn bế lên.
"Đã là như thế, trẫm liền đến dạy Hoàng nhi khi rảnh có được không?".
Tiêu Thừa Hữu lại tươi cười, tay nhỏ trắng nõn kích động vỗ vỗ.
"Phụ hoàng, thích!"
Ta nhếch miệng: "Cái đứa nhỏ này
không có lương tâm, trên miệng đều là phụ hoàng, cũng chưa từng nghe thấy hắn hô một tiếng mẫu phi."
Hoàng Thượng nhịn không được cười ra tiếng, hắn một tay ôm hài tử, một tay dắt ta.
"Đều do trẫm, đêm nay trẫm đến cung của ngươi, tự mình dạy hắn hô mẫu phi."
Mặt ta gò má ửng đỏ, thẹn thùng nhẹ gật đầu.
Một màn này làm Thuần phi cay cả mắt, nàng không cam lòng lên tiếng.
"Bệ hạ, Phượng Nhi không hổ là thiên mệnh hoàng nữ, ngài nhìn xem nàng bắt được cái gì?"
Nghe vậy, Hoàng Thượng một lần nữa nhìn về phía ngọc tỉ Tiêu Thừa Phượng vừa lấy.
Hoàng Thượng kế vị đến nay cực ít tức giận, nhưng lúc này lại triệt để trầm mặt xuống.
"Làm sao? Thiên mệnh hoàng nữ mới lớn như vậy, cũng ngấp nghé vị trí của trẫm?"
Thuần phi biến sắc, nàng lập tức quỳ xuống.
"Hoàng Thượng minh giám, công chúa nàng... nàng bất quá cũng chỉ vừa đầy một tuổi, không hiểu được những thứ này."
"A?" Hoàng Thượng trong trẻo tiếng nói, đè nén nộ khí, "Nếu đây không phải ý công chúa, đó chính là ý của ái phi?"
Thuần phi dọa đến toàn thân phát run:
"Thần thiếp...... Thần thiếp......"
Nàng lời nói đều nói không hết cứ vậy mà sợ hãi.
Tất cả mọi người nhìn thấy ngọc tỉ, đều coi là hoàng thượng là đang chọn tuyển người kế vị.
Nhưng Hoàng Thượng chính là đang vào độ tráng niên, lại tôn trọng tiên thuật, tự nhiên không có ý nghĩ này.
Ta bỏ ra thật nhiều ngân kim liên hệ với Quốc sư, mượn miệng của hắn nói với Hoàng thượng.
Hoàng Thượng là mệnh rồng, thiên mệnh hoàng nữ sẽ thèm muốn long khí của
Hoàng Thượng.
Long phượng mà không phải vợ chồng, thế nào cũng xảy ra tranh chấp, cuối cùng khó tránh kẻ chết kẻ trọng thương.
Công chúa lúc này tuổi nhỏ thì không đáng ngại nhưng nếu như trưởng thành......
Quốc sư không nói nữa
Cho nên kiếp trước chưa từng xuất hiện ngọc tỉ, kiếp này liền xuất hiện.
Hoàng Thượng đây là muốn thử công chúa một lần.
Không nghĩ tới, công chúa thật bắt được ngọc tỉ.
Lần này, Hoàng Thượng triệt để tin tưởng thiên mệnh hoàng nữ sẽ uy hiếp mình.
Thuần phi đau khổ cầu khẩn: "Công chúa thân nữ nhi, tuyệt không có khả năng ngấp nghé hoàng vị, đây chính là hiểu lầm......"
Hoàng Thượng nổi đầy gân xanh: "Thuần phi đây là chất vấn trẫm?"
Hoàng Thượng hoàn toàn không có kiên nhẫn, ngữ khí lạnh buốt.
"Các ngươi vẫn chờ làm gì? Còn không đem Thuần phi cùng công chúa đưa về cung đi, hầu hạ cho tốt.
"Ngày sau mời nữ quan dạy công chúa đánh đàn và nhảy múa là được"
7
Thuần phi còn muốn giải thích thêm, nhưng vẫn là bị đại thái giám bên người Hoàng Thượng cưỡng ép mang đi.
Hoàng Thượng nhớ kỹ lúc trước đáp ứng ta, trong bữa tiệc cũng không uống rượu, lôi ta về sớm.
Giống như là một người cha bình thường, kiên nhẫn dạy bảo Tiêu Thừa Hữu nói chuyện.
Tiêu Thừa Hữu cũng không có phụ hắn chờ mong, đều học xong rất nhanh.
Ngày kế tiếp, Hoàng Thượng rời đi, còn sai người đưa tới không ít phần thưởng cho hoàng tử.
Ta sai Thanh Hà từ khố phòng tìm ra dải lụa trắng Thuần phi đưa tới lúc trước.
Lấy cớ ăn mừng công chúa đầy năm, một lần nữa đưa về cung Thuần phi.
Nghe nói ngày này, Thuần phi thường tức giận với công chúa.
Mà về sau, Hoàng Thượng trọn vẹn nửa năm không có lật qua bảng hiệu của Thuần phi, cũng không gặp công chúa lần nào.
Thời gian trôi qua, đã đến cuối năm.
Cửa ải cuối năm càng lúc càng gần. Hàng năm lúc này Thái hậu liền sẽ từ chùa Quách An hồi cung đón năm mới.
Sau đó đầu năm lại về chùa.
Mà Thuần phi là cháu của Thái hậu, từ khi Thuần phi tiến cung, cung yến đều là cơ hội để nàng thể hiện.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là năm nay, Hoàng Thượng chỉ điểm ta cùng nàng phụ trách.
Lần này lại gặp Thuần phi, nàng đã không còn kiêu ngạo như trước.
Y phục xanh nhạt, đồ trang sức cũng thiếu rất nhiều.
Ta phảng phất nhìn thấy bộ dạng nàng lúc vừa mới tiến cung.
Đáng tiếc, nàng mới mở miệng vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi.
"Thái hậu lần này hồi cung, chắc chắn chỉnh đốn trật tự
"Cái người nào đó độc sủng, sắp xong rồi!"
Ta thưởng thức trà trong tay, cười không nói.
Thái hậu hồi cung nhất định ủng hộ Thuần phi.
Thuần phi xác nhận dự định lợi dụng cơ hội này, khắc phục khó khăn.
Ta không đáp lời để Thuần phi càng lúc càng phách lối.
Nói là ta cùng nàng cùng một chỗ chuẩn bị cung yến, nhưng nàng không cho ta cơ hội nhúng tay.
Ta tự nhiên cũng vui vẻ hưởng thụ thanh nhàn.
Một người không thích mình, lấy lòng cũng vô dụng
Chi bằng mượn cơ hội này, để Thái hậu đối với Thuần phi triệt để thất vọng thì hơn!
8
Thái hậu hồi cung ngày đó, ngoại trừ Hoàng Thượng cùng Thuần phi đi nghênh đón, các phi tử còn lại toàn không thể lộ diện.
Đêm đó, Hoàng Thượng ở tại cung của Thuần phi.
Ngày kế tiếp, chúng phi tần nhao nhao đến thỉnh an Thái hậu.
Một lát sau, Hoàng Thượng cũng hạ triều đến đây.
Hoàng Thượng đến đúng thời điểm, trưởng công chúa vừa biểu diễn tài nghệ đánh đàn xong.
Thái hậu có chút thỏa mãn nhẹ gật đầu: "Phượng Nhi tuổi tác còn nhỏ, lại có cầm nghệ như vậy, thật không hổ danh thần đồng."
"Chắc hẳn không bao lâu nữa, liền có thể trở thành đệ nhất tài nữ chốn kinh thành."
Hoàng Thượng nhướng nhướng mày:" Không sai. Tương lai trẫm chọn một tân khoa Trạng Nguyên xứng đôi với nàng, nhất định là một giai thoại lưu truyền thiên cổ." Chúng phi tần thấy thế, cũng bắt đầu thổi phồng công chúa, nhao nhao nịnh hót.
Chỉ có ta chậm chạp chưa mở miệng.
Thái hậu cũng chú ý tới ta, mặt bà trầm xuống.
"Ai gia hồi cung liền nghe nói, Trần phi sinh hạ trường hoàng tử, công lao không nhỏ."
Ta đứng dậy hành lễ: "Đều là thần thiếp nên làm."
Thái hậu lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Trưởng Hoàng tử trí tuệ kém, ngươi không lo dưỡng dục, lại ngang nhiên chiếm lấy sủng ái của Hoàng Thượng."
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ Hoàng Thượng chỉ có một hoàng tử, để mưu tính soán ngôi sao!"
Thái hậu không hổ là cựu quán quân cung đấu.
Ngắn ngủi mấy câu liền cho ta thành vật hiến tế.
Ta vội vàng quỳ xuống nhận lỗi: "Thần thiếp quả quyết không có ý tứ này, thần thiếp nguyện cấm túc một năm, để tỏ lòng trong sạch."
Hoàng Thượng nghe vậy cau mày, nhưng không nói gì.
Thái hậu lúc này mới bỏ qua ta.
"Niệm tình ngươi có hối cải, cứ như vậy phạt đi! Cấm túc trong lúc đó nhất định phải toàn tâm toàn ý dạy bảo trưởng hoàng tử, chớ có để tương lai đến Thái học viện lại ném mặt mũi của hoàng gia đi."
"Vâng."
Ta ngồi xuống lần nữa, Thái hậu đã cảnh cáo ta xong, một lần nữa đem chủ đề mày nói với Thuần phi
"Công chúa thông minh đáng yêu như thế, Thuần phi nhất định có thể cho Hoàng Thượng thêm một tiểu Hoàng tử thông minh giống vậy"
Hoàng Thượng lãnh đạm lên tiếng cho xong chuyện.
Phi tần phía dưới nhìn nhau.
Xem ra Thuần phi lần này thật muốn trở mình, nếu là lần thịnh sủng này thật làm cho nàng mang thai hoàng tử.
Địa vị kia của nàng ta, không cách nào lại tuỳ tiện lung lay.