Chương trước mình quên viết nó giờ đang sống ở ngôi nhà cho thuê, may mắn là mức giá vừa phải.(sorry các độc giả nha!).
-------------------------------------------------
Sáng hôm sau cả ba người đều dậy từ rất sớm. Hôm nay mẹ nó và bà quản gia làm hết sức mình để có một bữa ăn ngon nhưng đơn giản để chia chúc nó lên đường thuận lợi( nhà nó giờ đang phải chi tiêu tiết kiệm) và đương nhiên là bắt nó ngồi chơi không cho nó giúp. Bữa ăn được hoàn thành rất nhanh. Món thịt gà chiên nó yêu thích cũng được mẹ nó và bà quản gia làm rất bắt mắt. Mọi người ngồi vào bàn ăn, cùng nhau ăn bữa sáng còn có đủ ba người bởi vì một lát nữa thôi, nó sẽ tới nhà họ Trương và không ai biết được cuộc sống của nó ở đó sẽ ra sao. Mẹ nó và bà quản gia rất muốn khóc nhưng vì nó, họ đã cố gắng nén những giọt nước mắt ấy. Bữa ăn kết thúc là lúc sự chia tay lấn chiếm. Mẹ nó nắm bàn tay nó, dặn dò, lúc này bà đã không kìm được nước mắt nữa:
- Mỹ Hà, con nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào rảnh nhớ về thăm mẹ!
- Con biết ạ! Bà và mẹ cũng nhớ giữ sức khỏe, hai người nhất định không được sao đấy!
- Ừ!
Nó quay lại nhìn mẹ và bà quản gia một lát rồi bắt tắc xi đi. Trong màn nước mắt, nó thấy mẹ mình và bà quản gia nắm tay nhau vẫy tay chào nó:''con yêu mẹ và bà!''- nó nghĩ.
Anh tài xế hỏi nó:
- Cô muốn đi đâu?
- A xin lỗi đã để anh chờ lâu, tôi muốn tới biệt thự nhà họ Trương!
- Ừm không sao!
Anh tài xế chở nó đến biệt thự nhà họ Trương, nó ngồi phía sau ngắm nhìn chiếc bùa ngày còn bé ba mẹ mua cho mình lòng lại chợt buồn.
Hôm qua hắn biết tin gia đình nhà họ Lý bán bản thiết kế trang sức đá quý của ba hắn cho công ti gemstone, hắn đã vô cùng tức giận. Hôm nay ba hắn lại thông báo rằng Lý Mỹ Hà lại đến gia đình hắn để minh oan cho ba nó thì hắn không những tức mà lại còn vui ( đúng là đồ kì quặc, đã tức lại còn vui! Mà nhà chị ấy bị oan nha!) vì có thể nhân cơ hội này trả thù nó mà không phải kiêng dè gì ba hắn nữa. Ba hắn cũng biết chuyện đợt trước nó và hắn có xích mích nên cũng kệ hắn. Ông cũng đang muốn tìm cách để nó từ bỏ ý định minh oan đi vì cho dù thế nào ông cũng vẫn nghĩ rằng ba nó thông đồng với người khác làm mẫu trang sức đặc biệt ấy rơi vào tay người khác.
Hắn bước vào phòng hội trưởng, Nhất Nam cũng ở đó và đang xem thông tin quan trọng trong trường để còn giải quyết. Anh nhìn hắn bước vào mặt lạnh tanh, pha chút tức giận. Anh nghỉ tay hỏi:
- Cậu có chuyện gì sao mà tức giận vậy?
- Công ti Style, gia đình nhà họ Lý bán bản thiết kế trang sức cho công ti gemstone.
- Gia đình nhà họ Lý?...
Anh ngạc nhiên, không thể nào, nhà họ Lý nổi tiếng làm ăn liêm chính mà!
- Có gì nhầm lẫn ở đây không?
- Không, ba mình thông báo với mình như vậy, việc gì ông phải đùa mình như thế? Mà còn nữa Lý Mỹ Hà, cô ta sẽ đến nhà tớ từ hôm nay, cô ta muốn minh oan cho ba cô ta, thật nực cười! ( nực cười cái gì! Đấy là lòng hiếu thảo của chị ấy đối với cha mẹ đấy!)
- Mình nghĩ nhà họ Lý bị oan nên cô ấy mới muốn minh oan cho ba mình chứ!
- Vậy khi làm việc bất chính thì ba cô ta đi kể với cô ta hay sao? Cô ta làm sao biết được ba mình xấu hay tốt chứ! Ba mình đã điều tra rồi nhưng kết quả vẫn là Lý Hải Hoàng phạm tội mà thôi!
Anh nhìn hắn, anh không biết nói sao bây giờ, có thể là gia đình nó bị hại nhưng cũng có thể là gia đình nó sai. Anh lắc đầu, anh không muốn nghĩ tới việc này nữa.
'' keet''... Chiếc xe tắc xi dừng trước cổng biệt thự nhà họ Trương. Căn biệt thự to đẹp cũng không kém gì nhà nó. Nó bước vào trong, một bà quản gia khoảng chừng 70 tuổi ( bằng tuổi bà quản gia nhà chị ấy) ra gặp nó:
- Cô là Lý Mỹ Hà?
- Dạ vâng!
- Ông chủ đã có nhắc tới cô nhưng ta báo trước với cô rằng cuộc sống ở đây giành cho cô không tốt đâu, cô có thể bị biến thành một kẻ sai vặt được trả lương đều đều đấy!
- Cháu đã biết điều đó!
- Vẫn muốn tiếp tục làm việc mình muốn tại nơi đây?
- Vâng, cháu sẽ không thay đổi quyết định!
- Được, theo ta!
Nó được bà quản gia dẫn lên phòng. Căn phòng của nó cũng có tông màu xanh lá cây nó yêu thích như ở nhà cũ của nó, đồ đạc ngăn nắp, sạch sẽ, nó cũng không nghĩ mình có thể được ở một căn phòng như vậy.
- Sắp xếp đồ đạc đi, có thể cô sẽ trở thành người hầu của căn nhà này nên nếu mắc lỗi, cô sẽ bị đuổi khỏi đây!
- Cháu biết ạ!
Bà quản gia bước xuống lầu, nó ở trên phòng sắp xếp đồ đạc, nó để một bức ảnh có đầy đủ cả gia đình nó ở bàn học để ngắm nhìn. Sắp xếp đồ đạc xong, nó ngồi gần cửa sổ: ''Lý Mỹ Hà, từ nay cuộc sống của mày sẽ thay đổi, phải cố gắng lên! Ba, nhất định con sẽ minh oan cho ba!''- nó tự nhủ.
Hắn ngồi trên chiếc xe đen về nhà, cánh cửa xe mở ra, người hầu trong nhà cúi đầu kính cẩn chào hắn. Hắn bước vào trong nhà, chợt va vào nó ngã ra. Hắn đứng dậy thấy nó đang xoa xoa cánh tay bị va xuống nền nhà. Hắn nói nó:
- Mắt mũi cô để đâu thế hả?
- Tôi xin lỗi. Mà cũng tại anh chỉ mải kênh kiệu với người hầu không nhìn đường đấy chứ! (câu nói quá thâm!)
''Hi hi''... tiếng cười nhỏ phát ra trong nhà, nó thấy vậy cũng bụm miệng cười, nó thấy phục mình quá đi! Hắn tức nó tím mặt, chợt bà quản gia nhắc:
- Gọi bằng cậu chủ, không được ăn nói bất kính như vậy với cậu chủ!
- Nhưng...
- Đó là quy luật, là lệnh!
- Cháu sẽ làm như vậy ạ!- nó nhắm mắt nhắm mũi trả lời.
- Tốt!
Hắn giơ ngón cái lên tỏ ý khen bà quản gia rồi bước vào trong. Nó bĩu môi, đúng là công tử bột. Haiz... nó thở dài, cuộc sống sau này khổ rồi đây! Nhưng vì ba, nó vẫn sẽ cố gắng! (chị hiếu thảo quá!)
Sắp đến giờ ăn trưa, nó phải vào bếp xem thực đơn của hôm nay. Toàn món mẹ nó đã dạy rồi, chẳng có gì khó khăn cả. Giờ nó phải nấu ăn cho hắn nữa, rõ là ức chế mà! Nó lấy nguyên liệu chuẩn bị cho nấu nướng, các món gồm bít tết bò, sườn hấp hạt kê, xôi bọc tôm và khoai tây xào đậu đũa. Nó phải hoàn thành những món này trước 11h30, bây giờ là 10h30 vẫn còn nhiều thời gian. Nó nhìn đống thực đơn mà thấy ghét, nấu cho người khác nó còn hứng thú, nấu cho hắn chả có chút cảm xúc nào. Nhưng không nấu thì lại phạm lỗi, mà phạm lỗi thì bị đuổi vì vậy nó đành ngậm ngùi nấu cho hắn ăn.
Đồng hồ điểm 11strong0, nó đã làm xong tất cả các món cùng với mấy cô người hầu khác. Đã đến giờ ăn trưa của nhà họ Trương (giờ giấc gớm), mọi người bưng bê món ăn ra cho hắn và không ngoại trừ nó. Hắn thử miếng đầu tiên:
- Ngon đấy, sườn hấp hạt kê ai làm vậy?
Nó rụt rè giơ tay, rõ khổ. Hắn nhìn nó giơ tay thì thở dài làm nó chăm chăm xem hắn định làm gì.
- Từ nay cô phụ trách món này, hôm nào cô không nấu thì mắc tội. Chấm hết!
Nó nhìn hắn bằng ánh mắt kì quặc, ngày nào cũng nấu, hắn điên hay sao mà không đổi món chắc? Hay là nó nấu xong hắn vứt đấy
không ăn? Nghĩ đến đây nó lại xì khói đầu, nếu là thế thật chắc nó xông vào đánh chết hắn mất thôi!