Ngôi nhà gạch duyên dáng trên một đường phố thuộc vùng phía bắc Dupont Circle, không quá ồn ào và rõ ràng là dành cho giới thượng lưu. Những cây irit rực rỡ bên ngoài chấn song quán cà phê và nhiều nhà hàng nằm trong các tòa nhà cổ, trang nghiêm gợi tôi nhớ đến Greenwich Village và những vùng có nhiều thanh niên quý tộc.
Tôi đỗ chiếc xe Ford Taurus thuê được ở góc phố, từ đó tôi dán mắt vào cánh cửa màu đen lấp lánh của số nhà 221 Riggs Place.
Nhìn nhanh khắp khu nhà, tôi không thấy chiếc Range Rover màu đen giữa vài nhãn xe sang trọng khác đỗ dọc đường phố hẹp, ba làn xe.
Bạn có biết gì không? Tôi nghĩ lúc liếc nhìn các cánh chớp cửa sổ trên cao của ngôi nhà. Hình như Paul làm tốt công việc vá víu cho bản thân trong cuộc sống bí mật của mình.
Nhưng đây là nhà anh ta? Tôi thực sự không muốn là thế. Nếu tôi muốn mình nhầm một điều gì đó, thì chính là điều này.
Hãy giải thích đi, Paul. Một việc mà tôi có thể tha thứ.
Tôi định quay một vòng tìm nhà vệ sinh thì cửa trước bật mở. Chẳng ai khác ngoài Paul đi xuống ngôi nhà gạch, xách cái túi Tiffany màu xanh.
Anh ta bóp dây đeo chìa khóa trong tay, và đèn pha chiếc Jaguar bỏ mui màu xanh dương ở tít góc phố sáng lóe cùng tiếng bíp bíp.
Như thế là không công bằng, tôi nghĩ, cố kìm sự thôi thúc lao cả chiếc xe thuê vào chiếc Jaguar. Sao chúng tôi không thể có chiếc Jag giống hệt?
Tiếp đó, tôi theo Paul trong dòng xe cộ buổi chiều. Chúng tôi vòng qua phố 14, qua nhiều đường phố khác, phố S, phố R rồi theo Paul vào phố Q, đến phố 13 và vòng sang phố O. Tôi quan sát anh ghé vào bãi xe của một ngôi nhà gạch phủ dây thường xuân.
Trường Chamblis, tấm biển đồng gắn trên tường ghi rõ. Việc này chẳng có gì hay ho. Không phải dịp để tôi khám phá ra một kết cục hạnh phúc.
Tôi đỗ xe bên vòi nước máy, cảm thấy mê mụ lúc Paul ra khỏi chiếc Jag, xách chiếc túi Tiffany.
Veronica Boyd là cô giáo? Tôi hình dung ra cô. Có học, xinh xắn và tóc vàng. Chưa kể là trẻ trung. Và đương nhiên là rất hấp dẫn.
Mọi việc này là gì đây? Tôi vừa nghĩ vừa bắt đầu hút thuốc trong xe. Bất hòa với người cũ, hài lòng với người mới ư?
Tôi quan sát ba phút sau, Paul trở lại chiếc Jag. Gì thế này?
Một cô bé ba hoặc bốn tuổi mặc áo choàng carô quàng cánh tay quanh cổ Paul. Anh ta nhắm nghiền mắt lúc ôm ghì con bé rồi mở cái túi. Con bé lấy ra một con gấu bông trắng muốt, đeo dây chuyền bạc ở cổ và hôn nó.
Paul nhấc bé lên và cẩn thận đặt bé cùng con gấu vào ôtô.
Tôi vẫn ngồi, bất động khi Paul lượn chiếc Jag quanh những chiếc SUV, Hummer của các bậc cha mẹ khác đến đón con. Lúc anh đỗ ở góc phố, tôi nhìn rõ cô bé qua cửa sau.
Phổi tôi khô quắt lại. Không hít vào. Không thở ra. Tôi nhận ra cái mũi thẳng, cặp mắt xanh biếc, mái tóc vàng hoe ấy. Cô bé xinh đẹp y như Paul điển trai.
Nó thừa hưởng mọi nét của Paul.
Tôi không thể tin nổi, hoàn toàn không tin. Nỗi đau này không thật, không thể hình dung tôi đang trải qua như một cuộc mổ phanh tim không gây mê.
Sự việc xảy ra một ngàn lần đau hơn tôi tưởng. Paul đã thực hiện một trò gian trá tàn nhẫn nhất có thể.