Tôi đứng đó, tê liệt, dí mũi vào lớp kính có những vệt nước mưa chảy ròng ròng, nhìn ra con phố yên tĩnh đằng trước gara.
Tôi không thể tin vào mắt mình. Việc này không thể xảy ra, tôi nghĩ. Không thể xảy ra.
Paul đã ở đây?
Anh và Scott đang đánh nhau trên phố! Đánh nhau thực sự.
Tôi đến bên cửa sổ lúc nghe thấy tiếng xe máy đổ ầm. Sau đó tôi thấy mình bất động, không thể làm gì ngoài đứng đó nhìn trừng trừng vào cảnh tượng không thể tin nổi.
Tất nhiên là Paul đã ở đây, tôi nghĩ, choáng váng. Tôi mới ngu làm sao! Scott và tôi không hề cẩn trọng. Chúng tôi thường gửi e-mail cho nhau. Tôi để số điện thoại của Scott trong di động của tôi. Paul chỉ cần gõ mấy phím là xong.
Cảm giác tội lỗi xuyên suốt người tôi. Và sợ hãi.
Tôi đang nghĩ gì thế này?
Nhiều tuần qua tôi dằn vặt khổ sở, hình dung Paul với người tình tóc vàng. Hết đêm này qua đêm khác, tôi mường tượng họ đang làm tình trong căn phòng ở St. Regis. Tôi đắm mình trong nỗi đau mà chỉ những người vợ biết chồng phụ bạc mới cảm thấy. Thật thảm.
Nhưng tưởng tượng là một việc. Trả thù lại là việc khác.
Vì Chúa, tôi chỉ được hưởng một ly rượu pha vội! Tôi đứng nhìn, bất lực lúc Paul và Scott lao vào nhau. Rồi cuộc ẩu đả ở ngoài tầm nhìn của tôi, bị bức tường phủ đầy dây nho bên kia đường chắn mất. Họ chỉ còn là những cái bóng. Là những kẻ hung hãn vật lộn và đấm đá nhau. Giờ sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Tôi không thể nghĩ ra phải làm gì. Gọi to? Cố ngăn họ?
Còn tôi chỉ nhìn thấy cảnh mở đầu. Nó sẽ còn tệ hơn khi cuộc ẩu đả kết thúc và Paul vào trong nhà. Lúc đó tôi phải đối mặt với anh.
Tôi không biết mình sẽ làm gì.
Bỗng nhiên, một tiếng rắc khủng khiếp như cú đập của bóng chày, và tôi không phải nghĩ đến chuyện đó nữa.
Cả hai cái bóng ngừng cử động.
Rồi một cái bóng đổ sụp. Thực ra là nảy lên khỏi mặt đất trước khi nằm hoàn toàn im lìm.
Ai bị thương? Ai ngã? Tôi băn khoăn, tò mò gần như chết điếng. Rồi một câu hỏi kinh hoàng nhất chợt đến với tôi. Nó làm tôi nghẹn thở và cắt ngang tim tôi như một lưỡi dao cạo lạnh lùng.