Tôi làm cảnh sát đã bảy năm, một năm rưỡi gần đây là thám tử loại 1 cho Đội Đặc nhiệm Bronx điều tra các vụ giết người. Vì thế cảnh sát Scott Thayer cũng là đồng sự của tôi. Anh là thám tử loại 3 cho Đội Đặc nhiệm Bronx chống ma túy.
Tôi có thể nói gì đây?
Cũng là những chuyện tình công sở diễn ra trong NYPD.
Tôi chui qua sợi dây vàng và tiến thẳng tới những ngọn đèn pha sáng chói mà Tổ Hiện trường tội ác đặt ở trung tâm công viên. Có lẽ vì tôi mệt đến rã rời, nhưng tôi đã quá quen với các loại hiện trường tội ác và chưa bao giờ thấy một cái khác thường đến thế, đầy rẫy cảnh sát.
Chuyện quái gì vậy?
Tôi đi qua cái cầu khỉ han gỉ và một bức tường phủ đầy hình vẽ cho trò chơi bóng ném.
Tôi dừng lại trong bóng tối, bên ngoài những ngọn đèn sáng chói chiếu xuống một vòi phun nước cổ lỗ và đầy những vết bẩn đến mức lớp đá granit trông như màu đen.
Một tấm vải nhựa màu xanh bao quanh tầng đế hoa mỹ, nửa nổi nửa chìm trong nước che cái gì đó. Thứ gì dưới tấm vải nhựa xanh?
Tôi có cảm giác không phải là một tác phẩm nghệ thuật mới sắp được khánh thành tại đây, ở Bronx.
Tôi suýt nhảy dựng lên khi một bàn tay rộng và ấm vỗ nhẹ lên tóc gáy tôi dựng đứng.
- Cô làm gì ở đây thế, Lauren? - Thám tử Mike Ortiz nói với vẻ tươi cười, bình thản sẵn có của anh. Mike là cộng sự của tôi trong năm qua, trạc bốn nhăm tuổi, to lớn và thoải mái. – Cô không xuống Quantico sắp xếp sao, ý tôi là nhặt nhạnh những mánh khóe ở Học viện FBI? - Mike hỏi.
Chuyên đề nghiên cứu của tôi ở Virginia cộng tác với Phòng Khoa học hành vi của FBI, được NYPD bảo trợ về những kỹ thuật điều tra mới nhất.
- Tôi lỡ chuyến bay, - tôi thoái thác. - Tôi sẽ bay chuyến sớm mai.
Mike chặc lưỡi lúc huých tôi tiến vào chỗ đèn pha rọi sáng cạnh vòi phun.
- Tôi có cảm giác ngồ ngộ là cô muốn sắp xếp chuyến bay đó, - anh ta nói.
Người cộng sự ném cho tôi đôi ủng cao su và găng tay lúc chúng tôi đến mép bằng đá cuộn của vòi phun. Tôi chậm rãi mang vào rồi nhảy qua thành vào nước.
Nước mưa lạnh giá ngập đến nửa bắp chân.
Tôi giữ được thăng bằng đến đáng ngờ và tiến lên trước nhờ tập trung vào ánh lấp lánh của những ngọn đèn cảnh sát trong mưa. Trông chúng như những pháo hoa nhỏ xíu, tôi nghĩ lúc lội đến gần tấm vải nhựa hơn. Những đốm sáng màu đỏ và xanh nở tưng bừng. Gần như không thật, giống mọi việc khác trong đêm nay.
Việc này thật ngớ ngẩn, tôi tự tin nghĩ lúc lõm bõm lội đến gần hơn.
Vì dưới tấm che chắc là một tên buôn bán ma túy. Hoặc chỉ là một kẻ nghiện. Những người như tôi thường chấm dứt cái việc gặp gỡ và chào hỏi bọn chúng, như tối nay chẳng hạn.
Cuối cùng, tôi đã ở bên tấm vải nhựa màu xanh, dưới ánh sáng chói chang, gay gắt và không khoan nhượng của những ngọn đèn trên nóc ôtô. Không trì hoãn hơn được nữa. Lúc này dù có muốn, tôi cũng không thể quay đi. Mike Ortiz ở ngay sau tôi.
- Đóng vai trò chủ nhân đi, Lauren, - anh ta nói. Tôi nín thở.