Một nhóm ba người trên xe ngựa chạy thẳng tới Mã phủ, dọc đường đi đường xá lắc lư, sợ làm ảnh hưởng tới nội thương của hắn, Ly Ca Tiếu dựa vào bên trong tường để Mã Thừa Ân an ổn tựa trên người mình, mệt mỏi quá lâu rốt cuộc cũng trùng xuống, Mã Thừa Ân dựa vào người Ly Ca Tiếu mơ mơ màng màng ngủ, phức tạp nhìn gương mặt tiều tụy của người trong ngực, Ly Ca Tiếu bất chợt có một tia dao động.
Mã phủ khi xưa sang trọng khí phái, hiện tại vận khí bất đồng, chỉ là hôm nay nhìn lại bất giác có chút cảm thương, đại môn đóng chặt đâu còn quang tiên xinh đẹp khi xưa.
Tiểu Mai nhảy xuống xe, vội vàng đập cửa, hồi lâu mới có người đi ra mở, cửa lớn vừa mở, Tiểu Mai liền kêu người ra giúp một tay, mọi người nhìn thấy thiếu gia rốt cuộc đã trở về, lập tức có tinh thần, nha hoàn người ở đều lần lượt chạy ra.
“Vậy sau khi từ biệt, ca……….ca, sau này ngươi bảo trọng!” Trong mắt tràn đầy không nỡ, Tiểu Mai cố nén nước mắt, cũng không dám quay đầu lại.
Mã Thừa Ân mặc dù nội thương khá nặng, nhưng cũng may được Tiểu kịp thời chữa trị, hơn nữa cũng không đến nỗi trí mạng, đại phu nổi danh trong thành nhìn qua một chút chỉ nói không có gì đáng ngại, cẩn thận điều trị rất nhanh có thể khỏi hẳn.
Uống thuốc đại phu kê cho, Ly Ca Tiếu đáp ứng Mã Thừa Ân đi đón Mã Lão phu nhân từ trong miếu trở về, chẳng qua chân trước vừa đi rồi, chân sau có một bóng người đi vào phòng Mã Thừa Ân, vốn người đang đủ, chợt mở mắt.
“Thiếu gia, Yến Tam Nương đã lên núi Nga Mi, Hạ Tiểu Mai cũng đi Sơn Tây, trước mắt xem ra không phải là một cái bẫy!” Rõ ràng ăn mặc như người ở, nhưng nhìn bộ dáng người này nhất định không phải là người ở bình thường.
“Ngươi làm rất tốt, lui xuống đi!”
Một phen kinh tâm động phách, chỉ vì muốn thử xem người nọ đến tột cùng có mấy phần thật lòng, thánh chỉ vẫn ở trong phủ của hắn, một vật trọng yếu như vậy lại đặt ở chỗ đó, chỉ vì muốn thử lòng người kia
“Lão Ly, coi như vì nhiều năm giao tình của chúng ta, ngươi nói thật lòng đi, tại sao lại chọn hắn!” Tam Nương và Tiểu Mai cũng đi rồi, đáng lẽ sẽ cùng hắn ngoan đấu một trận, nhưng hiện tại đã không còn ý nghĩa!
“Coi như là oan trái đi, Sài Hồ, những năm tháng phiêu diêu này, ngươi cũng nên an định mà dành thời gian bồi tiểu nha đầu đi, thêm vài năm nữa tìm cho nàng một nhà chồng tốt!”
“Không cần ngươi nhắc, ta đây nhất định sẽ tìm cho tiểu yên một nhà chồng tốt”! Nói xong, tức giận lôi kéo Sài Yên một bên quay đầu bước đi.
Một bước vừa quay đầu lại nhìn Ly Ca Tiếu thân ảnh càng xa dần, Sài Yên luôn cảm thấy tâm có cái gì đó khó chịu, ánh mắt của Ly thúc thúc luôn có cái gì đó không đúng, nhưng nàng cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể ở trong lòng cầu mong tất cả bình an!
Mã lão phu nhân một mực ở phật đường niệm kinh, nghe nói con trai mặc dù có bị thương nhưng hết thảy đều bình an thì tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng đặt xuống được, đôi mắt đẫm lệ mông lung liên tiếp dập đầu cảm tạ Phật tổ phù hộ.
Nhìn lão nhân hành động bất tiện, Ly Ca Tiếu muốn tiến lên đỡ, lại bị lão phu nhân cự tuyệt.
“Ly đại hiệp, chúng ta không cùng đường, thật không dám làm phiền ngươi!”
Hắn vốn không muốn bây giờ phải rời đi ngay, nhưng ý tứ đuổi người rất rõ ràng không muốn cho hắn một cơ hội! Hôm nay hắn đã không còn điều gì canh cánh trong lòng, rời đi là việc cực kỳ đơn giản!
Thì ra băn khoăn của hắn, chẳng qua chỉ là cái cớ để hắn viện lý do.
“Lão phu nhân, sau khi ta rời khỏi đây, có một phong thư, người hãy giao cho Mã Thừa Ân!” Nói xong, lấy ra một phong thư giao cho Mã lão phu nhân.
Nắm chặt phong thư trong tay, lão phu nhân sắc mặt khó chịu vội vàng tìm Mã quản gia muốn trở về Mã phủ.
Ngồi trước bậc thềm đá lạnh lẽo trong ngôi miếu, Ly Ca Tiếu hái một mảnh lá trúc xanh biếc đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng thổi, thanh âm nghe ra có mấy phần thê lương, thật ra giờ phút này nội tâm hắn cực kỳ thanh tỉnh, hồi lâu sau nhìn thấy mấy con chim bay loạn trong rừng, dưới núi thanh âm đánh nhau, lập tức cả kinh, vội vàng vận kinh công xuống chân núi.
Giữa sườn núi, xe ngựa đẹp đẽ đã sớm bị lật ngã xuống đất, bên cạnh là hai gia đinh không còn hơi thở, Mã quản gia bị thương nặng nhìn thấy Ly Ca Tiếu chạy tới, một tay nắm lấy áo hắn nói đứt quãng.
Một tay vén tấm màn vải lên, chỉ thấy lão phu nhân hai tay che ngực, phía trên kia là một thanh đao sắc bén, khóe miệng đều là máu tươi, chỉ nhìn hắn một cái liền nhắm hai mắt lại.
Cả người run rẩy, khắp người lạnh lẽo, bất giác xé rách màn vải trong tay, giờ khắc này, hắn tựa như bị đẩy xuống địa ngục.
Toàn lực đuổi theo đám ác phỉ kia, Ly Ca Tiếu hung ác giết chết tất cả bọn ác phỉ, đối mặt với thi thể đầy đất, Ly Ca Tiếu chán nản quỳ gối xuống đất, nhìn đồ trang sức trong tay bọn đạo phỉ, Ly Ca Tiếu ngửa mặt lên trời, một quyền ân hận nện xuống đất.
“Tiếu Tiếu, chỉ cần ngươi có thể an an ổn ổn sinh con ra được, xuất thân không tốt cũng không quan hệ, mẹ sẽ không bạc đãi ngươi! Tới, uống chén canh tổ yến này đi!”
“Tiếu Tiếu, lại đây, đây là bình an phù mẹ cầu cho ngươi, mau đeo vào, phù hộ ngươi sớm ngày cho Mã gia chúng ta khai chi tán diệp!”
Thanh âm vẫn còn văng vẳng bên tai, tình cảm xưa cũ hiện lên, mà lão nhân đã không còn, bất kể sau này người có chán ghét hắn như thế nào, người vẫn mãi là lão nhân thật tâm đối tốt với hắn.
Ngoài trời mưa phùn hạ, Ly Ca Tiếu đánh xe ngựa trở về Mã phủ, ôm thi thể đã lạnh như băng vào lòng.