Ly Sầu Hận

Chương 42



Đã đến bước này, không gì có thể ngăn cản nổi hắn, cho dù Ly Ca Tiếu có tỉnh lại cũng cản không được, huống chi y đang bất tỉnh.

Đem đan y của y lột xuống, trên người Ly Ca Tiếu quấn đầy vải băng phủ kín cơ thể chỉ lộ vài phần da thịt, cho dù như thế nhưng quang cảnh hiện ra trước mắt cũng quá đủ khiến Mã Thừa Ân đáy mắt mênh mông, hôn dọc theo thân người y xuống đến bụng, hôn lên da thịt thật mỏng quanh cần cổ, mỗi một lần môi hắn hôn xuống Ly Ca Tiếu đều vô ý thức rung động thật khẽ, người này trước nay chưa từng thân cận đến chân thật như vậy, loạn động người trong tay, mềm dẻo mà hữu lực, cần cổ gấp gáp thở dốc, dấu răng sâu hoắm cắn lên đầu vai người nọ, tay men dọc ngang lưng đi xuống dưới quần, chạm lấy bờ mông đầy đặn kia, cả người như thiêu đốt, hạ thân không kiềm được mà căng trướng lên.

Trong mộng, Ly Ca Tiếu nhìn thấy Mã Thừa Ân đang từng đao từng đao một xẹt qua bờ vai của y, y có thể cảm giác được lưỡi dao sắc bén kia mỗi lúc đâm vào cơ thể một cách đau đớn, rồi sau đó Mã Thừa Ân bất chợt ẩn vào một tầng sương mù xa xăm, chỉ còn lại y đứng một mình trơ trọi, có người chạm vào y, mang theo đau đớn từ từ dọc theo bả vai bắt đầu kéo dài xuống tới eo, đến ngang lưng, thậm chí là……

Thân thể theo bản năng thúc giục phản kháng, Ly Ca Tiếu vô thức bất an giãy giụa.

Hành động giãy giụa của Ly Ca Tiếu khiến Mã Thừa Ân vốn đang đắm chìm lửa nóng bất chợt không vui, gương mặt đỏ bừng, híp mắt nhìn thấy người nọ rõ ràng không tỉnh lại, tại sao còn phản kháng hắn, vì vậy động tác vốn dĩ đang ôn nhu lập tức lại tăng thêm vài phần lực đạo, dưới người căng đau đến khó chịu, hắn biết tiếp theo phải làm như thế nào.

Tạm thời buông tay khỏi cơ thể mềm mại, một thanh kéo quần người nọ xuống, sau đó cũng đem y phục của mình cởi sạch, động tác có phần lúng túng, hơi rượu phiêu đãng khắp phòng, Mã Thừa Ân si ngốc nhìn thân thể không mảnh vải mà bình yên nằm đó của Ly Ca Tiếu, bên cạnh là một đống chăn cùng y phục đơn bạc, đá toàn bộ đám chăn cản trở nơi  góc giường  xuống đất, chiếc giường có phần chật hẹp chợt rộng ra không ít.

Không muốn lãng phí thời gian, bàn tay thăm dò trên đùi Ly Ca Tiếu, sau đó nâng thắt lưng Ly Ca Tiếu lên một chút, đem đôi chân vô lực của y gác lên cao, tay nhỏ đi xuống khai ra huyệt khẩu ẩn núp, đầu có chút choáng váng nặng nề, hơi rượu dần dần ngấm vào người, thúc nhẹ thân thể một cái, lại không đúng vị trí chuẩn xác, thác loạn làm mấy lần khiến Mã Thừa Ân nóng nảy không ít, thân thể kịch liệt khiến hắn sắp nổ tung, tư thế khó tiếp cận khiến hắn lật người Ly Ca Tiếu lại, mặc cho vết thương trên người y, khiến người đang hôn mê một mực buồn bực.

Tư thế hiện tại khiến Mã Thừa Ân dễ dàng tiếp cận đi không ít, hướng về phía khẩu huyệt, tìm đúng địa phương mà xâm nhập, thắt lưng chưa được thả lỏng toàn bộ thân thể cũng đè xuống, Mã Thừa Ân nơi hạ thể trải qua một trận dồn ép phát đau, cảm giác tê liệt đau đớn khiến Ly Ca Tiếu đang hôn mê bất chợt toàn thân co quắp, cả người rùng mình, cặp mắt vốn nhắm chặt bất chợt hé mở, chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng mơ hồ, đầu óc hỗn loạn dần dần tỉnh lại, y biết có người đang ở trên lưng y, cũng có thể cảm giác được có người đang đè lên y, mà sau lưng đau đớn cực hạn đánh thức y, bắt đầu cảm giác rung động kịch liệt trên thân thể.

Không kêu lấy một tiếng, đem tất cả thanh âm nuốt trở vào trong miệng, từ kinh ngạc khiếp sợ đến vô lực tiếp nhận, Ly Ca Tiếu yên lặng thừa nhận hết thảy, bị động tác của người nọ làm cơ thể đung đưa, không thể ra sức phản kháng, ngoại trừ thân thể này, y còn có cái gì.

Bất quá chỉ là một các xác không hồn, bị ô nhục thì đã sao, tính tình của hắn sớm đã bị mười mấy năm phiêu bạt làm thay đổi, cõi đời này đau đớn nhất khiến tâm phê liệt phế chính là mất đi người thân, còn cần để ý những chuyện khác sao.

Hoàn toàn không biết Ly Ca Tiếu đã tỉnh, Mã Thừa Ân một mực trừu ở trên người y tàn sát bừa bãi, động tác nhịn không được mà có phần thô bạo hấp tấp, ban đầu là nhẹ nhàng ôn nhu, sau khi cơ thể dần dần thích ứng bắt đầu luật động mạnh mẽ xâm chiếm, thẳng đến khi phát tiết hoàn toàn ngã gục trên người người nọ.

Trời đã lên cao quá đỉnh đầu.

Tiểu nha đầu bưng thuốc tới, đẩy cửa phòng đi vào, không chút nào chú ý tới điểm bất thường trong phòng, qua bình phong mới nhìn thấy trên đất là vò rượu vỡ nát cùng với chăn gấm loạn một đống, không khỏi sửng sốt, tiểu nha đầu rốt cuộc còn nhỏ tuổi, làm sao hiểu hết mọi chuyện, lại gần giường vừa nhìn, “xoảng” một tiếng, chén thuốc đang bưng lập tức rơi xuống đất.

Vốn đang nằm trên người Ly Ca Tiếu ngủ mê mệt, bị tiếng vang làm kinh động, mông lung liếc nhìn mặt mũi đỏ ngầu cứng đờ bất động của tiểu nha đầu, suy nghĩ thoáng cái đã trở lại, nghiêm thanh trách mắng.

“Cút ra ngoài!!!”

Sau đó, nhanh chóng kéo trướng mạn xuống, đem thân thể trần truồng của hai người giấu bên trong, tiểu nha đầu bị dọa sợ đến hồn phiêu phách tán, lảo đảo chạy vọt ra khỏi phòng.

Sờ đầu còn có chút choáng váng, Mã Thừa Ân lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nhìn người dưới thân bị hắn bừa bãi một đêm, không khỏi tự đánh cho mình một bạt tay, hắn cư nhiên hạ thủ với y, cư nhiên đối với một người hôn mê bất tỉnh làm ra chuyện cầm thú như vậy, bất giác có chút áy náy, vì vậy thận trọng đem người lật lên.

Ly Ca Tiếu gương mặt xanh mét, môi dưới bị cắn đến máu thịt lẫn lộn, cặp mắt nhắm chặt, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt hơn trước không ít, toàn thân bị hắn làm thương tổn đôi chỗ xanh xanh tím tím, băng quấn quanh ngực bị xê dịch nhuộm đầy máu tươi, thân thể bị đè ép dưới thân chất lỏng trắng đỏ xen nhau chảy ra, sắc mặt Mã Thừa Ân trắng bệch, chỉ kém không lập tức thân thể không mảnh vải xông ra ngoài đi tìm đại phu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.