Ly Sầu Hận

Chương 47



“Ly thúc, nghe nói thúc bị bệnh, cháu tới thăm người, người nhìn lại mình xem, mới có mấy ngày đã đem mình thành như vậy, người lớn rồi cũng không biết cách tự chiếu cố bản thân mình!” Vừa nói, vừa cầm lấy chén thuốc trong tay Mã Thừa Ân nhét vào trong tay Ly Ca Tiếu.

“Mã Thừa Ân, ngươi chộp tiểu nha đầu tới đây làm gì?, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nóng lòng tới mức tâm loạn, Ly Ca Tiếu hiện tại đã không còn là Ly Ca Tiếu trước đây, mất tỉnh táo hơn trước kia nhiều.

“Ly thúc đừng kích động, Mã đại ca không làm gì cháu hết, thúc xem chẳng phải cháu đang rất khỏe mạnh sao!” Vừa nói, còn đứng trước mặt Ly Ca Tiếu xoay một vòng.

“Ngươi lại có quỷ kế gì?” Gương mặt chìm xuống, Ly Ca Tiếu nắm chén thuốc trong tay.

“Ta vốn muốn bắt nàng tới đây uy hiếp ngươi, chẳng qua hiện tại ta đổi ý, ngươi một mực nói mẹ ta hy vọng ta sớm lấy vợ sinh con, ta vốn không muốn, nhưng Ly Ca Tiếu, có phải nếu ta có con, ngươi sẽ không còn viện cớ nữa!” Lời nói ra có chút bất đắc dĩ cùng bất an, hắn chỉ sợ Ly Ca Tiếu nói thật mong hắn nhanh nhanh chóng chóng cưới nữ nhân khác.

“Ly thúc, là cháu tự nguyện, mặc dù Mã Đại ca không thích cháu, nhưng cháu rất thích Mã đại ca, người không cần cảm thấy cháu ủy khuất, mặc dù chỉ làm thiếp nhưng cũng có danh phận thế là cháu đã mãn nguyện rồi!” Còn không chờ Ly Ca Tiếu nói gì, Sài Yên vội vàng chen lời.

Ly Ca Tiếu nhíu mày suy nghĩ, Sài Yên gả cho Mã Thừa Ân, mặc dù ngoài miệng y một mực nói muốn hắn lấy vợ sinh con, nhưng người nọ không thể là Sài Yên, Sài Hồ cho dù có liều mạng nhất định cũng sẽ không đáp ứng, hơn nữa chính y cũng sẽ không đáp ứng, không thể hại cả đời Sài Yên.

“Nha đầu, còn hồ nháo nữa, ngươi giúp hắn gạt ta, trong mắt ngươi còn có Ly thúc này không, đại cô nương, chuyện cưới gả không thể đem ra đùa cợt được có biết không?” Lời không khỏi nghiêm khắc thêm mấy phần.

“Ly thúc, sao cháu lại muốn gạt thúc, đây chính là chuyện chung thân đại sự, nếu cháu làm loạn, liệu sau này còn gả được cho ai, huống chi Tiểu Mai ca ca và Tam Nương tỷ tỷ cũng biết cháu thích Mã đại ca, thúc không thích Mã đại ca, chẳng lẽ không cho người khác thích, thúc không muốn, nhưng cháu muốn, phải, cháu biết Mã đại ca thích thúc, nhưng cháu không ngại, một mình cháu thích là được rồi!” Vừa nói, Sài Yên vừa lôi kéo ống tay áo Mã Thừa Ân, làm một bộ dáng kiên quyết.

“Mã Thừa Ân, nếu ngươi còn chút nhân tính thì đưa nha đầu này trở về đi!” Cầm chén thuốc đã sớm đổ hết ra ngoài, cũng không quản thân thể vừa có chút khởi sắc, Ly Ca Tiếu một mực muốn xuống giường, đứng cũng không vững nắm lấy y phục trước ngực Mã Thừa Ân.

“Ngoài nàng ra, hiện tại toàn bộ kinh thành còn có cô nương trong sạch nào nguyện ý gả cho ta, Ly Ca Tiếu, là ngươi buộc ta thành thân, bây giờ ta tìm được người, ngươi dựa vào cái gì mà không đáp ứng!” Vừa nói, cũng không quản Ly Ca Tiếu miễn cưỡng đứng lên, vì vậy vung tay đem người đẩy ngã về mép giường.

“Nàng không được, nhiều nữ nhân như vậy, tại sao ngươi cứ hết lần này tới lần khác lựa chon nàng?” Y không đánh cuộc được, mặc dù biết đây là một quỷ kế, nhưng chỉ cần một phần nhỏ cơ hội có thể thành thật, y cũng không dám đánh cuộc, đánh cuộc chính là nửa đời hạnh phúc sau này của Sài Yên.

“Chính là nàng thích ta, ta không hề cưỡng bách nàng, ta không phải xin lỗi bất luận kẻ nào!” Nhìn Ly Ca Tiếu hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt mất khống chế, mặc dù không phải là vì hắn, nhưng trong lòng hắn xác định thật vui vẻ.

“Ngươi…………..!” Ngực đau dữ dội, đây hết thảy thật quá hoang đường.

“Năm ngày sau ta sẽ thành thân, sẽ sớm sinh được hài tử, ngươi nên yên lòng vì đã hoàn thành được tâm nguyện mẹ ta giao phó!” Nói xong, dù không đành lòng nhìn Ly Ca Tiếu cắn môi đến mức khóe miệng rỉ máu,  Mã Thừa Ân vẫn lôi kéo Sài Yên ra khỏi phòng.

“Thật nguy hiểm, thật nguy hiểm, Mã đại ca, huynh có thấy ánh mắt Ly thúc mới vừa rồi thật sự muốn giết người, ta nghĩ Ly thúc đang tức muốn chết!”

“Có gì tốt, bây giờ khẳng định hắn hận ta thêm một phần, ta cũng điên rồi mới lôi ngươi tới đây gây chuyện…..ta thật……..!” Vừa nói, không tự chủ được muốn quay trở về đem hết thảy mọi chuyện nói rõ ràng với Ly Ca Tiếu.

Ngăn cản đường đi của Mã Thừa Ân, Sài Yên khổ não lắc đầu.

“Đừng nóng vội, đây chỉ là bước đầu thôi, huynh chính là không hiểu Ly thúc, thúc ấy là người tâm tư khó nắm bắt, có lẽ ngay đến chính Ly thúc cũng không biết tình cảm thật của mình, nếu huynh không kích y, nói không chừng Ly thúc cả đời đều không thừa nhận, huynh nghĩ Ly thúc thúc của ta là ai, nếu thật sự Ly thúc ngay đến nửa điểm cũng không thích huynh thì hiện tại thúc ấy sẽ không chật vật như bây giờ đâu, trong mấy vở kịch chẳng phải đều như vậy sao, dày vò lẫn nhau, tình cảm khúc mắc quanh co cần sóng gió mới lộ chân tình, sao huynh không thử một lần!”

“Năm ngày sau, ngươi thật sự tính toán thành thân cùng ta sao? Sài Yên, một khi cung đã giương, đến lúc đó cho dù ngươi không vui ta cũng sẽ ép ngươi đi bái đường, muốn đổi ý cũng sẽ không có cơ hội đâu!”

“Yên tâm đi, ta còn có hậu chiêu, cho dù cha mẹ ta cùng Ly thúc đáp ứng thì huynh cũng không thể thành thân với ta được!”

Tiểu Mai sắc mặt tiều tụy mới được thả ra đã vội vàng chạy tới viện của Ly Ca Tiếu, nhìn người nọ ngồi thất thần dưới bậc đá lạnh lẽo, nửa ngày đều không nói một lời.

“Ca ca, huynh có chỗ nào không khỏe?”

“Tiểu Mai, có phải ta luôn hại người khác, tại sao những người bên cạnh ta luôn bởi vì ta mà gặp bất hạnh?”

“Ca ca, ta không sao, huynh xem, ta thật sự không sao?” Lời nói không đầu không đuôi này, Tiểu Mai thật sự không biết là gặp phải chuyện gì.

“Hắn muốn thành thân với Sài Yên………..Tiểu Mai, ngươi nói, đây là thật hay giả…!” Vào giờ phút này, y cần người cho y câu trả lời, y cần người phân biệt thật giả cho y.

“Người nào………chẳng lẽ……….không phải là Mã Thừa Ân chứ?, hỗn trướng!” Nói xong, cũng không chờ Ly Ca Tiếu xác nhận, Hạ Tiểu Mai la hét chạy ra ngoài.

“Mẹ, người thật định phải đáp ứng cùng con diễn vở kịch này, thật sự Mã đại ca rất điên, con phải thật vất vả mới cùng hắn thỏa thuận được điều kiện, mẹ, chỉ cần người làm theo lời con là tốt rồi!” Đem toàn bộ kế hoạch nói cho mẹ, cũng không biết vừa nói thì mẫu thân nàng im lặng đến nửa ngày.

“Không được, Yên nhi, mẹ tuyệt đối không đáp ứng, con không thể mang danh tiết của mình ra nói đùa, sau này còn phải làm người!” Sài đại tẩu cho dù nói gì cũng không thể đồng ý.

“Mẹ, nơi này là kinh thành đâu người nào biết chúng ta, hơn nữa lúc thành thân phủ khăn đỏ lên sẽ không ai biết con là ai, chẳng qua chỉ là diễn một chút, mẹ, nếu như Mã đại ca và Ly thúc không thành, sớm muộn sẽ hại nhà chúng ta, đến lúc đó cho dù chúng ta còn sống cũng không được yên ổn.”

“Nhưng mà………..danh tiết đối với một nữ nhân so với tính mệnh còn trọng yếu hơn, Yên nhi!”

“Tính mạng mất thì còn cần danh tiết làm gì, danh tiết cũng không thể thay cơm ăn, mẹ, nghe lời con đi, con chưa từng để cho mình bị thua thiệt!”

Ngay đêm đó, hậu viện Mã phủ một phen náo loạn, một loạt tiếng đồ đạc đập vỡ ồn ào, nữ nhân khóc lóc, nam nhân gọi gọi, nhưng mặc cho Tiểu Mai nói đến thủng lỗ tai, Sài Yên vẫn kiên quyết một câu, nàng nhất định phải gả cho Mã Thừa Ân, hơn nữa việc thành thân này còn được mẹ nàng đồng ý, coi như đã có cha mẹ chi mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.