Cũng không phải tất cả Thiết Tuyến Đằng đều phù hợp yêu cầu, phải là Thiết Tuyến Đằng năm năm trở lên, sau đó từ chặt một đoạn mới mọc ra khoảng một năm, mới có thể sử dụng làm thuốc hoặc làm roi.
Nếu như chặt Thiết Tuyến Đằng mà có thời gian sinh trưởng quá lâu, sợi mây sẽ không còn giòn nữa, ngược lại rất cứng rắn, không phù hợp yêu cầu để chế tạo Lang Độc Tiên.
Nói cách khác, nếu như sợi Thiết Tuyến Đằng rất cao, rất dài, bọn hắn cần phải trèo lên ngọn cây, chặt khúc trên cùng nhất mới được!
Một cây Thiết Tuyến Đằng, phải dài một mét thì nhánh cây đó mới đạt yêu cầu, từ cây đó có thể chặt ra làm hai đoạn, tính là hai cây, mà một bó thì ít nhất cần ba mươi cây!
Nghe thì rất dễ, mỗi ngày chỉ cần leo mười lăm cây, thời gian khác dùng để nghỉ ngơi.
Nhưng thực tế, làm rất khó!
"'Một cây rìu, một túi nước, bốn viên Hành Quân Hoàn."
Sư huynh phụ trách phân phát đồ nghề đã bày những thứ đó ra trước mặt, sau khi Tôn Hằng tiếp nhận những thứ đó, hắn liền bị đuổi đi.
Cây rìu không lớn, nhưng lưỡi rìu lại rất sắc bén, cầm trong tay khá là nặng, túi nước thì chứa đầy nước ấm, có thể sử dụng một ngày.
Mà viên Hành Quân Hoàn thì giống như quả trứng gà màu đen vậy, nghe nói được chứa rất nhiều dược vật, bốn viên Hành Quân Hoàn này mang đến dinh dưỡng, có thể đủ cho một người trưởng thành sử dụng mỗi ngày.
"Tất cả lên núi!"
Đợi mọi người chuẩn bị xong, Ngoại Vụ đại sư huynh Hoàng Lân hét to, sau đó liền dẫn theo mọi người tiến vào núi.
Hoàng Lân chính là người dạy Mãng Viên Kính cho Tôn Hằng, hắn phụ trách kiểm tra, xử phạt trong lần lên núi này.
Ở dưới chân núi không có Thiết Tuyến Đằng phù hợp yêu cầu, nên mọi người phải tiến vào sâu trong núi, hơn nữa, thời gian càng trôi đi, bọn họ càng phải tiến vào sâu bên trong nữa, độ khó sẽ dần dần lớn hơn.
Tiến vào trong núi, Tôn Hằng không có vội vã hành động, mà quan sát một vị sư huynh đang đeo rìu bên hông, vị sư huynh này dùng cả tay lẫn chân, nhẹ nhàng trèo lên đỉnh cây đại thụ, dừng lại trước đỉnh Thiết Tuyến Đằng.
Sau đó chỉ thấy hắn lấy rìu bên hông ra, ổn định thân thể, bắt đầu hướng về phía Thiết Tuyến Đằng chém.
Bên ngoài Thiết Tuyến Đằng có rất nhiều gai nhọn, điều đó làm nó rất khó cầm, hơn nữa trong gai còn có độc, chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ bị xước da thịt, mặc dù vết thương không lớn, nhưng lại cực kỳ đau đớn.
Vị sư huynh kia liền hét to, hắn cắn răng, giống như kẻ thù không độ trời chung chém về phía Thiết Tuyến Đằng.
Không biết qua bao lâu, đoạn Thiết Tuyến Đằng mới bị hắn chặt đứt, lại tốn thêm một khoảng thời gian nữa, mới có thể kéo đoạn dây này xuống.
Vị học đồ này tầm mười lăm mười sáu tuổi, mà thu thập thứ này đã tốn nhiều thời gian như vậy, Tôn Hằng nhỏ hơn hắn năm tuổi, liền có thể tưởng tượng được mức độ khó khăn như thế nào!
Tôn Hằng giơ rìu trong tay lên, nhìn bốn phía xung quanh, mọi người đều bắt đầu hành động, Trương Trọng Cửu cùng Trần Thiết Ưng thời gian gần đây cũng lạnh nhạt với hắn, nên cũng không có rủ hắn đi làm chung.
Đi vào sâu bên trong núi, Tôn Hằng chọn được một gốc cây bị Thiết Tuyến Đằng bám vào, hắn bắt đầu dùng tay chân leo lên.
Leo cây cũng là một môn kỹ thuật sống, ngoài khảo nghiệm thể lực, nó còn dựa vào sự linh hoạt, sức bật của cơ thể.
Ở phương diện trèo cây, Tôn Hằng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Trong thời gian hai năm làm người miền núi, hắn leo rất nhiều cây.
Leo tới đỉnh Thiết Tuyến Đằng, màu sắc của ngọn Thiết Tuyến Đằng ở nơi này khác biệt so với đoạn Thiết Tuyến Đằng ở phía dưới, Tôn Hằng cố định thân thể, hắn lấy rìu ra, bắt đầu chém về phía chỗ ranh giới của cây.
"Phập…"
Nặng nề tiếng vang phát ra, Thiết Tuyến Đằng xuất hiện một vệt trắng nhỏ, một chút chất lỏng chảy ra từ chỗ đó.
Cứng như vậy!
Xem người khác làm, cùng chính mình tự làm, cảm giác hoàn toàn khác!
Hắn hít sâu một hơi, không khí nóng từ bụng tràn ngập vào cơ thể, Tôn Hằng cắn răng, dưới sự hỗ trợ của Mãng Viên Kính, hắn tiếp tục chém rìu xuống.
"Phập..."
Lần này so với lần trước tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, hai phát chém đều chuẩn xác chém vào một vị trí, trên mặt của Tôn Hằng cuối cùng cũng nở nụ cười.
Những người khác chém tuyệt đối không thể chuẩn xác như vậy được, bọn họ chắc chắn sẽ lãng phí rất nhiều sức lực, xem ra, thời gian này, mình sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi để tu luyện Mãng Viên Kính rồi!
Đè xuống sự vui mừng này, Tôn Hằng tiếp tục vung búa, chém xuống Thiết Tuyến Đằng, Thiết Tuyến Đằng bị chặt xuống, nhưng hắn cũng không vội vã nhặt lên, mà dựa vào thân cây để nghỉ ngơi, nhân cơ hội này tranh thủ luyện Mãng Viên Kính.
Hắn vừa ôm cây vừa tu luyện, khi nào đói bụng thì ăn một viên Hành Quân Hoàn.
Giữa trưa, hắn mang theo một nửa bó Thiết Tuyến Đằng đi đến địa điểm tập hợp, đưa cho Hoàng Lân sư huynh ghi vào sổ, đám người cũng thừa cơ hội này tụ ba tụ năm ngồi nghỉ ngơi nói chuyện.
Trương Trọng Cửu xoa cánh tay của mình, cười nhẹ nói: "Việc này không khó như ta tưởng tượng à? Ta cảm thấy không cần dùng một ngày, là có thể thu thập đủ một bó Thiết Tuyến Đằng để giao nộp rồi."
"Ừ!"
Nhị Nha cũng tụ tập cùng một chỗ với bọn họ, nghe vậy liền gật đầu: "Nhưng mà leo cây có hơi phiền phức, còn có mấy cây gai trên người Thiết Tuyến Đằng đâm vào tay cũng rất đau."
Nàng vươn tay ra, trên tay của nàng có rất nhiều vết máu đỏ, giống như bệnh sởi vậy, rậm rạp chằng chịt nhìn qua thôi cũng cảm thấy rất đau đớn.
"Chỗ Hoàng sư huynh có thuốc đấy, buổi tối sau khi xong việc là có thể xin một ít thuốc để thoa lên, ngày hôm sau là có thể khỏi rồi."
Sắc mặt của Trần Thiết Ưng trắng bệch, hắn bị vậy mấy ngày rồi mà vẫn chưa khỏi, từ ngày học Mãng Viên Kính là bắt đầu bị, có lẽ vị Hoàng sư huynh ra tay quá nặng, gây thương tổn đến lục phủ ngũ tạng của hắn, nên bây giờ vẫn chưa thấy khá hơn chút nào.
"Hôm nay nên để dành sức."
Tôn Hằng khẽ nói: "Ngày mai mới bắt đầu khó khăn hơn."
"Làm sao lại như vậy?"
Trương Trọng Cửu nhếch miệng cười: "Ngày mai có kinh nghiệm rồi, thu thập càng nhanh mới đúng chứ, may mắn chúng ta chỉ là học việc, một ngày chỉ cần một bó, như những sư huynh kia, ta thấy bọn hắn còn không dám nghỉ ngơi."
Tôn Hằng lắc đầu, không có nói tiếp.
Bọn họ cũng không biết rằng, nếu như hôm nay làm việc quá sức, thì hôm sau cơ bắp sẽ rất đau nhức.
Hơn nữa, hắn nhìn ra được, càng về sau, bọn họ tìm kiếm Thiết Tuyến Đằng ngày càng khó, cần phải tiến vào núi sâu hơn, sẽ tốn rất nhiều thời gian để đi lại và tìm kiếm, tuyệt đối không bởi vì có kinh nghiệm mà độ khó giảm bớt.
Hắn lấy từ trong bọc ra một viên Hành Quân Hoàn, Tôn Hằng liền chậm rãi nuối, thứ này mùi vị rất dở, hơn nữa còn rất khó nuốt, nhưng hắn cũng không dám lãng phí, mặc dù là một chút cặn cũng cố gắng nuốt xuống.
Tu luyện Mãng Viên Kính, cần rất nhiều năng lượng, bốn viên Hành Quân Hoàn, đối với Trương Trọng Cửu bọn hắn thì dùng rất dư dả, nhưng đối với Tôn Hằng thì nói, có chút không đủ!
Buổi chiều, mọi người phải vào sâu trong núi để thu thập. Trong rừng, chỉ có thể nghe tiếng phập phập, chứ không thấy bóng dáng của ai cả.
Cách xa đám đông, Tôn Hằng không cần phải giấu diếm nữa, hắn nhẹ nhàng thu thập Thiết Tuyến Đằng, phần lớn thời gian còn lại, hắn đều ngồi ôm cây, hoặc núp dưới bóng râm của cây, tu luyện Mãng Viên Kính.
Với khả năng kiểm soát được thân thể của mình, hắn có thể rõ ràng thấy được, cường độ thể chất của mình, dưới việc tu luyện Mãng Viên Kính, đang phát triển một cách chậm rãi và đều đặn.
Với tốc độ tiến bộ như vậy, hắn chắc chắn rằng, một năm sau thể lực của hắn sẽ tương đương với một người đàn ông trưởng thành.
Trong vòng hai năm, chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng và năng lượng, hắn có thể cạnh tranh với các vận động viên chuyên nghiệp hàng đầu trong kiếp trước của hắn.
Loại tiến bộ như thế này, nếu đặt ở kiếp trước của hắn, có thể xem là rất khủng bố!
Ngày thứ hai, quả nhiên, vào lúc tập hợp buổi sáng, Tôn Hằng thấy được Trương Trọng Cửu mấy người này sắc mặt tái nhợt.
Cổ tay run rẩy, bọn hắn thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay, bắp đùi, tình huống này, không chỉ xuất hiện trên mấy người bọn họ mà còn xuất hiện trên đa số Ngoại Vụ học đồ.
Dựa vào tình huống như vậy, nhiệm vụ hôm nay, chắc hẳn phải có ít nhất phân nữa người không hoàn thành nhiệm vụ.
"Bọn nhóc!"
Triệu tập tất cả mọi người, Hoàng Lân sư huynh không cấp phát đồ nghề nữa, mà là nở nụ cười lạnh lùng nhìn mọi người: "Đau nhức lắm à! Có nghĩ rằng hôm nay sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được không?"
"Ăn mừng đi! Hôm nay Lôi sư phó rủ lòng thương, cho các ngươi nghỉ một ngày! Đương nhiên, đây là ngày nghỉ duy nhất của các ngươi!"
Hoàng Lân vừa nói xong, đám người liền thở phào nhẹ nhõm.
"Im lặng."
Hoàng Lân mở miệng, hét lớn: "Nghỉ, không có nghĩa là các ngươi không phải làm gì. Nhưng các ngươi yên tâm, chuyện này là chuyện tốt!"
Hắn quay lưng lại, từ phía sau lấy ra một cái búa: "Để cho các ngươi có thể thu thập tốt hơn, Lôi sư phó yêu cầu ta dạy cho các ngươi một phương pháp sử dụng lực.