Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 22: Thử roi



Lôi Thiên bước đến bên cạnh tên thử việc đang nằm hấp hối, lồng ngực của hắn đã bị xé toạc ra, xương sườn đứt gãy, Lôi Thiên tự hào nói: "Lang Độc Tiên một khi đánh xuống, thì sẽ để lại miệng vết thương rất lớn, rất khó khép lại. Bây giờ miệng vết thương của hắn có màu hồng, một lúc sau sẽ chuyển thành màu nâu xanh, cái này bởi vì hắn bị độc khí xâm thể, hai điều này kết hợp với nhau, coi như là nội gia chân khí cao thủ, cũng không có thể chịu đựng được."

"A..."

Mạnh Thu Thủy cúi người xuống, giống như vuốt đồ chơi mà vuốt vào miệng vết thương của tên thử việc kia, trong mắt của nàng không có sợ hãi, mà chỉ có hưng phấn: "Không tệ, không tệ! Độc khí xâm thể, miệng vết thương trở nên hư thối, thật xứng đáng với cái tên Lang Độc Tiên."

Người phu xe ở đằng sau nàng cũng âm thầm gật đầu, kỳ thực Lang Độc Tiên này cũng không tệ, chỉ tiếc là người chế tác không thành thạo, nếu như đổi lại là hắn chế tác, thì cây Lang Độc Tiên này còn có thể đề thăng thêm một bậc.

Cho dù chế tác không tốt, nhưng lại có hiệu quả như vậy, cũng có thể coi là thượng phẩm.

Tên tạp dịch trước mắt này thể trạng rất suy yếu, hắn chịu một roi toàn lực của Lôi Thiên, sau đó còn bị người ta nghịch miệng vết thương, vùng vẫy vài cái liền tắt thở.

Trần Tứ Long sợ Mạnh Thu Thủy không vui khi thấy người chết, hắn vội vàng chỉ vào người Tôn Hằng: "Mạnh tiểu thư hãy xem cái này! Tiểu tử này thân thể cường tráng, có khả năng chống lại độc tính của Lang Dược Tiên."

Một đám người bọn họ bỏ qua thi thể này, sau đó bước về phía Tôn Hằng.

Đối với những người như bọn họ, một tên tạp dịch, chẳng qua là một đứa hạ đẳng, nên không đáng để chú ý.

Về phần mạng người, mạng của một tên tạp dịch như vậy được bao nhiêu đồng?

Đã chết thì cũng chết rồi!

Vì mấy chục lượng bạc, mấy người Hoàng Thế Hữu còn có thể liên tục giết người cướp của, mà bây giờ, việc này liên quan tới một mối giao dịch mấy ngàn lượng bạc trắng!

Thậm chí, có khi còn không chỉ dừng lại ở mấy ngàn lượng bạc trắng!

Tôn Hằng nằm trên mặt đất, trong miệng của hắn liên tục thở dốc, hai cánh tay bây giờ đã không còn cảm giác, cơ bắp toàn thân đau nhức, trong lỗ tai của hắn cũng chỉ nghe tiếng ông ông, kèm theo đó là tiếng khóc như có như không của Nhị Nha truyền đến.

"Kéo nó ra!"

Trần Tứ Long nhìn quỳ thấy cảnh Nhị Nha quỳ trước mặt Tôn Hằng khóc rống, liên tục kêu to, hắn nhướng mày, ra lệnh, lập tức có mấy người chạy lại kéo Nhị Nha đi.

"Mời Mạnh tiểu thư xem."

Lôi Thiên ngồi xổm người xuống, hắn nâng cánh tay đang vặn vẹo của Tôn Hằng lên, chỉ vào vùng da bị roi đánh tới lộ cả xương trắng: "Xương bên trong cánh tay của hắn đã bị gãy, mà bên ngoài miệng vết thương, đã xuất hiện tình trạng trúng độc."

"Loại độc này, không chỉ ảnh hưởng đến khả năng tự lành của miệng vết thương, mà còn khiến cho toàn thân đau đớn, Người nhìn hắn đi, toàn thân run rẩy, sờ vào thấy cứng ngắc, đây chính là công dụng của độc."

"Bốp!"

Mạnh Thu Thủy nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt của nàng mang theo vẻ vui mừng: "Không tệ, Điệp Lan tỷ tỷ đúng là không lừa ta."

Nàng bước lên một bước, duỗi ra giày thêu nhẹ nhàng đụng vào cánh tay bị thương của Tôn Hằng, đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò cùng cảm giác thích thú, mà không phát hiện ra được động tác này của nàng đang làm tăng lên sự đau đớn của người khác.

Tôn Hằng nằm ở trên mặt đất đã trở nên khó thở, mặt của hắn chảy rất nhiều mồ hôi.

Mặc dù như vậy nhưng hai con ngươi của hắn vẫn đạm mạc như cũ, cứ như là người bị thương không phải là mình vậy, hai mắt của Mạnh Thu Thủy đảo qua cặp mắt của hắn, nàng cười lên:"Người này e là một tên ngu si, đau như vậy mà không lộ ra cảm xúc gì."

"Mạnh tiểu thư là một tuyệt đại giai nhân, bọn hắn chưa từng nhìn qua bao giờ, sớm đã bị vẻ đẹp của Người làm cho ngây người rồi! Nên mới quên sự đau đớn trên người như vậy." Thân Độc cười ha ha nói.

"Hì hì..."

Mạnh Thu Thủy nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh khiến cho nàng ngày càng đẹp hơn: "Ngươi thật biết nói chuyện."

Nàng thu chân về, hai tay vỗ nhẹ: "Được rồi, hàng có vẻ ổn, khoản mua bán này thành công. Ba năm sau, lại tiếp tục mua thêm hai ngàn cây! Ba năm, tiếp tục hợp đồng!"

"Đa tạ Mạnh tiểu thư, đa tạ Mạnh tiểu thư!"

Trần Tứ Long vui mừng tột độ, hắn vội vàng khom người cám ơn, đồng thời không quên phất tay, ra hiệu cho Lôi Thiên đem lễ vật lên.

Đó là hai cây Lang Độc Tiên loại một ngàn rèn.

Lang Độc Tiên loại một ngàn rèn, phải may mắn lắm mới có thể rèn được thành công. Dù là trưởng lão của Tam Hà Bang, cũng chỉ có một cây mà thôi!

Một cây này, cũng có thể bán được một trăm lượng bạc!

Tên phu xe tên Hồng Văn ánh mắt sáng lên, có vẻ như hắn rất thích lễ vật này, nhưng cũng không vội vàng nhận mà nhìn về phía tiểu thư nhà mình.

"Nhận lấy đi."

Mạnh Thu Thủy tùy ý phất tay, sau đó nhìn về phía Trần Tứ Long nói: "Các ngươi chuẩn bị cho ta hai chiếc xe ngựa, trước mắt cứ đem hàng vận chuyển về thành trấn, ở đó sẽ có người tiếp nhận."

"Vâng, Mạnh tiểu thư."

Trần Tứ Long mặt đầy nét cười cúi đầu nói, phất tay ra hiệu cho người khác sắp xếp chuyện này, còn mình thì dẫn Mạnh Thu Thủy về phía yến hội đã được dọn sẵn ở hướng bắc doanh địa.

Tất cả mọi người bỏ đi, mà quên mất ở dưới đất đang có một người chờ được trị liệu.

Thân Độc đi cuối cùng, khi ánh mắt của hắn đảo qua người Tôn Hằng, bước chân bỗng dừng lại.

Hắn giơ tay lên, một tên học đồ liền vội vàng chạy tới.

Thân Độc dặn dò tên học đồ kia vài câu, chỉ thấy hắn liên tục gật đầu, rồi thỉnh thoảng nhìn về phía Tôn Hằng, trong mắt của tên học đồ này còn mang theo vẻ kinh ngạc.

Một lát sau, Thân Độc chắp tay đi xe, còn tên học đồ kia thì đi kêu thêm mấy người, đem Tôn Hằng nâng lên, đem hắn thẳng đến một gian phòng.

Gian phòng này mặc dù không có lớn bằng phòng ở của học đồ, cách trang trí cũng khác một trời một vực, có duy nhất hai chiếc giường ngủ.

Phải biết rằng, tuy phòng ở trong doanh địa rất thiếu, nhưng những người như là đứa ở, cũng phải nhồi nhét bốn người một phòng!

Dưới thân là chăn bông mềm mại, cảm giác này không biết bao lâu rồi hắn chưa được trải qua, thậm chỉ khiến Tôn Hằng quên hết những đau đớn trên người của mình.

"Kẽo kẹt..."

Chẳng biết từ khi nào, một người đã đẩy cửa đi vào, tay hắn cầm một bình sứ nhỏ, hướng về phía Tôn Hằng đang đầm đìa mồ hôi mà đi tới.

Đi đến gần mới thấy rõ được dung mạo của người này, mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, hình như tên là Chu Cảnh. Theo như Tôn Hằng biết về hắn, thì nói thẳng ra người này trong đám học đồ chắc cũng có chút địa vị.

"Sư đệ!"

Chu Cảnh ngồi ở mép giường, hắn mở ra bình sứ, nhẹ nhàng lấy bột phấn ở trong đó bôi vào vết thương trên cánh tay của Tôn Hằng, đồng thời không quên mở miệng: "Không ngờ được nha! Hiện tai cũng chỉ mới mấy tháng trôi qua thôi, vậy mà ngươi đã có thể đem Mãng Viên Kính tu luyện nhập môn!"

"Phù…"

Thuốc bột này vừa ngấm vào miệng vết thương, đau đến mức Tôn Hằng phải kéo căng cơ thể của mình ra, nhưng mà sau đó cũng dần bình tĩnh lại, thanh âm khàn khàn nói: "May mắn mà thôi! Ta cũng mới vừa nhập môn à, đang muốn bẩm báo lên sư phó đây."

Hắn không chỉ mới nhập môn, mà đã tu luyện tới tiểu thành, thậm chí nếu không phải do cơ thể dậy thì, thì đã đạt được đại thành rồi!

Nhưng mà nói ra thì có chút hù dọa người khác, khi mà không thể đảm bảo an toàn của bản thân, thì không nói ra là tốt nhất.

"Việc này sao mà chỉ có thể do may mắn được chứ!"

Chu Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt của hắn vừa mang vẻ hâm mộ vừa mang vẻ ghen tị: "Ta năm đó tu luyện tám tháng nhập môn, đã được xưng là thiên tài, ngươi lúc này mới tu luyện được mấy tháng mà thôi, đã phá vỡ kỷ lục sáu tháng của Hoàng Lân sư huynh luôn rồi."

"Ta cũng mất sáu tháng mà."

Tôn Hằng nhắm mắt lại, liên tục thở dốc, cố nén sự đau đớn trên người lại: "Không biết tu luyện nhập môn thời gian nhanh nhất là bao lâu?"

"Nhanh nhất?"

Chu Cảnh ngẩn người, lắc đầu cười khổ: "Chúng ta không có dược vật, không có kinh nghiệm, ở đây nhanh nhất là ngươi rồi. Nhưng mà ở bang phái ở quận thành, có người mới tu luyện năm ngày đã nhập môn thành công rồi, ta nghe cũng giật nảy mình luôn! Đương nhiên, tên kia được nội khí cao thủ hướng dẫn, mỗi ngày đều được sử dụng nước thuốc, mỗi ngày đều được cảm ngộ một lần."

"Vẫn còn có loại người này."

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, chính mình thế nhưng là một ngày liền nhập môn, đương nhiên, hoàn toàn là tự nhờ sự giúp đỡ của chính mình đối với thân thể tinh vi chưởng khống lực.

"Đúng vậy a!"

Chu Cảnh gật đầu: "Đáng tiếc, tu luyện Mãng Viên Kính, đều là những người không gốc rễ ô dù gì cả, người kia mặc dù có thiên phú như vậy, lại được mọi người hướng dẫn chỉ điểm, nhưng theo đó cũng có rất nhiều người ghen ghét đố kỵ, không sống được vài năm, đã bị người khác hãm hại chết oan uổng rồi."

Tôn Hằng im lặng.

Nhân mạng ở nơi này, không có quan trọng mấy, nên xuất hiện chuyện này, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Ngươi hãy dưỡng thương thật tốt đi!"

Chu Cảnh đã bôi xong phấn thuốc, vỗ nhẹ vai Tôn Hằng, hắn nói: "Sau lần tai nạn này, có lẽ ngươi sẽ nhân họa đắc phúc đấy."

"Lời này của sư huynh là sao?" Ánh mắt của Tôn Hằng nhẽ nhúc nhích.

"Rồi ngươi sẽ rõ."

Chu Cảnh đứng dậy, hắn cất kỹ lọ thuốc bột: "Chút nữa sẽ có người đến chăm sóc ngươi, là tiểu nha đầu kia. Ha ha…, sư đệ ngươi tuổi tác không lớn, nhưng ngược lại rất biết thương hoa tiếc ngọc nha."

Tôn Hằng lắc đầu.

Sở dĩ lúc ấy hắn làm như vậy, đa phần là do thói quen, bởi vì nhiều năm giáo dục ở kiếp trước, tập cho hắn việc không thể đứng yên nhìn một tiểu cô nương như vậy gặp nạn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.