Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 25: Ghen tị



Trải qua vài năm xây dựng thêm, chỗ trú quân dưới chân núi Loan Khải Sơn đã rộng hơn lúc trước vài phần.

Xung quanh cũng dựng lên tường rào bằng gỗ, lúc nào cũng có hơn hai mươi vị đại hán cầm binh khí canh chừng, thậm chí còn có cả mười vũ khí có thể săn được hổ thuộc loại hàng quốc cấm—— Kình Nỗ!

Lại còn có thêm một vị đại sư phụ võ nghệ cao cường, quanh năm trấn giữ nơi này.

Đương nhiên, vì để đề phòng tình huống bất ngờ, mỗi tháng, những cây Lang Độc Tiên rèn thành công đều được chuyển về Thanh Dương Trấn, ở nơi này cũng không chứa quá nhiều, đề phòng việc người khác ngấp nghé.

Khi Tôn Hằng đi đến địa điểm trú quân, ở xa xa đã có vài học đồ chủ động chào đón.

"Tôn sư huynh, hôm nay lại có thu hoạch à."

"Da của con sói này, e là có thể bán được vài trăm đồng tiền a? Nghe nói ở quận thành, một tấm da sói hoàn hảo có thể bán được mấy lượng bạc đó!"

"Chúc mừng, chúc mừng a!"

"Vẫn là Tôn sư huynh lợi hại! Một mình có thể đi săn được sói a!"

"May mắn mà thôi!"

Tôn Hằng cười nhạt vẫy tay, mặc dù hắn tuổi nhỏ, nhưng cũng là người của Thân Độc, bọn hắn xưng hô sư huynh cũng là chuyện bình thường: "Đợi đến khi bán được da, tiếp tục tụ tập uống rượu."

"Một lời đã định!"

Con mắt những người vây xung quanh đều sáng lên: "Tôn sư huynh tuyệt vời, vậy chúng ta liền chờ thôi!"

Trong doanh địa, tuy địa vị của Tôn Hằng không thấp, nhưng tính tình cũng hắn cũng rất tốt, chỉ có đôi khi hơi lạnh lùng mà thôi.

Nhưng khi cao hứng thì sẽ không keo kiệt, mời khách họp mặt là chuyện bình thường, nên so với Hoàng Lân, Trương Khiếu thì hắn càng được lòng người hơn.

"Đúng rồi, Nhị Nha hình như đang tìm sư huynh."

Một người nói rồi chỉ tay về một hướng, Tôn Hằng di chuyển ánh mắt, vừa lúc thấy Nhị Nha đang chạy tới.

Vài năm trôi qua, Nhị Nha lớn và cao thêm một chút, bởi vì có quan hệ tốt với Tôn Hằng, nên mấy năm nay nàng cũng sống rất nhẹ nhõm. Hiện giờ, dáng người đã không còn gầy còm như trước nữa, thậm chí trên mặt đã có chút hồng thuận.

Ngược lại thì tướng mạo biến hóa không lớn, vẫn ngu ngơ khờ khạc như cũ.

"Tôn Đại Ca! Hộc... Hộc..."

Chạy tới trước mặt Tôn Hằng, Nhị Nha ôm đầu gối, thở dốc: "Dì Đinh vừa thông báo đã có kết quả."

"A!"

Hai mắt Tôn Hằng nhúc nhích, hắn lập tức bước về phía sau doanh địa: "Đi, đi xem thế nào."

"Tôn Đại Ca, quần áo ngươi bị rách kia!"

Nhị Nha đi theo sau lưng, thấy quần áo phía sau lưng Tôn Hằng bị xé rách, nàng che cái miệng nhỏ nhắn lại, vẻ mặt lo lắng: "Ngươi không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

"Không sao."

Tôn Hằng lắc đầu, hắn liên tục bước, quẹo trái quẹo phải, rất nhanh đi đến một cái cửa trước kho hàng, hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Nhà kho diện tích không lớn, bên trong chỉ có sáu người, những người này tuổi đã không còn nhỏ, đang vội vàng làm công việc của mình.

Rèn đúc, chuẩn bị, tạo hình, rất có trật tự, không ai nói chuyện ồn ào cả, tuy chỉ có sáu người, nhưng bầu không khí ở trong đây lại rất căng thẳng.

Nhìn thấy Tôn Hằng đi vào, sáu người dừng lại, khom người hành lễ, trong đó một vị phu nhân vội vàng bưng một cái hộp gỗ, cung kính đưa cho Tôn Hằng.

"Tôn sư phó, đây là thành quả tháng này của chúng ta, Lang Độc Tiên chất lượng một ngàn rèn."

Trong khi nói chuyện, vị phu nhân này rất kích động, trong giọng của nàng còn mang theo một tia kiêu ngạo, muốn luyện thành Lang Độc Tiên loại một ngàn rèn này, phần nhiều là dựa vào may mắn, mà bây giờ vào tay các nàng, đã có thể sản xuất hàng loạt!

Mặc dù công lao của các nàng không nhỏ, nhưng các nàng cũng không vì thế mà không tôn trọng Tôn Hằng, thái độ vẫn rất là cung kính.

Các nàng đều hiểu được, chính mình có thể có được ngày hôm nay, toàn bộ là do vị tiểu sư phó này dẫn dắt, mà hôm nay mình đã không phụ kỳ vọng của hắn, cuối cùng cũng có thành tựu.

"Được, được! Các ngươi làm rất tốt!

Tôn Hằng tiếp nhận Lang Độc Tiên, hắn vuốt ve cây roi mịn màng và hoàn mỹ này, trong mắt của hắn còn mang theo vẻ vui mừng: "Dì Đinh, về sau có thể cam đoan, một tháng làm được một cây không?"

"Cái này..."

Phu nhân này lộ ra vẻ khó xử, nàng cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Thưa Tôn sư phó, e là hơi khó ạ, Lang Độc Tiên loại một ngàn rèn này không thể gấp được.

Làm càng gấp thì khả năng thành công cũng không cao. Nếu như mọi thứ đều thuận lợi, một tháng một cây là chuyện bình thường, chỉ sợ xảy ra rủi ro, thì sẽ chậm trễ tiến độ vài ngày."

"À..."

Tôn Hằng trầm tư gật đầu, lần nữa hỏi: "Như vậy, một năm mười cây, có chắc chắn hay không?"

"Cái này thì ta chắc chắn!"

Phu nhân hai mắt sáng ngời: "Sáu người chúng ta mới bắt đầu phối hợp, nên không quá thuần thục, làm thêm mấy tháng nữa, thì sẽ thuần thục hơn từ đó tốc độ sẽ nhanh hơn, một năm mười cây tuyệt đối có thể hoàn thành."

"Không cần quá gấp."

Tôn Hằng khoát tay, hắn không giống người khác, không bắt ép những người làm thêm như họ: "Một năm mười cây cũng được, nếu như có thể làm thêm một vài cây, ta sẽ kêu sư phó ban thưởng cho các ngươi. Đương nhiên, lần này thành công, cũng nên thưởng!"

"Đa tạ Tôn sư phó!"

Sáu người trong phòng liếc nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự kích động trong mắt đối phương, lúc này liền quỳ xuống trước mặt Tôn Hằng: "Đại ân đại đức của Tôn sư phó, chúng ta..."

Các nàng đều là những người miền núi bình thường, cũng không biết nên nói cái gì bây giờ, nhưng lòng cảm kích của bọn họ lúc này hoàn toàn không phải giả!

"Đứng lên đi!"

Tôn Hằng lắc đầu, hắn không thích việc cứ có chuyện lại quỳ xuống, nhưng mà hắn cũng không có ngăn bọn họ lại, đây cũng là một loại thủ đoạn để duy trì sự uy nghiêm: "Đây là các ngươi xứng đáng nhận được, ta trước tiên sẽ giao món này cho Thân sư phó, còn khen thưởng thế nào, để chiều tính."

"Đa tạ Tôn sư phó!"

Sáu người cảm tạ lần nữa, Tôn Hằng cũng mang theo hộp gỗ ra cửa, nhân tiện cũng đem da sói cho Nhị Nha, dặn dò nàng một câu, sau đó liền đi vào hướng tiểu viện trong doanh địa, chỗ đó có các vị đại sư phụ quanh năm tọa trấn, vừa vặn hôm nay đến phiên Thân Độc tọa trấn.

"Tôn Hằng!"

Còn chưa đi đến tiểu viện thì thân ảnh của người luôn khiến cho Tôn Hằng đau đầu đã xuất hiện.

"Hoàng sư huynh." Tuy rằng trong lòng không thích, nhưng cũng không được biểu hiện lên trên mặt, Tôn Hằng dừng bước lại, hắn chậm rãi nói.

"Nghe nói ngươi hôm nay săn được một con sói?"

Hoàng Lân ôm hai tay, hắn bước lên một bước, đi xung quanh Tôn Hằng: "Xem ra thực lực của sư đệ lại tiến triển a! Lúc nào chúng ta tỷ thí thử một chút?"

"Hoàng sư huynh nói đùa."

Tôn Hằng cười khan một tiếng: "Sư đệ sao có thể là đối thủ của sư huynh được."

Tuy rằng trong lòng của hắn rất muốn một chưởng đánh chết tên này, nhưng bây giờ tên này vẫn còn hữu dụng. Tôn Hằng bây giờ cũng chỉ có thể chịu đựng, thậm chí còn muốn thể hiện ra là mình không bằng hắn, làm suy yếu sức mạnh của mình, sau đó chiếm lấy ấn tượng trong lòng của Thân Độc, để cho hắn sớm truyền thụ võ công cho mình.

"Ha ha…, coi như ngươi vẫn có chút hiểu biết về bản thân!"

Hoàng Lân khiêu khích xong, theo thói quen ngẩng đầu lên, tay của hắn giật giật chỗ quần áo rách sau lưng Tôn Hằng, lạnh lùng cười: "Săn có một con sói mà cũng để nó cào cho rách áo sao, thật sự vô dụng mà! Tại sao nó không kéo thêm vài vệt máu trên người của ngươi luôn đi nhỉ?"

Tôn Hằng sắc mặt trầm xuống, giọng nói của hắn mang theo buồn bực: "Hoàng sư huynh tìm ta có chuyện gì? Không phải đến để chê cười ta đấy chứ?"

"Đương nhiên không phải như vậy!"

Hoàng lân hừ hừ: "Hôm nay quận thành tới thêm một vị sư phó, đang ở trong nội viện, hai vị Ngoại Vụ sư phó gọi chúng ta tới, nói là có chuyện muốn sắp xếp."

"Vừa vặn."

Tôn Hằng gật đầu: "Ta cũng có việc muốn bẩm báo với Thân sư phó."

Vừa nói hết câu, hắn cũng không dây dưa với đối phương nữa, cất bước hướng về phía tiểu viện.

Ở đằng sau Hoàng Lân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, hai mắt híp lại, trong mắt đều là thù hận, ghen tỵ.

Trước khi Tôn Hằng xuất hiện, Hắn mới là con cưng của tiệm thuốc Mai Sơn, người tu luyện Mãng Viên Kính đến nhập môn nhanh nhất là hắn, thời gian tu luyện tới tiểu thành ngắn nhất cũng là hắn!

Nhưng mọi thứ này, đều bị Tôn Hằng đánh phá!

Chưa đủ sáu tháng đã tiến vào nhập môn, hai năm tiểu thành, tất cả những thứ này, đều nhanh hơn hắn một chút mà thôi.

Hơn nữa, trong giải quyết công việc, Tôn Hằng tiểu tử này cũng không kém, mặc dù ba năm trôi qua vẫn không có tiếng nói gì, nhưng mỗi lần hắn đưa ra đề nghị, đều được đám sư phó khẳng định, tán dương.

Nhất là dựa theo đề nghị của hắn, Lang Độc Tiên từ chế tạo thủ công chuyển thành chế tạo bằng dây chuyền, mặc dù nhân số vẫn như cũ, nhưng hiệu quả tăng gấp mấy lần, thậm chí Trần chấp sự còn tự mình ra mặt để khen thưởng hắn.

Mà mỗi lần sư phó răn dạy hắn, đều lấy tên tiểu tử này ra làm thước đo.

Ấm ức như vậy, thì làm sao mà hắn không thù hận, không đố kỵ Tôn Hằng chứ?

Hiện tại, càng có tin đồn, nói là cuối năm nay Thân Độc sẽ tuyển Tôn Hằng vào vị trí đệ tử chân truyền.

Đến lúc đó, địa vị của hắn sẽ ngang hàng với mình!

Nếu như một ngày nào đó võ công của hắn vượt qua mình thì…

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hoàng Lân biến thành dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.