Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 31: Mãng Viên Công



Mãng Viên Kính, Mãng Viên Thổ Tức Thuật, hai môn công pháp này kết hợp, chính là công pháp đặt nền móng của Tam Hà Bang.

Đây là một phương pháp luyện thể, có thể giúp thân thể tu luyện đến viên mãn, từ đó có thể trùng kích cảnh giới nội gia chân trí.

Màng da, gân cốt, ngũ tạng, đều sẽ được tu luyện!

Đương nhiên, môn công pháp này rất yếu kém, thậm chí có thể nói là đứng cuối danh sách trong rất nhiều công pháp luyện thể, công dụng duy nhất của nó, chính là tạo nền móng vững chắc cho người học mà thôi.

Loại công pháp tên Mãng Viên Công này tu luyện rất chậm chạp, dù cho có chăm chỉ tu hành, thiên phú loại tốt, nếu như muốn tu luyện đến đại thành, cũng cần ít nhất vài chục năm mới được.

Hơn nữa cho dù có thể tu luyện tới đại thành, cường độ thân thể còn lâu mới có thể so sánh với những công pháp cao thâm khác.

Mặt khác, thân thể của con người sau ba mươi tuổi là bắt đầu đi xuống dốc. Tuy nói rằng, đến bốn mươi tuổi mà không thể đột phá vào giai đoạn nội khí, thì suốt đời đừng mơ đột phá.

Nhưng trên thực tế, nếu ba mươi tuổi mà không đột phá thì đã vô vọng rồi.

Mà tu luyện công pháp Mãng Viên Công này, gần như không ai có thể có khả năng trước ba mươi tuổi đạt đến trình độ đại thành cả.

Trong Tam Hà Bang có rất nhiều cao thủ, nhưng những người này không ai dùng một mình công pháp Mãng Viên Công để tiến vào nội khí cả, đa số dựa vào đan dược, những công pháp phụ trợ khác, thì mới có thể tiến giai được.

Những thứ này, Thân Độc cũng không có nói cho Tôn Hằng biết. Hắn cũng không tin là Tôn Hằng có thể tiến vào cảnh giới nội khí.

Thậm chí ngay cả lúc truyền thụ công pháp, Thân Độc đều truyền thụ rất qua loa, khi xác định Tôn Hằng đã nhớ công pháp, trả lời thêm mấy câu hỏi của hắn, liền đuổi hắn ra ngoài.

Hắn chỉ ra những điểm quan trọng của công pháp, sau đó nói mỗi ngày sẽ truyền thụ thêm, như vậy mới có thể để Tôn Hằng bán mạng cho mình, kiếm lợi nhuận cho mình, đây là thủ đoạn bóc lột thường thấy của những người bề trên với người phía dưới.

Về phần làm như vậy, sẽ trở ngại con đường đột phá và phát triển của người phía dưới, hắn cần quan tâm chuyện này làm gì?

Bọn hắn chỉ sợ thủ hạ của mình thiên phú hơn người, đấy mới là nỗi lo lắng của Thân Độc.

Chỉ tiếc là, hắn đã đánh giá quá thấp thiên phú của Tôn Hằng.

Ở trong phòng vào ban đêm.

Tôn Hằng đốt ngọn đèn dầu, hắn chép lại công pháp hoàn chỉnh của Mãng Viên Công. Nhìn thấy công pháp này, tâm tình kích động trong lòng của hắn cùng dần dần bình phục.

Thật lâu, công pháp Mãng Viên Công đầy đủ đã được chép ra giấy, rậm rạp chằng chịt chiếm cả vài trang giấy.

Hai mắt hắn nhắm lại, trong đầu nhớ lại công pháp này vận chuyển như thế nào, sau đó hắn đi tới giữa gian phòng, bắt đầu tu luyện môn công pháp này.

Dựa theo miêu tả Mãng Viên Công, có nhiều chỗ rất mơ hồ, những chỗ đó Thân Độc đều đã chú thích vào, nhưng chỉ có lác đác mấy chỗ thôi, những chỗ còn lại thì hắn không thèm chỉ ra, chỉ có thể chậm rãi tìm tòi.

Người thường nếu như không có sư phó chỉ đạo, sẽ tu luyện lung tung, sợ rằng không luyện thành võ công, thì ngũ tạng đã bị tổn thương, thân thể cũng bị phế theo.

Nhưng mà những điều này hoàn toàn không thể làm khó Tôn Hằng.

Bởi vì hắn có khả năng kiểm tra thân thể của mình, nếu như chỗ nào sai phạm, thì đều có thể phát hiện sớm, sau đó đổi phương pháp khác, cứ liên tục làm như vậy, là có thể tìm ra được hướng tu luyện đúng đắn.

Công pháp này khoảng một ngàn chữ, phần lớn là hướng dẫn cách di chuyển khí trong cơ thể, rèn luyện ngũ tạng lục phủ, Tôn Hằng vận chuyển theo công pháp, bắt đầu thử tu luyện.

Một lần tu luyện thử như thế, chính là bảy ngày!

Trong vòng bảy ngày, mỗi sáng hắn đều kiểm tra việc chế tạo Lang Độc Tiên, sau đó là đi thăm Hoàng Mạc, Thân Độc, mọi chuyện trôi qua rất bình thường.

Thỉnh thoảng, hắn cũng hỏi Thân Độc về cách dựa vào lý thuyết trên công pháp đưa vào thực hành, đáng tiếc là Thân Độc cũng không chịu chỉ thêm, nói hắn là quá vội vàng, còn răn dạy hắn một hồi, kêu hắn cứ từ từ mà học đừng trèo cao đuổi xa, trước tiên hãy đem công pháp đọc thuộc hiểu kỹ rồi tính.

Như vậy, Tôn Hằng cũng hết hy vọng, đành tiếp tục nghiên cứu một mình.

Bảy ngày sau, đêm khuya.

Tôn Hằng đứng tấn trung bình tấn, cánh tay của hắn ghìm nhẹ xuống, khí tức của cơ thể theo sự điều tiết của hắn, nhẹ nhàng đưa vào ngũ tạng tạo nên những chấn động nhỏ.

Một lát sau!

"Phốc!"

Tôn Hằng há miệng, một ngụm máu đen mang theo những cặn bã được phun ra ngoài.

Mặc dù bị thổ huyết, nhưng trên mặt của Tôn Hằng lại lộ ra vẻ mừng rỡ, hai mắt của hắn sáng ngời, tinh thần phấn chấn.

Hắn biết được, mình đã tu luyện Mãng Viên Công tới nhập môn rồi!

Phun ra đám máu đen này, chính là tẩy rửa cơ quan nội tạng, thanh trừ sạch sẽ những chất cặn bã trong nội tạng, từ đó nội tạng của hắn sẽ được tái sinh, dưới sự tu luyện của công pháp này, sẽ trở nên ngày càng mạnh.

Yên lặng cảm thụ cơ thể biến hóa, toàn bộ cơ thể của hắn đều trở nên ấm áp, lục phủ ngũ tạng, tất cả xương cốt và tứ chi, màng da và cơ bắp, đều phát sinh những biến hóa rất nhỏ.

Thậm chí, dù là màng da của hắn đã tu luyện đến viên mãn rồi, cũng có tiến bộ.

Loại tiến bộ này rất chậm, nhưng Tôn Hằng lại có thể cảm nhận được nó, trong lòng của hắn mừng rỡ.

Chỉ cần duy trì loại tiến bộ này, Tôn Hằng tự tin rằng, trải qua mấy năm, hắn có thể tu luyện cơ thể đến cực hạn, đạt đến cảnh giới đại thành như công pháp đã miêu tả!

Mà cường độ màng da của hắn, sẽ còn vượt xa rất nhiều.

Điều này đối với những người khác thì rất khó, nhưng đối với Tôn Hằng hắn tự tin là có thể làm được, giống như việc hắn tu luyện Mãng Viên Kính đến trình độ như bây giờ vậy.

Trong doanh địa, Thân Độc, Lôi Thiên hai người này, đã đem Mãng Viên Công tu luyện tới đại thành, màng da, gân cốt, ngũ tạng đã đạt đến cực hạn của cơ thể con người, mỗi người bọn hắn đều có thể một đánh mười tên vận động viên ở kiếp trước.

Mà Tôn Hằng, cường độ da thịt của hắn sớm đã vượt qua bọn họ, nhưng mà gân cốt, nội tạng vẫn chưa có thể so sánh được, bàn thể tổng thể sức mạnh, thì tất nhiên sẽ không bằng hai người kia.

Lại tu luyện thêm mười ngày, qua hết thời gian tĩnh dưỡng, chuẩn bị, cuối cùng cũng đến lần lên núi thứ hai. Tôn Hằng lúc này, ngũ tạng trong cơ thể đã được thanh tẩy hoàn toàn, từng bước từng bước tăng cường sức mạnh của nội tạng.

Lần lên núi này rất khác lần trước, tiệm thuốc Mai Sơn hiển nhiên đã hạ quyết tâm muốn một lần duy nhất lên núi thu thập được đủ hết dược liệu.

Cho nên, thời gian ở trên núi của lần này sẽ rất lâu, mà nhân số cũng nhiều hơn so với lần trước.

Một đội ngũ gần năm mươi người, trong đó có không ít người giỏi leo trò và vượt núi.

Ánh mắt của Tôn Hằng chuyển động, liếc tới một thân ảnh quen thuộc, hắn liền híp híp mắt.

Thân Độc, Chu Cảnh, bọn họ đều tham gia, điều này cũng không kỳ lạ, kỳ lạ là Chu Cảnh chưa từng nói với mình là sẽ tham gia lần này!

"Tôn sư đệ!"

Hoàng Lân cũng đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này bước tới Tôn Hằng: "Nghe nói Thân sư phó đã truyền cho ngươi Mãng Viên Công, không biết đã nhập môn chưa? Có cần sư huynh hướng dẫn không?"

Giọng điệu nói chuyện của hắn rất ngả ngớn, thái độ thì như người trên nhìn xuống người dưới vậy, nhưng mà lời nói của hắn cũng mang theo hơi lạnh, lạnh hơn ngày thường rất nhiều, làm cho Tôn Hằng cảm thấy không đúng.

"Không phiền tới sư huynh."

Đè xuống tâm tình trong lòng, Tôn Hằng mặt không thay đổi lắc đầu nói: "Sư đệ mới bắt đầu học, chưa tới nhập môn, nên không dám phiền Hoàng sư huynh."

Ánh mắt của hắn di chuyển, nhìn thấy một tên mập mạp đang núp sau người Hoàng Lân: "Trương sư đệ, không nghĩ tới lần này ngươi cũng lên núi?"

Người này là Trương Trọng Cửu, từng được tuyển vào một lúc với Tôn Hằng, nhưng mà những năm gần đây hắn ở bên tiệm thuốc, cho nên cũng không gặp qua.

"Tôn sư huynh."

Hắn nhìn Tôn Hằng, vẻ mặt phức tạp, sáu người cùng nhập môn với nhau, nhưng giờ, mỗi người mỗi số phận.

Nhị Nha thì hắn không nói tới.

Trần Thiết Ưng là người có quan hệ thân thiết nhất với hắn đã sớm chết vì bệnh.

Mà đối tượng hai người cùng hâm mộ là Sơ Hạ, lại dậy thì thành công trở nên rất xinh đẹp ngon lành, bây giờ đã là thê thiếp của Trần thiếu gia rồi.

Thạch Thiếu Du thì đi theo Nội Vụ sư phó xem bệnh bốc thuốc, tiền đồ rộng mở.

Mà Tôn Hằng đã sớm đi theo hầu hạ Thân sư phó, bây giờ đã là đệ tử chính thúc rồi.

Số phận của bọn hắn tốt như vậy, khiến cho hắn nhịn không được mà trở nên phập phồng trong lòng, có phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét, có thù hận, còn có bất lực.

Hắn cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Lôi sư phó nói, lần này nhân lực lên núi không đủ, nên mới phái mấy người ở tiệm thuốc qua, để kịp tiến độ chế tạo Lang Độc Tiên."

"Là như vậy à!"

Tôn Hằng gật đầu, cũng không có nhiều lời: "Ta đi gặp Hoàng tiền bối, Hoàng sư huynh có muốn đi cùng không?"

Hoàng Lân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bắt chuyện với Hoàng Mạc, mặc dù hắn không ưa Tôn Hằng chút nào: "Đương nhiên mà muốn đi cùng."

Bên người của Hoàng Mạc, còn có một vị Nội Vụ sư phó, vị này nhìn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, đang kể lại kế hoạch lên núi lần này.

"Vãn bối sẽ dẫn một nửa số người đi Hầu Tử Cốc, Vô Hồi Nhai, tiền bối chỉ cần đi Thiên Nhận Phong là được, vãn bối sẽ tận lực thu thập Huyết Hồng Hoa, cho nên nhóm người của tiền bối chỉ cần thu thập mười cây là được rồi."

Vị nam tử này tên là Đào Tụng, là một trong những vị sư phó ở tiệm thuốc, quanh năm lên núi hái thuốc, nên rất có kinh nghiệm trong việc này.

"Ừ."

Hoàng Mạc không có ý kiến gì gật đầu, hắn móc từ trong ngực ra một cái bình sứ: "Một lần đừng dùng quá nhiều, ba giọt là đủ rồi, nếu không sẽ không đủ dùng, lúc đó ta sẽ tìm ngươi tính sổ!"

"Vãn bối hiểu rồi."

Đào Tụng khom người, chậm rãi lui ra.

Ở bên này Tôn Hằng cũng đi đến bái kiến lão, từng người một hành lễ, đợi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa xong, đoàn người bắt đầu lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.