Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 39: Tiến bộ



Thiết Tuyến Đằng tuy rằng rất cứng cỏi, nhưng mà trải qua nhiều lần rèn để lấy tinh túy, cũng tới cực hạn của nó.

Nếu như không có kỹ xảo tốt, rèn được ba trăm lần thì đã tới giới hạn.Chỉ có người khéo tay, trong lúc rèn chậm chạp xoa nắn, mới có thể giúp cho dây thừng lần nữa áp súc. Nhưng chỉ cần trong lúc làm mắc một sai lầm nhỏ, thì công sức coi như bỏ công bỏ bể!

Cũng vì vậy, Lang Độc Tiên một ngàn rèn mới hiếm như vậy.

Cái gọi là một ngàn rèn chẳng qua chỉ là hư ảo, nhưng để luyện Lang Độc Tiên một ngàn rèn thì yêu cầu của nó rất cao.

Đương nhiên, những chuyện này đối với Tôn Hằng không khó khăn gì cả.

Dưới bàn tay khéo léo của hắn, không bao giờ xuất hiện trường hợp dùng sức chưa đủ, hay là không đều đặn cả.

Gian phòng rèn đúc Thiết Tuyến Đằng là một gian phòng kín, Tôn Hằng còn yêu cầu, tuyệt đối không có người quấy rầy hắn.

Nhưng mà hắn ở trong phòng này, cũng không vội vã rèn Lang Độc Tiên, mà nhắm mắt đắm chìm tu luyện Đồng Tử Công.

Chế tạo dây thừng phù hợp với yêu cầu đối với người bình thường là thập phần khó khăn, nhưng đối với hắn thì đây là chuyện bình thường.

Sở dĩ hắn đáp ứng Thân Độc đi chế tạo Lang Độc Tiên, chỉ là tranh thủ cho mình có thêm nhiều thời gian rảnh để chuyên tâm tu luyện công pháp mà thôi.

Đồng Tử Công —— bản chính Thanh Nguyên Pháp, môn công pháp mà Tôn Hằng vô tình có được này được chia làm ba tầng cảnh giới.

Theo thứ tự là Cố Thể, Tỏa Tinh, Vô Lậu.

Sau khi nghiên cứu kỹ càng, Tôn Hằng phát hiện đây là một môn công pháp rất khó để nhập môn, nhưng một khi nhập môn thành công thì có thể tăng lên rất nhiều thực lực.

Cái gọi là Cố Thể, là cường hóa thân thể bên trong lẫn bên ngoài, một cách âm thầm. Mà muốn nhập môn công pháp này, thì phải chú ý giữ chắc tinh và giữ chắc khí, một khi nhập môn thành công, thì năng lượng tiêu hao hằng ngày của cơ thể sẽ giảm mạnh. Ăn uống không còn chỉ để no bụng mà còn có thể dùng để cường tráng cơ thể, không cần rèn luyện, cứ ăn uống thả cửa cũng có thể đạt đến tình trạng cơ thể chống được đao kiếm.

Nhưng nhập môn rất khó, dựa vào những ghi chép trong công pháp, cần phải có một tâm hồn thuần khiết, thân thể nguyên vẹn, quanh năm tu thân dưỡng tính, mới có thể đạt tới!

Mà Tôn Hằng, đọc hiểu công pháp, dựa vào khả năng kiểm tra thân thể của mình, chỉ cần dùng thời gian ba ngày, thì đã thành công tiến vào trạng thái Cố Thể!

Trạng thái thứ hai của công pháp, Tỏa Tinh.

Tinh hoa trong cơ thể của con người rất đầy tràn, nhưng những tinh hoa bị dư thừa không bị cơ thể con người hấp thu, mà là bị đào thải ra ngoài một cách vô ích.

Một khi tu luyện Đồng Tử Công tới giai đoạn Tỏa Tinh, có thể bổ sung tinh hoa, mà không bị lãng phí ra ngoài. Sẽ chẳng khác gì một người cả ngày ăn toàn thịt bò và tổ yến vậy, cường hóa thân thể một cách tự nhiên.

Hơn nữa một khi tiến vào giai đoạn này, còn có tác dụng làm chậm đi sự già yếu của cơ thể, từ đó làm tăng tuổi thọ.

Người tu hành Đồng Tử Công, nếu siêng năng chăm chỉ mà tu luyện đến bước này cũng xem như là có thành tựu, lúc trẻ mà tu luyện như vậy, là có hi vọng tiến vào cảnh giới nội khí rồi!

Mà Tôn Hằng, đã đạt đến bước này, trong bảy ngày!

Về phần trạng thái cuối cùng, Vô Lậu.

Bước vào giai đoạn này, thân thể đã có thể tự túc, ngoại trừ khả năng tiếp tục cường hóa thân thể ra, còn có một số công dụng khác.

Ví dụ như, không ăn không uống mười ngày mà vẫn không chết!

Thất khiếu (hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) dù có bị tắt nghẽn vẫn có thể ngồi nằm như bình thường và còn có khả năng bước đi như bay!

Tuy nói công dụng này có chút gân gà (bỏ đi thì tiếc mà ăn vào thì chẳng có mùi vị gì - chẳng có ích lợi), nhưng đạt được trình độ này thì cơ thể đã vượt qua trạng thái của người bình thường rất nhiều.

Huống hồ, một khi tiến vào cảnh giới Vô Lậu, khả năng tăng cường của cơ thể, cũng đạt tới một mức độ rất khủng bố!

Mà nếu muốn bước vào cảnh giới này, trừ khi là thiên phú dị bẩm, hoặc là bẩm sinh đã có thể tu luyện công pháp, bằng không tuyệt đối không thể đạt tới!

Công pháp trên người của Hắc Hổ cũng có ghi kỷ lục của người khác, một bên chú thích, có một gia tộc tu luyện Đồng Tử Công mấy đời rồi, mà chưa ai có thể tu luyện tới cảnh giới Vô Lậu.

Từ đó có thể thấy được, cảnh giới Vô Lậu khó khăn thế nào.

Mà Tôn Hằng, tu luyện Đồng Tử Công đạt được cảnh giới Vô Lậu, chỉ tốn thời gian một tháng!

Tốc độ tiến giai như vậy, e là có thể khiến tất cả người tu luyện Đồng Tử Công cảm thấy tuyệt vọng!

Mà cảnh giới Vô Lậu của Đồng Tử Công, mang lại cho Tôn Hằng rất nhiều kinh hỉ.

Mỗi một ngày, mỗi một canh giờ, thậm chí là mỗi một khắc, hắn đều cảm thấy được thực lực của bản thân tăng trưởng.

Giống như mỗi ngày đều có người đấm bóp cho hắn, ngày nào cũng ăn lộc nhung để tẩm bổ thân thể, ngoài ra còn có một dòng nước ấm nóng hừng hực, luôn luôn di chuyển để cường tráng thân thể của hắn.

Ngoài ra nó cũng hỗ trợ cho Mãng Viên Công, khiến cho võ học của hắn tiến bộ thêm một bậc mới.

Loại cảm giác này, để cho hắn say mê.

Như kế hoạch ban đầu, mặc dù hắn có khả năng kiểm soát cơ thể như vậy, cũng cần mấy năm mới có thể đạt tới thân thể cực hạn, nhưng bây giờ, tựa hồ chỉ cần một năm, liền đạt tới!

Mà khi hắn đắm chìm trong việc tu luyện công pháp này, ở doanh địa dưới chân núi Loan Khải Sơn cũng xảy ra một số biến hóa nhỏ.

Bởi vì hai vị Ngoại Vụ sư phó chính thức cạch mặt nhau, nên những đệ cũng bắt đầu đối chọi nhau gay gắt, đối với việc tranh đoạt lợi ích, còn thể hiện ra hẳn bên ngoài, không che giấu nữa.

Thân Độc vì muốn đạt được càng nhiều quyền thế, lợi nhuận, nên nửa năm gần đây, hắn liên tục thu nhận hai tên đệ tử, một người tên là Lâm Sinh, người còn lại tên là Vương Thất.

Bọn họ đều tu luyện Mãng Viên Kính tới tiểu thành, cũng là những nhân vật đứng đầu trong đám học đồ. Trong đó, Vương Thất còn là một thiên tài tập võ nghệ, tu luyện vài ngày đã có thể thuộc làu làu, rất giống phong thái của Hoàng Lân.

Có một lần Tôn Hằng rảnh rỗi, đã thử hỏi dò Thân Độc về những vấn đề trong việc tu luyện Mãng Viên Công, nhưng Thân Độc bây giờ đã coi hắn như đứa ở chuyên chế tác Lang Độc Tiên rồi, không có tiếp tục giảng giải về công pháp nữa.

Còn về vấn đề chính thức bái sư, cũng không có nhắc qua.

Xem ra, Thân Độc muốn tôi luyện tính tình Tôn Hằng, để cho hắn biết, tôn sư trọng đạo là thế nào!

Nhưng mà thời gian tôi luyện này, e là không biết đến khi nào.

Đối với chuyện này, Tôn Hằng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cũng triệt để bỏ đi hi vọng Thân Độc có thể tiến cử mình vào quận thành.

Chỉ cần ngươi không chọc ta, đợi ta tu luyện võ nghệ thành công, thì sẽ tự tìm con đường tương lai của mình.

Nếu như lúc đó, ngươi muốn dùng thân phận sư phó để ép buộc ta, vậy đừng trách ta không khách khí!

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cùng với nhiệt độ chuyển lạnh, vô thanh vô tức, đã đến mùa đông thứ bốn bảy của triều đại Đại Ung Hàm Hanh.

Trận tuyết rơi đầu tiên của Thanh Dương Trấn, một đợt rơi liên tục ba ngày.

Bông tuyết nhẹ nhàng như lông ngỗng chậm rãi rơi xuống, bao trùm cả đất trời, cũng làm cho toàn bộ thành trấn khoác lên mình một chiếc áo bông màu trắng.

Trên đường phố của thành trấn, chỉ có lác đác máy người đi đường.

"Cọt kẹt... Cọt kẹt..."

Nửa năm gần đây Tôn Hằng đã dậy thì thành một thanh niên có thân hình cao lớn khỏe mạnh.

Chân hắn đạp lên như đống tuyết đọng, thân khoác lên cái áo khoác bằng sợi gai đi ra khỏi dịch quán (bưu điện), ngơ ngẩn nhìn vào những bông tuyết đang rơi xuống, đi về tiệm thuốc.

Hai ngày hôm nay hắn rảnh rỗi, cho nên mới đi tới thị trấn một chuyến để gửi thư cho Hoàng Mạc.

Lúc trước Hoàng Mạc mời hắn đến quận thành, hắn từ chối theo lời của Thân Độc, nói là cần có thời gian chuẩn bị.

Hiện nay, hắn đã cảm thấy thời gian cũng chín mùi rồi.

Thư đi thư về, thời gian là một năm.Tới lúc đó, cũng là lúc hắn nên rời đi khỏi Thanh Dương Trấn, chân chính tiếp xúc sự huyền diệu của võ nghệ trên thế giới này.

Về phần Thân Độc không chịu?

Đến lúc đó, Tôn Hằng tự tin rằng, mình sẽ dùng thực lực để thuyết phục hắn!

"Tôn Hằng!"

Đằng sau vang lên một tiếng gọi khiến cho Tôn Hằng dừng chân lại.

Quay đầu nhìn lại, ở trước của của một cửa hàng tạp hóa, có một tên thiếu niên hào hoa phong nhã đang vẫy tay về phía mình.

Thiếu niên kia tên là Thạch Thiếu Du, đi qua vài năm, hắn càng lớn càng thanh tú.

Thạch Thiếu Du mang theo một cái bọc màu hồng nhạt, trên mặt của hắn hưng phấn: "Ngươi gửi thư xong rồi?"

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, cúi đầu nhìn đồ vật ở trên tay của Thiếu Du: "Có chuyện gì tốt mà ngươi cao hứng như vậy?"

"Ta tìm được người nhà!"

Thạch Thiếu Du hưng phấn đan tay lại, hắn vốn là công tử nhà giàu, nhưng mà lúc đầu trong nhà gặp phải chuyện không may, cả nhà phải ly tán, Vì cùng được mạc lộ mới gia nhập tiệm thuốc, những năm gần đây, ngoại trừ học y thuật ra, thì hắn còn đi khắp nơi tìm tin tức về người nhà.

"Chúc mừng chúc mừng!"

Tôn Hằng thật tâm chắp tay chúc mừng hắn, cười nói: "Vậy ngươi chuẩn bị đi tìm người nhà chứ?"

"Không!"

Sắc mặt của Thạch Thiếu Du trở nên cứng đờ, giống như có chuyện khó nói vậy: "Ta muốn kiếm tiền trước, người đó… bây giờ người đó cũng sống không tốt. Thôi dù sao, dù sao cũng đã biết người đó ở đâu, sớm muộn gì cũng đoàn tụ."

"Đúng vậy."

Nhìn thấy Thạch Thiếu Du không muốn nói về vấn đề này, Tôn Hằng gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Hai người bá vai, tiếp tục đi tiếp, có tin tức tốt, bước chân của hai người trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đi còn chưa xa, lại có thêm một người gọi Tôn Hằng lại.

Chỉ là, ngữ khí của người này cũng không có hiền lành như Thiếu Du.

"Tôn sư huynh!"

Mấy người trẻ tuổi cười đùa đi tới, trong đám người đó có một người khỏe mạnh kháu khỉnh mang theo côn bổng liếc nhìn Tôn Hằng: "Thật là khéo nha, không ngờ trong trấn cũng có thể gặp ngươi, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ? Không cần tiếp tục chế tạo Lang Độc Tiên nữa sao?"

"Vương Thất!"

Nhìn người đang nói này, hai mắt của Tôn Hằng híp lại, khe khẽ thở dài: "Thì ra là ngươi a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.