Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 51: Trúc cơ



"Tôn đại ca, tại sao ngươi lại muốn võ công?"

Sau khi Nguyễn Nguyên Hương rời khỏi, Nhị Nha tiếc nuối, đi qua đi lại trước giường của Tôn Hằng, nóng ruột mở miệng: "Ngươi…, hây!"

Bộ dạng của nàng như đang tiếc rèn sắt không thành thép vậy, khiến cho Tôn Hằng không nhịn được mà bật cười.

"Thế nào? Ta chọn võ công thì có gì sai?"

Hắn dừng một chút, sau đó tò mò nhìn Nhị Nha nói: "Đúng rồi, ngươi muốn ban thưởng cái gì?"

"Cơ hội, một cơ hội có thể khiến ta một bước lên trời a!"

Nhị Nha đạp mạnh xuống đất: "Nhị phu nhân khẳng định là cần người hầu hạ, chúng ta có thể nhân cơ hội này để tạo quan hệ với nhị phu nhân. Chỉ cần đi theo nhị phu nhân, sau đó khiến cho nàng hài lòng, thì về sau ngươi muốn võ công gì thì chả được?"

"Nhị phu nhân?"

Ánh mắt của Tôn Hằng nhẽ nhúc nhích, đương nhiên hắn đã nghe nói qua người này, tiệm thuốc Mai Sơn của bọn họ, là theo bè cánh của nhị phu nhân này.

Nhìn Nhị Nha, ánh mắt của Tôn Hằng ngạc nhiên, hắn không ngờ tới là Nhị Nha có tầm nhìn xa như vậy: "Cho nên, ngươi muốn làm thiếp thân thị nữ của nhị phu nhân?"

Có thể nói lựa chọn của Nhị Nha rất thông minh, biết cách nắm bắt cơ hội, dựa vào thế của quý nhân, sau đó nhanh chóng đề thăng thân phận và địa vị của mình.

Chỉ có điều Tôn Hằng không giống nàng, hắn không thích, cũng không muốn ỷ lại người khác. Hơn nữa, theo hắn, thì tăng cường thực lực của bản thân mình là thứ quan trọng nhất.

Với lại, đại nhân vật tuy có thể che mưa che gió, bảo hộ bình an nhất thời.

Nhưng đại nhân vật cũng là con người, cũng có phiền não và sáng nắng chiều mưa. Lỡ khi gặp lúc sa cơ thất thế, có lẽ nhị phu nhân thì sẽ không có việc gì, nhưng những tiểu nhân vật ở bên người nàng thì chắc chắn sẽ bị liên lụy, gặp chuyện không may!

Một khi không có sức mạnh, đối mặt với tầng lớp bên trên kia, bọn họ cũng không có lực chống cự.

"Đúng là ta muốn như vậy."

Nhị Nha rủ chân mày xuống, uể oải nói: "Đáng tiếc là nhị phu nhân chướng mắt ta, chỉ để ta làm việc vặt ở trong nội viện của nàng, chứ không cho ta làm thị nữ."

"Như vậy cũng không tệ."

Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu: "Ở bên cạnh nhị phu nhân, cuộc sống của ngươi tốt hơn ở đây nhiều, cũng có thể kiếm được đường ra."

"Chính là như vậy."

Vẻ mặt của Nhị Nha trở nên nhăn nhó, lặng lẽ liếc nhìn Tôn Hằng: "Nhưng mà, khi nào Tôn đại ca đi quận thành?"

Đúng là nàng muốn đi theo nhị phu nhân tới quận thành, nhưng ở nơi đây lại có duy nhất một thứ nàng không muốn rời xa, đó là Tôn Hằng.

"Ta..."

Tôn Hằng nhẹ nhàng cười: "Không cần quan tâm tới ta, ta cũng sẽ đi quận thành, chỉ là muộn hơn ngươi một chút thôi. Đến lúc đó, không chừng ngươi đã đứng vững ở quận thành rồi, ta có khi còn phải dựa vào ngươi nữa."

"Ừ!"

Nhị Nha gật đầu mạnh, vẻ mặt thành thật nói: "Tôn đại ca, ta sẽ nỗ lực hết sức!"

Tôn Hằng cười khẽ, cũng không quá để tâm vào lời nói ấy.

Xế chiều hôm đó, Nguyễn Nguyên Hương đi đến căn phòng mà Tôn Hằng đang dưỡng thương, lấy ra một quyển sách chép tay.

Đây chính là công pháp Đại Suất Bi Thủ mà nàng đã hứa cho Tôn Hằng!

Chữ trên quyển sách này rất đẹp, còn có mùi thơm của mực nước, đúng là nàng vừa mới viết xong.

Ngoại trừ điều đó ra, còn có khen thưởng thêm.

"Đây là mười hạt Bồi Nguyên Đan, có thể tẩm bổ thân thể, cường tráng thân thể."

Nguyễn Nguyên Hương mặt không biểu tình ném một cái bình sứ về phía Tôn Hằng: "Trên người của ngươi đang có thương tích, thì nên dùng hai hạt, có thể hỗ trợ bồi dưỡng thân thể rất tốt."

"Đa tạ Nguyễn tiểu thư!"

Đây là niềm vui ngoài ý muốn, Tôn Hằng vội vàng tạ ơn, sau đó lấy một hạt ra ăn ngay tại chỗ.

Viên Bồi Nguyên Đan mà Nguyễn Nguyên Hương nói,có kích thước giống như hạt dậu phộng, tròn tròn, đen đen. Khi mở bình sứ ra, còn có một mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa.

Chỉ cần ngửi mùi này, tinh thần ngay lập tức trở nên phấn chấn.

Khi đan dược tiến vào trong cơ thể, liền hóa thành một dòng nước ấm cuồn cuộn, tuôn về từng ngóc ngách, tẩm bổ cho mọi nơi trong thân thể.

Nhất là ở nơi ngũ tạng, luồng năng lượng nóng hừng hực liên tục tản ra ngoài, Tôn Hằng thậm chí có thể cảm nhận được những biến hóa cực lớn đang phát sinh trong cơ thể của mình!

Vị trí miệng vết thương trên cánh tay của hắn bắt đầu ngưa ngứa, một lớp da thịt mới trồi lên, chậm rãi làm cho miệng vết thương khép lại.

Tổn thương nội tạng, dưới tác dụng mạnh của dược lực, những tổn thương rất nhanh hồi phục.

Theo như dự tính trước đó của Tôn Hằng thì ít nhất cần hơn một tháng mới có thể chữa khỏi thương thế, nhưng giờ đây, e là không tới ba ngày thì đã hồi phục hoàn toàn rồi.

Hơn thế nữa, viên thuốc này còn có thể giúp cho thân thể ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu như dùng loại đan dược này mà luyện võ, thì một viên như vậy, có thể bổ sung nửa tháng khổ luyện của Tôn Hằng.

Mà vốn dĩ tiến độ của Tôn Hằng đã vượt qua người thường rất nhiều!

Khó trách Nguyễn Nguyên Hương tuổi trẻ như vậy mà đã có thể tiến vào cảnh giới nội khí. Dưới sự bồi dưỡng của nguồn tài nguyên mạnh mẽ thế này, nàng dễ dàng vượt xa người vốn dĩ có thiên thú là Tôn Hằng!

Đợi đến khi Tôn Hằng tỉnh dậy từ trong sự rung động của dược lực, thì sắc trời đã tối, Nguyễn Nguyên Hương cũng đã sớm rời đi.

Bên giường có mấy món đồ ăn được bày sẵn, trên đó vẫn còn chút hơi nóng bốc lên.

Với sức ăn như hổ đói, Tôn Hằng nhanh chóng quét sạch đồ ăn trên bàn. Sau đó, hắn ngồi thẳng dậy, cầm lấy quyển sách nhanh chóng đi đến bàn học.

Thập Tam Hoành Luyện!

Đại Suất Bi Thủ!

Thương thế giờ đã không còn trở ngại gì lớn, cũng nên tới lúc bắt đầu tu luyện hai môn công pháp này.

Tôn Hằng đã tu luyện Thập Tam Hoành Luyện cũng được vài ngày rồi. Trong mấy ngày gần đây, lúc không có chuyện gì làm, hắn đều đắm chìm trong việc tu luyện, trong đầu âm thầm thi triển môn công pháp này.

Đây là một môn ngạnh công rất cao minh, đem cơ thể chia làm mười ba điểm.

Thiết đầu, thiết quyền, thiết bối, thiết thối, thiết thủ.…

(Đầu, nắm đấm, lưng, chân, tay...)

Có thể dồn lực tu một bộ phận, cũng có thể tu toàn bộ, mà một khi tu hết toàn bộ, thì chính là luyện tới đại thành!

Môn ngạnh công này, không chỉ có giai đoạn luyện thể, mà còn có cả giai đoạn nội khí.

Bên trong luyện tinh khí, bên ngoài luyện gân cốt!

Với sự gia trì của chân khí, môn ngạnh công này còn có thể nâng cao thêm một bậc, tay không xé xác hổ báo, tay không đấm vỡ đá cũng không thành vấn đề. Hơn nữa còn có thể tăng kháng tính của cơ thể, nếu như tên đại hán trước kia có thể luyện tới cảnh giới này, thì cũng không thể dễ dàng bị hạ độc chết như vậy.

Luyện tới đại thành, chính là Bất Phôi Thân!

Đây là công pháp tốt nhất mà Tôn Hằng có trong tay, thậm chí khi chỉ đang ở giai đoạn luyện thể cũng có thể chống lại nội khí cao thủ.

Mà khuyết điểm duy nhất của môn công pháp này, chính là tu luyện rất chậm, càng lúc càng chậm, nếu như không có thiên phú tốt, tâm tính vững vàng, thì rất khó để tu luyện đến đại thành!

Nhưng những điều này, đối với Tôn Hằng, cũng không tính là vấn đề gì!

Mà Đại Suất Bi Thủ, cũng là một môn công pháp cực kỳ mạnh mẽ, một khi tu luyện thành công, sẽ giống như một cối xay đá, bất khả chiến bại.

Môn chưởng pháp này rất hung mãnh, cũng có thể tăng sức mạnh dựa theo cường độ sức mạnh của thân thể, nếu như thân thể của ngươi đủ mạnh mẽ, cho dù đối đầu với nội khí cao thủ, cũng có thể dùng một chưởng đánh chết!

Môn công pháp này, hắn chỉ vừa mới đọc qua, vẫn còn chưa rõ lắm.

"Mãng Viên Công một khi đã đại thành, theo như lời Thân Độc từng nói, cường độ thân thể sẽ đạt cấp độ viên mãn. Với người bình thường, sau hai năm kể từ khi đạt tới cảnh giới này, đợi cho đến lúc khí huyết đầy đủ, là có thể thử trùng kích cảnh giới nội khí. Có điều, Thân Độc cũng từng nói, nếu chỉ tu mỗi Mãng Viên Công đến đại thành, thì không thể tiến vào cảnh giới nội khí được, hoặc nói cách khác, chính là xác suất thành công rất thấp!"

Đối với điều này, Tôn Hằng suy đoán là do khả năng tăng phúc của Mãng Viên Công đối với thân thể không đủ để tiến vào cảnh giới nội khí.

Đây cũng là chuyện bình thường, bởi vì Mãng Viên Công chỉ là một môn công pháp luyện thể thông thường, dù luyện đến viên mãn thì cường độ thân thể cũng không đạt tới cực hạn được.

Nhưng mà, những thứ này cũng không phải thứ mà Tôn Hằng lo lắng.

Không đề cập đến sự gia trì của Đồng Tử Công, cho dù là chỉ tu luyện Mãng Viên Công, Tôn Hằng cũng dư sức đem cường độ cơ thể của mình tăng lên gấp hai lần so với Thân Độc!

Người khác tập võ, một khi tu luyện đến đại thành thì sẽ ngừng tiến độ lại. Ngược lại, Tôn Hằng có thể cảm nhận được cơ thể của mình còn yếu chỗ nào, rồi tìm cách để đề thăng, từ đó phát huy tối đa sức mạnh của thân thể.

Mà giờ đây, có hai môn công pháp bổ trợ là Đồng Tử Công, Thập Tam Hoành Luyện, Tôn Hằng tuyệt đối nắm chắc có thể đem tiềm lực của cơ thể mình triệt để kích phát.

Có khi đến sau này, bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng được cường độ thân thể của mình mạnh đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.