Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 64: Tiểu cô nương



"Cha!"

Trên đường đất nhấp nhô, ba con tuấn mã đang phóng như điên.

Trên lưng mỗi con tuấn mã đều có một người mặc trường bào màu đen, sắc mặt bọn họ lạnh lùng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào phía trước không chớp mắt.

Cơ thể của bọn họ nhấp nhô theo nhịp chạy của ngựa, giống như hòa làm một với con ngựa vậy, dù là khi chuyển hướng hay né chướng ngại vật, không ngừng nghỉ chút nào, thể hiện ra những kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt vời.

"Lộp cộp…. Lộp cộp…"

Ở con đường phía trước, cũng có một người cưỡi tuấn mã chạy hướng ngược lại. Người trẻ tuổi này liếc nhìn ba người một cái, kéo nhẹ dây cương, tránh khỏi hướng đi của ba người, điều khiển ngựa chạy nghiêng phía bụi cỏ bên lề.

"Sư phó!"

Một nữ tử trong ba người này kêu lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người trẻ tuổi đang chạy phía trước, sau đó nhìn về phía ông lão râu tóc bạc trắng đang chạy ở giữa nói: "Có muốn đem hắn….?"

Tay của nàng khua ngang cổ một cái, ý gì thì không nói cũng biết.

"Không cần gây thêm rắc rối!"

Lão già kia buồn bực nói: "Vị sư đệ của ta tính tình xảo trá, thương thế trên người của hắn không nặng như ta tưởng tượng, lỡ như hắn phát hiện trên người của hắn có Mê Điệp Phấn, thì chúng ta muốn tìm lại Huyền Vũ Lệnh khó như lên trời!"

Vô Ảnh Thủ Phương Hạ biết mục đích quan trọng nhất bây giờ là gì, một khi chưa cầm được vật kia trong tay, thì hắn tuyệt đối sẽ không phân tâm.

"Vâng!"

Nữ tử này hạ thấp đầu xuống, ngay lúc bọn họ đang nói chuyện này, thì hai phe đã chạy lướt qua nhau.

Ba người cũng không tiếp tục để ý người trẻ tuổi này nữa, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, tiếp tục phi ngựa như điên.

Một thời gian sau.

"Phạch phạch phạch phạch…"

Cái hộp nhỏ được lão già đeo bên hông đột nhiên phát ra tiếng kêu kì quái, giống như tiếng đập cánh của bươm bướm vậy.

"Dừng lại, hắn đang ở quanh đây!"

Mặt của lão già trở nên vui vẻ, đột nhiên kéo mạnh dây cương, con tuấn mã đang chạy như điên trong chớp mắt dừng lại. Đồng thời thân thể của hắn cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Hai người kia cũng xuống ngựa, mỗi người đều rút trường kiếm ra, cầm chắc trong tay, cẩn thận nhìn về bốn phía xung quanh.

Bọn họ hiểu rất rõ, sư thúc của bọn họ không chỉ võ nghệ cao cường, mà còn am hiểu đánh lén.

"Trương Sư Đệ, xuất hiện đi!"

Lão già râu bạc trắng tên là Trương Hạ cởi áo đen của mình ra, đứng giữa bãi cỏ, cao giọng hét:

"Ngươi có trốn cũng không thoát đâu. Ta sẽ nể tình huynh đệ, chỉ cần ngươi giao thứ đó ra đây, ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng."

Không có tiếng động gì cả, chỉ có từng cơn gió nhẹ thổi qua.

"Hai người các ngươi!"

Trương Hạ híp mắt lại, nhìn hai tên đồ đệ của mình rồi đánh mắt ra hiệu: "Đi, tìm hắn cho ta!"

Trong lúc nói chuyện, hai tay của lão duỗi ra, mười ngón tay liền xuất hiện mười chuôi phi tiêu sắc bén.

"Vâng!"

Hai huynh muội này liếc nhau, bọn họ đều nhìn ra được sự thấp thỏm trong mắt đối phương.

Nhưng mà lệnh của sư phó không thể làm trái, nên bọn họ cũng chỉ có thể cẩn thận chậm rãi tiến vô con đường dẫn của khu rừng nhỏ kia.

"Rắc…"

Chỉ là giẫm lên một nhánh cây mà hai người này đã giật bắn mình mà siết chặt cơ thể, khiến cho lão già ở đằng sau tức giận. Cao giọng thúc giục.

"Làm gì vậy? Có nhanh lên cho ta không!"

Hai người ở phía trước run rẩy, nhưng không thể không nhanh chân, múa trường kiếm rồi cẩn thận từng li từng tí thăm dò phía trước.

Đột nhiên, hai mắt của người nam tử kia tỏa sáng.

"Có máu!"

"Hắn đã bị thương, không phát huy ra được bao nhiêu thực lực nữa đâu!"

Giọng nói của người nữ tử cũng vang lên, hai người liếc nhau, sau đó thì bước chân của họ cũng dần ổn định hơn nhiều.

Nhưng mà, một lát sau, ba người nhíu mày.

Trong rừng cây không có ai!

"Hắn đang ở gần đây, không sai được!"

Lão già cầm cái hộp nhỏ bên hông lên, quét mắt nhìn xung quanh, giọng của hắn buồn bực: "Tìm kỹ cho ta, coi như là đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho ra!"

"Sư phó!"

Hắn vừa dứt lời, thì người nữ tử kia đã mở miệng kinh hô, ngón tay chỉ xuống mặt đất: "Người xem nơi này!"

Mà nơi nàng chỉ tay.

Tuy mặt đất đã được xử lý rất gọn gàng, nhưng vẫn có thể nhìn qua màu đất ở nơi này khác với những nơi khác.

Lão già lách mình xuất hiện bên cạnh nào, nhíu mày nói: "Đào!"

Không lâu sau, một cỗ thi thể mặt trắng bệch đã được bới ra từ trong lòng đất.

Nhưng trên thi thể này cũng không có thứ mà họ muốn tìm.

Nam tử ngồi xổm xuống, cau mày: "Cánh tay, xương ngực đều bị gãy, phần lưng còn có vết roi."

Nữ tử kia nhỏ giọng hỏi: "Là ai ra tay? Không lẽ là, người trẻ tuổi khi nãy?"

"Làm sao có thể?"

Nam tử liên tục lắc đầu: "Người kia đâu có bao nhiêu tuổi, cho dù là sư thúc bị trọng thương, cũng không thể nào bị hắn…"

"Không!"

Lão già nheo mắt lại, chậm rãi lắc đầu: "Chắc chắn là người trẻ tuổi kia! Thi thể vẫn còn ấm, chứng minh là sư đệ chết chưa lâu, mà con đường này, chỉ có người trẻ tuổi kia đi qua."

"Huống hồ, tính tình của sư đệ ta hiểu rõ, gặp một người đang cưỡi ngựa, hắn nhất định sẽ nhảy lên cướp ngựa!"

"Bốp!"

Nữ tử đột nhiên vỗ tay: "Ta nhớ ra rồi, trên lưng của người kia, hình như còn đeo một cây roi!"

"Lên ngựa!"

Thân hình của lão già này lóe lên, lao thẳng về phía ngựa: "Đuổi theo, giết hắn, đoạt lại Huyền Vũ Lệnh của sư môn!"

Lời nói của hắn còn mang theo phẫn hận, trong lòng đầy hối hận, sớm biết như vậy, lúc nãy nên tiện tay giải quyết người kia là được rồi!

......

Trong núi rừng tĩnh mịch vắng vẻ này, có một con đường nhỏ hẹp và dài.

Con đường gập ghềnh, cỏ dại sinh trưởng tốt, rõ ràng là rất ít người qua lại.

Con đường này Tôn Hằng rất quen thuộc, lúc hắn mới tới thế giới này, rất hiếu kỳ, lúc nào cũng đi trên con đường này, tò mò nhìn về phương xa.

Cảnh và người đều không còn.

Lúc này, hắn đã có chỗ đứng vững chắc ở Thanh Dương Trấn, những thứ hiện tại hắn đạt được, đã vượt xa sự tưởng tượng lúc trước.

Mà cái làng xóm nhỏ ở trong rừng núi này, vẫn suy tàn như cũ.

Hắn tính là trước khi mình lên quận thành, thì giúp đỡ gia đình của Tôn Nhị Thúc một chút, giúp cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn, nhưng không ngờ tới chỉ trong chớp mắt, thì đã sinh ly tử biệt.

Lần gần nhất mình trở về đây, dường như đã là hai năm trước.

Con gái của Tôn Nhị THúc cũng đã kết hôn với Hắc Đản của thôn Đông, nghe nói không sinh con được.

"Rắc rắc..."

Lấy tay đẩy những nhánh cây đang che tầm mắt ra, dưới những tán lá xanh, hiện ra một cái sơn thôn đã bị hoang phế.

So với lúc trước, thì cái sơn thôn này thiếu đi hẳn sinh cơ và sức sống.

Tôn Hằng hơi dừng chân lại, nhìn về phía xa xa, sau đó bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.

Không có khói bếp, không còn tiếng ồn ào, chỉ có tiếng chim hót giữa rừng núi, khiến cho nơi này lộ ra một mảng tịch mịch.

Tôn Hằng kéo ngựa, chậm rãi chạy dọc theo con đường nhỏ vào sơn thôn.

Từng căn nhà đơn sơ, che gió chắn mưa còn không được, lại là chỗ ở của những người miền núi này.

Thê thảm như vậy, nhưng vẫn có người không buông tha cho bọn họ.

Trên quảng trường nhỏ hẹp của cái thôn trang này, hiện ra một đống tro tàn, một chút xương trắng vung vãi xung quanh, một mùi khó chịu truyền đến, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

"Giết người phóng hỏa, ngược lại còn làm rất gọn gàng!"

Tôn Hằng đứng trước đống tro tàn này, sắc mặt lạnh lùng, giống như một tượng đá vậy.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, đem ngựa buộc chặt ở bên cạnh, chuẩn bị dọn dẹp những hài cốt ở nơi này.

Dù sao cũng đã sống cùng một thôn, cũng không nên để bọn họ phơi thây nơi hoang dã.

"Két…"

Một tiếng động rất nhỏ vang lên cách đó không xa.

Sắc mặt của Tôn Hằng trở nên ngưng trọng, xoay người hét lớn: "Ai? Đi ra!"

Chỗ đó là phòng ở lúc trước của mình.

Chỉ thấy cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra một khe hở, một đôi mắt nhút nhát e lệ hiện ra.

Theo khe cửa chậm rãi mở ra, một tiểu cô nương tầm mười tuổi xuất hiện trước mặt của Tôn Hằng.

"Ngươi là ai?"

Tôn Hằng buông lỏng cơ thể, nhưng lông mày thì nhíu lại.

Hắn không biết đứa bé này, hơn nữa, quần áo của đứa bé này được may bằng chất liệu rất quý, không có khả năng là người ở thôn này được.

Mà quan trọng nhất, tiểu cô nương này nằm sấp trên mặt đất, dường như hai chân có tật, không cách nào động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.