Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 9: Nhập môn



Mặc dù trên danh nghĩa là tiệm thuốc học đồ, nhưng trong ba năm thử việc, bọn họ cơ bản là không được dạy thứ gì cả.

Sau khi nhận được quần áo học đồ, không được giao việc để làm, bọn họ liền bị đuổi về phòng.

Tưởng rằng hôm nay sẽ được nghỉ ngơi, nhưng sau khi cỗ lực lượng trên người tiêu tan, bọn họ mới hiểu được vì sao hôm nay không ai không giao nhiệm vụ cho bọn họ làm rồi.

Thật sự là, cho dù có giao việc cho họ làm, bọn họ cũng không làm được!

Phần bụng như xoắn lại, đau đến mức không muốn sống tiếp, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cơ thể liên tục co giật, cho dù Tôn Hằng có khả năng kiểm soát cơ thể của mình, cũng phải qua nửa ngày mới có thể làm vơi đi sự đau đớn này.

Về phần ba người khác, đã hôn mê bất tỉnh, nhất là người mà khi trước đó còn bị đá, Trần Thiết Ưng, bây giờ thậm chí không thể khống chế đại tiểu tiện.

"Phù..."

Trong căn phòng yên tĩnh, Tôn Hằng hít thở nhẹ nhàng, cố nén cảm giác đau đớn, chậm rãi từ trên giường đứng dậy.

Hắn đứng thế trung bình tấn trên giường, ổn định lại hơi thở, cố kìm nén đau nhức đến từ vùng bụng, hắn bắt đầu yên lặng thử tu luyện Mãng Viên Kính!

Học đồ tiệm thuốc, mỗi tháng đều có thể để cho các Ngoại Vụ sư huynh trợ giúp kích phát khí huyết một lần, cảm nhận thêm cách vận chuyển Mãn Viên Kính.

Đương nhiên, loại phương thức kích phát khí huyết này gây tổn thương đến thân thể, nên có thể lựa chọn làm hay không làm.

Từ trước đến giờ, không ai học một lần có thể thuộc được cách tu luyện của Mãng Viên Kính, nhanh nhất cũng mất nửa năm, nhưng đối với Tôn Hằng thì không phải vậy, hắn có khả năng kiểm soát thân thể của mình, trí nhớ của mình, vượt xa người thường!

Nhắm hai mắt lại, từ từ nhớ lại những thay đổi của cơ thể, Tôn Hằng chậm rãi hít thở, tùy ý để cho phần bụng của hắn nhấp nhô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã qua bao lâu, không khí được hít vào cơ thể lại lần nữa hóa thành dòng nước ấm, chảy xuôi từ xương cốt cho tới tay chân của hắn.

Lúc này, từng bộ phận trên cơ thể của Tôn Hằng như cơ bắp, màng da, tất cả đều run lên một cách nhẹ nhàng.

"Phù…"

Một luồng khí dơ từ trong miệng phun ra, thân thể của Tôn Hằng trở nên nhẹ nhàng, hắn mở hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng như điên.

Thành công!

...

Ngày thứ hai.

"Ta sẽ không học nữa."

Trương Trọng Cửu vẻ mặt buồn bã, thân thể còn chưa phục hồi lại từ lần tổn thương hôm qua: "Ta hỏi mấy vị sư huynh rồi, bọn họ nói những học đồ của tiệm thuốc tu luyện Mãng Viên Kính, mười người thì chỉ có một hai người có thể nhập môn."

"Hơn nữa, cho dù có thể nhập môn, tác dụng cũng không lớn, trong ba năm thử việc, cơ bản là không có thời gian luyện tập. Không bằng đợi ba năm thử việc hoàn thành, thân thể khỏe mạnh hơn, lại có thời gian rảnh rồi, lúc đấy mới học thì khả năng nhập môn cao hơn một chút."

"Ừ."

Nhị Nha ngồi xổm một bên thì thầm: "Cũng được, hôm qua ta đau tới mức tè ra quần, Sơ Hạ thậm chí còn ngất đi luôn."

Sơ Hạ bên cạnh khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu ăn cơm, không nói tiếng nào.

Con bé Nhị Nha này, là một người thẳng thắng có gì nói đấy, hôm qua nàng không có ngất đi, chứng tỏ thể chất mạnh hơn đám con trai này nhiều.

Tôn Hằng lặng lẽ nhìn ba người Thạch Thiếu Du, quả nhiên, vẻ mặt ba người bọn hắn đều xấu hổ.

"Ăn xong chưa!"

Đúng lúc này, cửa nhà bếp đã bị Cổ Sư Phó mặt mũi dữ tợn đẩy ra: "Lầm bà lầm bầm, giống như đàn bà vậy."

"Ăn xong rồi!"

Cho dù không ăn hết, bọn hắn cũng nhanh chóng lùa canh vào miệng, sau đó lần lượt đứng lên, nghe theo sự sắp xếp của Cổ Sư Phó.

"Bắt đầu từ hôm này, Nội Vụ và Ngoại Vụ không còn làm việc chung với nhau nữa."

Cổ Sư Phó gật đầu hài lòng với phản ứng của bọn hắn, xem ra trong một tháng này, mình đã tạo nên hình tượng uy nghiêm trong đầu của bọn hắn: "Ngoại Vụ phụ trách nhà vệ sinh, quét dọn vệ sinh, vận chuyển đồ đạc. Nội Vụ phụ trách dọn vệ sinh phòng của các sư huynh, nhân tiện phụ các sư huynh làm việc vặt."

"Vâng!"

Sáu người cùng lúc mở miệng nói, ánh mắt của Ngoại Vụ học đồ nhìn về phía Nội Vụ học đồ trở nên phức tạp.

Mọi người đều biết, dọn nhà vệ sinh, quét dọn vệ sinh, vận chuyển hàng hóa, đều là việc nặng, việc cực, mà công việc Nội Vụ học đồ, rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Không công bằng, thật không công bằng!

Trước kia mấy người sống với nhau cũng không chú ý vấn đề này nhiều.

Khi ở cùng nhau còn cười nói vui vẻ.

Nhưng lúc này công việc của Nội Vụ học đồ và Ngoại Vụ học đồ đã được phân định rõ ràng, một bên thì khổ cực còn một bên thì rất nhẹ nhàng, bầu không khí trở nên nặng nề hơn.

Tôn Hằng cũng cảm thấy hơi buồn, chuyện này với hắn tuy không ảnh hưởng nhiều, nhưng những việc lặt vặt có quá nhiều, vậy hắn sẽ không còn nhiều thời gian để tập võ công, thật là phiền phức.

Kể từ hôm nay, không khí hòa hợp của mấy đứa trẻ, cũng dần trở nên gượng gạo hơn.

Trương Trọng Cửu cùng Trần Thiết Ưng lạnh lùng nhìn Thạch Thiếu Du, mà Thạch Thiếu Du với tính tình mềm yếu, thái độ đối với hai người bọn họ cũng không thay đổi, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, hắn còn chạy ra phụ giúp bọn họ.

Nhưng việc hắn hỗ trợ, cũng không chiếm được tình cảm của hai người Trương Trọng Cửu, ngược lại còn khiến bọn họ trở nên khó chịu, thậm chí mở miệng mỉa mai Thạch Thiếu Du.

Các vết nứt trong mối quan hệ của mấy người trong phòng, ngày càng lớn.

Về phần Tôn Hằng, bị kẹp trong mối quan hệ này, đóng một vai trò khiến cho người ta bực mình, hắn không nói một lời, lúc nào cũng luôn thành thật làm việc, gần như biến thành một người vô hình trong phòng vậy.

Bây giờ hắn không có thời gian quan tâm đến những việc vặt vãnh này, tất cả suy nghĩ của hắn hầu như là tập trung vào vấn đề tu luyện Mãng Viên Kính.

Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, hắn cũng không nói một tiếng nào, im lặng tu luyện, giống như một người câm vậy. Sau khi làm xong mọi việc, hắn đều dành suy nghĩ về làm cách nào để cải thiện được hoàn cảnh sống của mình, thời gian còn lại dành cho tu luyện, học tập.

Tu luyện Mãng Viên Kính, cũng không cần những tư thế đặc biệt, cho nên mặc dù hắn luôn tu luyện, nhưng trong phòng không có ai biết cả.

Quy luật trong tiệm thuốc là mạnh được yếu thua, theo như Tôn Hằng thấy, không được bao nhiêu người có lòng dạ tốt bụng cả, hắn không thể chắc chắn là nếu mình lộ ra thiên phú tu luyện, thì sẽ đưa đến những thứ gì, thôi cứ yên lặng tu luyện là tốt nhất.

Về phần Thạch Thiếu Du, thời gian rảnh hắn sẽ phụ giúp Tôn Hằng, Tôn Hằng còn ước gì có thể như hắn, như vậy hắn có thể có thêm một chút thời gian để tiếp tục luyện võ.

Nghe nói Ngoại Vụ học đồ, sau này còn có thể được dạy thêm một môn võ công tên là Linh Hầu Thập Tam Kích Côn Pháp.

"Tôn Hằng, nói cho ngươi nghe một chuyện."

Ngay tại cửa sau của tiệm thuốc, hai người Thạch Thiếu Du và Tôn Hằng đang vận chuyển từng túi dược liệu vào trong sân, Thạch Thiếu Du nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng nói cho người khác biết nha!"

"Bí mật?"

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, mặc dù hắn tu luyện Mãng Viên Kính không có bao lâu, nhưng sức mạnh thể chất của hắn có sự tăng lên không nhỏ, cuộc sống bây giờ của hắn, còn nhẹ nhõm hơn Thạch Thiếu Du nhiều.

"Ừ!"

Thạch Thiếu Du vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu.

"Đã là bí mật thì đừng nên nói ra." Tôn Hằng không có sở thích nghe bí mật của người khác.

"Không sao, ta tin tưởng ngươi."

Thạch Thiếu Du có lẽ đã coi Tôn Hằng trở thành bạn thân duy nhất của mình, người duy nhất mà hắn có thể chia sẻ bí mật.

Vừa khiêng thảo dược, hắn vừa bước tới bên người Tôn Hằng, nhỏ giọng nói: "Buổi sáng ta đi ngang qua phòng của Hoàng sư huynh, nghe thấy hắn nói với Lý Sư Huynh, hắn nhìn thấy chưởng quỹ lén lút giấu vật gì đó dưới gầm giường của mình!"

"Hả?"

Tôn Hằng dừng lại, sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc, quay đầu nghiêm mặt nhìn Thạch Thiếu Du: "Chuyện này, ngươi có kể cho ai khác ngoài ta không?"

"Không có!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Thiếu Du run lên: "Chuyện như thế này, ta làm sao có thể sẽ tùy tiện nói với người khác?"

"Chưa nói là tốt."

Giọng nói của Tôn Hằng trở nên nghiêm túc: "Tốt nhất ngươi đem chuyện này quên đi, xem như nó chưa từng xảy ra!"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc Tôn Hằng, Thạch Thiếu Du trở nên thận trọng, liên tục gật đầu: "Ta biết."

"Tập hợp!"

Ngay lúc này, nội viện đột nhiên vang lên tiếng hét lớn, tiếng hét kia, trong chớp mắt truyền khắp toàn bộ tiệm thuốc.

Chỉ nghe thanh âm, có thể đoán được cường độ lục phủ ngũ tạng của người này, tuyệt đối vượt qua người thường không biết bao nhiêu lần!

Hai người liếc nhau, vội vàng đặt bó dược liệu xuống, chạy về hướng nội viện.

Lúc này, nội viện đã tập hợp không ít người, trên đài cao đã xuất hiện một người đàn ông, hắn sở hữu khuôn mặt vuông, mũi chim ưng, hai mắt hẹp dài, trong mắt còn lộ ra vẻ tức giận, hắn là Trần chưởng quỹ Trần Tứ Long.

Ngay phía sau hắn, theo thứ tự là Nội Vụ Diệp Hướng An cùng Ngoại Vụ Lôi Thiên sư phó.

Hai người Tôn Hằng bước vào nội viện, liền chạy nhanh tới nơi đây.

Trước mặt ba người này, là hai cổ thi thể sớm đã không còn hô hấp đang nằm dưới đất.

Mà hai cỗ thi thể này, chính là người mà Thạch Thiếu Du vừa nói, Hoàng sư huynh cùng với Lý sư huynh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.