Ánh đao nhanh như gió bão, nặng như mưa đá, trong nháy mắt bay tới.
Liệt Hỏa Phu Nhân và Phi Hoa Kiếm Khách không ngờ tới việc Tôn Hằng sẽ động thủ, mà hắn lại còn muốn đánh hai người mình luôn!
Thật can đảm!
Tức giận bừng bừng, Liệt Hỏa Phu Nhân vô thức muốn hét lên.
Nhưng ánh đao xoay nhanh như gió bão trước mắt, khiến cho nàng không thể hét lên được, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi!
Nguy hiểm!
Trong lòng điên cuồng báo động.
Để cho nàng hiểu được, cho dù mình là nội khí viên mãn cao thủ, đỡ mấy đao này, không biết thì cũng trọng thương!
"Khá lắm!"
Rống lên một tiếng khó chịu, Viêm Dương Chân Khí ngay lập tức bao phủ toàn thân nàng.
Liệt Hỏa Phu Nhân giơ hay tay lên, không khí nóng tỏa ra xung quanh, sau đó hội tụ vào bàn tay của nàng, nóng đến cực hạn, để cho không khí xung quanh vặn vẹo.
Tam Dương Khai Thái!
Tuy nàng là nữ, nhưng nội công, chưởng pháp của nàng, lại là chí dương chí cương, giơ hai tay lên, đón ánh đao kia.
Khí nóng ngay lập tức phóng ra, làm cho bầu không khí xung quanh tăng nhiệt độ lên!
Bên cạnh nàng, sắc mặt của Phi Hoa Kiếm Khách Kỷ Ngư ngưng trọng, sự khinh thường Tôn Hằng, đã sớm biến mất không còn.
"Coong..."
Phia Hoa bảo kiếm ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh ưu nhã.
Trong thời gian ngắn, trường kiếm giơ lên trước mặt.
Khẽ múa trên không vài cái, hoa bay đầy trời!
Vô số bóng kiếm, giống như gió thu thổi qua núi rừng, hoa bay đầy trời, tầng tầng lớp lớp hiện lên, bao bọc lấy hai người.
Đối mặt với những ánh đao đang đánh úp tới, cho dù bên mình có hai người, thì Kỷ Ngư cũng không dám chống đỡ tiến công, chỉ lựa chọn bị động phòng thủ.
"Oanh..."
Ánh đao như gió bão nhanh chóng chém tới hai người bọn họ, giống như sao chổi bay xuống, phát ra uy năng mạnh mẽ, khó có thể ngăn cản!
Mà cánh hoa bay đầy trời kia, chỉ có thể ngăn cản ánh đao được một chút, cũng triệt để vỡ tung, hóa thành kiếm khí bắn lung tung.
Trong hỗn loạn, hai bóng người nhanh chóng lùi về sau, một người lùi nhanh như sấm sét, một người thì nhẹ nhàng như bông liễu bay theo gió.
"Vù!"
Ánh sáng lạnh hiện lên, bảy đường đao sắc bén lóe lên rồi biến mất.
Hai người đang điên cuồng lùi về sau đột nhiên cứng đờ, sau đó giống như bị một vật nặng đập vào cơ thể vậy, miệng phun máu tươi, lui thẳng về sau.
"Bành!"
Tiếng vang, lúc này mới mạnh mẽ mạnh mẽ truyền đến.
Căn đình bằng trúc tinh xảo ở hậu viên, dưới sự va chạm kình khí của ba người, đã sơm biến mất.
Thậm chí ngay cả trên mặt đất, cũng giống như bị một con thú lớn gặm xuống một miếng vậy, tạo ra một cái hố lớn không nhỏ.
Trong hố lớn này, Tôn Hằng cầm đao đứng, sắc mặt lạnh nhạt.
Ở xa xa, một nam một nữ dáng vào vách tường, sắc mặt ảm đạm, khóe miệng còn có vết máu.
Trong nháy mắt, thắng bại đã phân!
Hai vị Khách Khanh Trưởng Lão, bại!
"Coong!"
Trường đao vào vỏ, Tôn Hằng chậm rãi bước ra khỏi hố lõm, đi về phía hai người.
"Hai vị, làm khách thì chỉ nên giữ đúng phận làm khách thôi."
Trong ánh mắt lo lắng và kinh hoàng của hai người, Tôn Hằng đi tới trước mặt hai người, một lực lượng vô hình nghiền ép tới, nói: "Tuy bây giờ Tam Hà Bang đang rất cần người, hai vị đồng ý gia nhập, chúng ta rất hoan nghênh. Nhưng, cũng phải chú ý thân phận một chút!"
"Tôn hộ pháp."
Cổ tay của Kỷ Ngư run rẩy, khó khăn lớp mới giơ được hai tay, hơi hơi khom người nhìn Tôn Hằng: "Chúng ta hiểu rồi, hiểu rồi. Khách khanh trưởng lão, chỉ có quyền lợi ở ngoài, chứ không được nhúng tay vào cuộc tranh cử bang chủ này."
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Liệt Hỏa Phu Nhân: "Còn phu nhân thì sao?"
Hai gò má của Liệt Hỏa Phu Nhân vặn vẹo, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng mà cuối cùng chỉ hung hăng hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp xuống.
"Tại hạ bị thương, mấy ngày gần đây sẽ từ chối tiếp khách, không có đi ra ngoài, không biết Tôn hộ pháp có hài lòng không?"
"Được rồi!"
Nét lạnh lùng trên mặt Tôn Hằng biến mất, khuôn mặt giãn ra rồi cười nói: "Không đánh nhau thì không quen biết, về sau gặp lại, tại hạ sẽ tạ lỗi với hai người sau."
Thấy áp lực trên người biến mất, Kỷ Ngư mới nhếch miệng cười cười: "Tôn hộ pháp khách khí, khách khí."
Phía sau, Mạnh Thu Thủy nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Hằng, mặt đẹp ửng đỏ.
Thực lực Tôn Hằng, vượt xa dự đoán của nàng.
Ai ngờ được, vị nam tử ngày thường im lặng ít nói này, lại có thần uy như vậy!
Hai vị cao thủ đứng đầu danh chấn một phương, mà đứng trước mặt hắn, chỉ có cúi đầu nói nhỏ, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Nhân vật như vậy, mới xứng là hào kiệt!
Đây mới chính là người trong lòng của mình!
Nhẹ nhõm thuyết phục hai người, dưới ánh mắt kỳ quái của Mạnh Thu Thủy, Tôn Hằng bước ra ngoài đường lớn.
Trên đường đi, Mạnh Thu Thủy lại không nói tiếng nào, làm cho Tôn Hằng kinh ngạc.
Chỉ là, hắn cũng muốn được bình yên như thế.
...
Chạng vạng tối, trong căn tiểu viện của Tôn Hằng, dưới mật thất.
Đinh Tĩnh nhút nhát e lệ nâng một quả trái cây màu nâu đưa tới trước mặt Tôn Hằng, tranh công.
"Nhanh như vậy?"
Tôn Hằng kinh ngạc, lần trước nàng phải dùng tới mười ngày mới mở ra phong ấn, bây giờ chưa cần một ngày đã mở ra rồi.
"Công tử, lần trước chậm như vậy, là do pháp lực của Tĩnh Nhi thấp kém, hơn nữa còn chưa quen thuộc phương pháp phá phong ấn."
Đinh Tĩnh giải thích: "Bây giờ ta dùng một hạt Thanh Linh Đan, pháp lực tăng trưởng không ít, hơn nữa còn quen thuộc phương pháp phá phong ấn, không có lúng túng như lần đầu, nên mới nhanh như vậy."
"Ừ!"
Tôn Hằng bừng tỉnh: "Khổ cho ngươi rồi, nếu như ngươi muốn, thì có thể nghỉ ngơi mấy ngày."
Những thứ còn lại, cũng không phải thứ hắn có thể dùng được, nên không cần nóng nảy.
Quả trái cây này khá nặng, chỉ lớn bằng quả quít, mà nặng tới hai ba cân.
Bên ngoài rất nhiều nếp nhăn, những nếp nhăn này tạo thành đường vân, rất giống mấy câu cổ thụ.
Hình dạng của nó như vậy, khiến cho Tôn Hằng liên tưởng tới những thứ bị sét đánh.
"Lôi Quả!"
Híp mắt, Tôn Hằng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Loại trái cây này, có trong du ký của Phong đạo nhân, cực kỳ hiếm thấy, không ngờ tới mình có thể có được một quả.
"Lôi Quả?"
Đinh Tĩnh tò mò nói: "Công tử, tại sao lại gọi là Lôi Quả? Nó có gì kỳ lạ sao?"
"Lôi quả, là một loại hoa quả được sinh từ nơi luôn bị sấm sét đánh xuống."
Tôn Hằng nhớ lại những gì trên sách, chậm rãi mở miệng, nói: "Cây của nó thuộc tính mộc, có thể hấp thu lôi điện để cường hóa bản thân, người thường, dã thú không thể đụng vào, nếu không thì sẽ bị lôi điện đánh chết."
"Loại cây này, sinh trưởng chậm chạp, ba mươi năm mới nảy mầm, ba trăm năm mới trưởng thành, sống thêm một ngàn năm nữa mới cao tầm bảy tám mét. Ngàn năm, là sẽ không cao nữa, tới lúc đó nó sẽ hấp thu lôi điện, để tạo ra loại trái cây này."
"Thần kỳ như vậy?"
Hai mắt của Đinh Tĩnh sáng lên, nhìn chằm chằm Lôi Quả trong tay Tôn Hằng, đây là lần đầu tiên nàng thấy được quả trái cây kỳ lạ như vậy.
"Đúng là rất thần kỳ."
Tôn Hằng gật đầu, nhẹ nhàng nói ra: "Trong thiên địa còn có rất nhiều nơi huyền bí, cảnh đẹp thần kỳ, nếu có cơ hội, thì ngươi hãy đi tới đó xem."
Đinh Tĩnh trừng mắt nhìn, khôi phục lại bình tĩnh, nói: "Vậy, công tử, công dụng của Lôi Quả là gì?"
"Đối với những người tu pháp của các ngươi, thì tác dụng cũng vật này không lớn, nó quá cuồng bạo, không hợp luyện đan luyện khí, không trung hòa được, có dùng thì dùng thân cây của nó. Ít ra, thân cây ngàn năm còn có thể luyện chế pháp khí được."
Tôn Hằng tung hứng Lôi Quả, nở nụ cười: "Nhưng mà, đối với những người tập võ chúng ta, thì vật này có trợ giúp rất lớn! Nếu trực tiếp ăn vào, thì có thể cường tráng thân thể. Mà quan trọng hơn là, nhờ vào thứ này, võ giả có thể tiến thêm một bước, cảm ngộ lực lượng của tiên thiên, tăng khả năng trùng kích tiên thiên!"
"Như vậy sao!"
Hai mắt của Đinh Tĩnh sáng lên, không biết nàng đang nghĩ gì trong lòng.
"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
Tôn Hằng xua tay, đuổi Đinh Tĩnh ra ngoài.
Cho tới khi trong mật thất chỉ còn có một mình hắn, Tôn Hằng mới đem thu hoạch hôm nay lấy ra, lặng lẽ xem xét,
Trọng Huyền châu, trang sách vàng.
Trọng Huyền Châu cũng được ghi lại trong sách của Phong đạo nhân, hắn từng gặp được một người tu pháp dùng vậy này để luyện chế pháp khí.
Cái pháp khí kia bay bổng nhẹ nhàng, nhưng một khi ngự sử, liền có thể nặng tới ngàn cân, uy lực khủng bố.
Vật này rơi vào tay Tôn Hằng, có chút lãng phí, chỉ có thể đợi cơ hội, đổi với những người tu pháp thôi.
Còn về tấm giấy vàng kia.
Hắn mở ra lần nữa, thở dài.
"Đáng tiếc!"
Kim Thân Công tầng thứ bảy, có thể so với tiên thiên, đừng nói là Trần quận, cho dù Đông Dương Phủ, cũng khó tìm ra một vị ngạnh công mạnh như hắn.
Chuyện này cũng đủ để hắn tự hào!
Nhưng cũng cùng nghĩa với việc, con đường phía trước của hắn đã hết, trừ khi hắn tự mình nghĩ ra pháp môn, bằng không thì con đường ngạnh công của Tôn Hằng đã đi tới phần cuối.
Mà tự nghĩ ra đường đi, nào có dễ dàng như vậy?
Nhớ ngày đó, hắn ở Thanh Dương Trấn, ở trong Tam Hà Bang, bất kể tu luyện thế nào, đều dựa theo con đường của người đi trước.
Mà bây giờ, võ công càng cao, thì con đường phía trước càng mê mang!
Võ đạo tiên thiên, con đường phía trước đã bị cắt đứt!
"Sát..."
Cảm thấy được cảm giác lạ từ hai ngón tay, khiến cho Tôn Hằng hơi hơi cúi đầu.
Ở trong một góc của trang giấy vàng này, có một dấu ngón tay mờ mờ, là dấu ngón cái, lớn hơn người thường nhiều.
Xem ra, vị Thiên Lực Sĩ muốn thử độ cứng của trang sách vàng này, nên mới lưu lại dấu vân tay trên đây.
Nhẹ nhàng cười cười, Tôn Hằng cũng duỗi ra ngón cái, ấn về bên cạnh dấu vân tay kia.
Phát lực, trang sách vàng không chút sứt mẻ.
Vậy này rất cứng, cho dù nhất lưu cao thủ cầm Vân Long Đao chém, cũng không sứt mẻ chút nào.
Nhưng mà, người khác có thể lưu lại vân tay, nhưng mình lại không thể, để cho Tôn Hằng sinh lòng háo thắng.
Tôn Hằng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc phát lực nhấn về phía trang giấy vàng kia.
Toàn lực vận chuyển Kim Thân Công, để cho quanh người hắn, phát ra một tầng sáng vàng!
Một lát sau, Tôn Hằng sắc mặt âm trầm.
Không có lưu lại dấu tay!
Trên trang sách vàng này, thậm chí còn không lưu lại một chút hoa văn nào của vân tay hắn!
Ngay cả hắn còn không ấn xuống được dấu vân tay, thì tất nhiên Phùng Tử Ngọ cũng không lưu lại được.
Nên người lưu lại dấu vân này tay, ngạnh công còn vượt qua mình?