Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 108: Đấu pháp



Editor: Wave Literature

Sáng sớm hôm nay, Tôn Hằng đã sắp xếp những việc lặt vặt trong tiểu viện của mình xong, mang theo hai tên thị vệ, đi về phía nhà của Thẩm Điệp Lan.

Trên đường cái, trải qua kiếp nạn Ma Môn kia, người đi đường thưa thớt, gặp ba người Tôn Hằng đang đeo đao đeo kiếm đi trên đường, càng sợ hãi tránh ra xa xa, sợ chọc phải bọn họ.

Hai tên thị vệ này đã từng gặp Tôn Hằng ở Chấp Pháp Đường, lúc trước bọn họ chỉ thấy tiềm lực của Tôn Hằng rất tốt, chính là đối tượng cần được bồi dưỡng trọng điểm trong bang phái.

Lại không ngờ tới, vị này chính là một tên nội khí viên mãn cao thủ!

Coi như là tứ đại tuấn kiệt của Trần Quận, đều là chuyện cười trước mặt hắn!

Lúc này bọn họ đi theo sau lưng Tôn Hằng, ánh mắt ngạc nhiên.

"Ồ!"

Đang đi trên đường, Tôn Hằng dừng bước lại, nhìn về phía một quán rượu bên đường lớn.

"Cái xe ngựa này, quá tinh xảo!"

Ở dưới quán rượu này, đang có một chiếc xe ngựa đậu ở dưới.

Hai con ngựa kéo xe cực kỳ thần tuấn, lông bờm đỏ thẫm mềm mại.

Từng bộ phận của con ngựa, đều tôn lên vóng dáng thần tuấn của nó, mỗi một khối cơ bắp, đều hiển lộ sức bật mạnh mẽ.

Mà hai con tuấn mã này, lại phi thường ngoan ngoãn, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng gặm cỏ xanh.

Tuấn mã đã như thế, cỗ xe ngựa còn xa xỉ hơn.

Nếu như Tôn Hằng không có nhìn lầm, thì mái hiên của xe ngựa này đều làm từ Hoàng Kim Linh Gỗ Sam Liều.

Hoa văn trên đó…

Hả?

Hoa văn kia, giống như hoa văn mà người tu pháp hay sử dụng làm trận pháp!

Hắn từng đọc một quyển bí tịch về trận pháp của Phong đạo nhân, tuy không thể vận dụng, nhưng cũng đủ để hắn nhận biết những thứ này.

Vừa suy nghĩ như vậy, Tôn Hằng vừa ngẩng đầu nhìn về tầng hai của quán rượu.

Đúng lúc này, có một vệt sáng trắng lóe lên,

Giống như chớp đánh, trong chớp mắt nhào tới trước mặt Tôn Hằng!

Ngay lập tức, Tôn Hằng cảm thấy nguy hiểm, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

Mà tinh thần của hắn, trong chớp mắt này, đột nhiên trầm xuống.

Một tượng phật màu vàng, mang theo một cỗ lực lượng có thể trấn áp tất cả, lẳng lặng hiện ra trong đầu Tôn Hằng.

"Oanh..."

Tâm thần chấn động, đôi mắt của Tôn Hằng đột nhiên phóng ra rất nhiều ánh sáng đỏ.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy trước mặt mình rõ ràng thông thấu lạ thường.

Cái phi kiếm lấp lánh đang phi tới, xuất hiện bên trong đôi mắt của Tôn Hằng.

Một thanh kiếm nhỏ tầm một xích, toàn thân trong suốt, rất sắc bén và tinh xảo, thân kiếm hẹp, tám cạnh, mỗi một cạnh đều chiếu rọi lấy cơ thể Tôn Hằng.

Phi kiếm xé gió, không có sóng khí cuồn cuộn, không có kình khí gào thét, chỉ có loại tốc độ cực hạn kia, phóng ra vô số kiếm khí.

Nếu như bị thanh kiếm nhỏ này đâm vào thân thể, thì mình chắc chắn sẽ chết!

Một loại cảm giác minh ngộ sinh tử, hiện rõ trong lòng Tôn Hằng.

Nhưng mà kỳ lạ là, lúc này Tôn Hằng, không có cảm giác sợ hãi!

Hắn vừa nghĩ trong đầu, liền ngay lập tức hành động, giống như đã sớm chuẩn bị.

Lui về phía sau, rút đao.

Chém!

"Đinh..."

Âm thanh thanh thúy êm tai, vang khắp đường dài.

Sóng âm lướt qua, hai tên thị vệ ở sau lưng Tôn Hằng giật mình một cái, trực tiếp ngã xuống đất, bị luồng sóng khí này đánh bay về sau hơn 10m!

Mà dưới chân Tôn Hằng, lại giống như có động đất, mặt đất bị nổ thành vô số khe nứt chằng chịt rậm rạp.

Không khí chấn động còn chưa dừng lại, một luồng ánh sáng lấp lánh, đã men theo gió lớn, linh hoạt như rắn nhanh mạnh như điện bao quanh người Tôn Hằng.

Kiếm khí của phi kiếm này kinh người, bóng kiếm bao phủ, đây chính là công pháp Ngũ Phương Dịch Tâm Kiếm Quyết của Xung Nguyên đạo nhân đã được hắn ta luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa!

Phi kiếm khác với kiếm pháp của võ giả, không cần tụ lực mới có thể chém ra, kiếm khí bắn chụm liên tục không gì cản nổi, đối địch với võ giả, thì chẳng cần né tránh, phòng ngự gì cả, chỉ có toàn lực tấn công!

Ánh sáng trong mắt của Tôn Hằng ngưng thực lại, sắc mặt của hắn bình tĩnh, tự vận chuyển Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật, lực lượng toàn thân, men theo sự cảm ứng khí cơ của hắn, hóa thành ánh đao bay đầy trời, bao bọc bản thân ở bên trong.

Chỉ thấy, kiếm khí tung hoành, ánh đao bay đầy trời, ánh sáng lạnh lóe lên biến mất như tuyết rơi, chỉ thấy ánh sáng, chứ không thấy bóng người.

"Hả?"

Trên quán rượu, Xung Nguyên đạo nhân đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa sổ đột nhiên mở mắt, chậm rãi đứng lên.

Ánh mắt của hắn sáng lấp lánh, muốn tìm bóng người ở dưới đường kia, nhưng lại không tìm được, chỉ thấy ở dưới đường có một tầng sáng lấp lánh, che kín mắt của hắn, mặc dù hắn có tiên pháp, những vẫn ko nhìn được.

Tiên Thiên?

Nghĩ thầm trong lòng như vậy, Xung Nguyên đã lộ ra vẻ không vui.

Nếu biết hôm nay sẽ đối mặt với một vị tiên thiên cao thủ, thì hắn sẽ không nương tay như vậy!

"Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, hắn bấm kiếm quyết, kiếm khí trong sân đột nhiên tăng mạnh!

Trong đầu Tôn Hằng, tượng phật màu vàng vững vàng, trấn áp mọi thứ, đài sen dưới chân của tượng phật xoay tròn, tạo ra những gợn sóng vô hình, bao phủ bốn phương.

Trong trời đất, mọi sự thay đổi của không khí, đều không thoát khỏi cảm giác của hắn.

Gió lớn hỗn loạn, tầng tầng lớp lớp, mà cây kiếm nhỏ kia, lại xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.

Nó tỏa ra áp lực rất lớn, khiến cho Tôn Hằng kích phát hết tiềm năng của mình.

Khinh công, Thiên Lý Nhất Phù Bình!

Dưới sự thúc đẩy điên cuồng của chân khí, cơ thể của Tôn Hằng giống như cành liễu, men theo đường bay của gió, đột nhiên rút lui, xuất hiện từng luồng tàn ảnh trong sân.

Khả năng điều khiển cơ thể tỉ mỉ, giúp cho Tôn Hằng không lộ ra một sơ hở nhỏ nào, cơ thể lùi về phía sau, chém ra một đường đao mạnh nhất từ lúc sinh ra tới giờ.

"Đinh..."

Sóng khí dâng lên, đẩy Tôn Hằng lui về sau, đụng sụp vách tường, đụng sụp nhà dân ở phía sau.

Lùi về sau mấy chục bước, Tôn Hằng mới nhún chân một cái, nhảy vào trên một nóc nhà.

Lúc này, hắn đã cách quán rượu kia mấy trăm mét! Áo quần bị xé rách, da thịt cũng bị kiếm khí chém sượt qua, hiện ra từng đường máu, ngay cả cây Vân Long Đao, cũng xuất hiện nhiều lỗ thủng!

Mà cây phi kiếm sáng lấp lánh tạo ra những thứ này cho Tôn Hằng, lại bay trên không trung, trôi nổi trên đó, tựa hồ đang đánh giá cẩn thận Tôn Hằng vậy.

Không biết qua bao lâu, phi kiếm mới chọt chọt tới trước mặt Tôn Hằng hai cái, rồi đột nhiên lóe lên, hóa thành một luồng sáng, bay về phía cửa sổ lầu hai của quán rượu kia.

"Đạo trưởng!"

Trong quán rượu, Nhậm Tích Văn đã đứng dậy từ lâu, thấy vậy mới vội vàng bước tới, bối rối nói: "Tên tiểu tử kia còn chưa chết, vì sao…?"

"Không có vì sao gì cả!"

Xung Nguyên đạo nhân đóng hộp kiếm lại, lạnh lùng đứng dậy: "Ta chỉ đồng ý xuất thủ một lần, chứ không có đồng ý là sẽ lấy tính mạng của người ta!"

Hắn nhìn thẳng Nhậm Tích Văn, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Làm người, quan trọng nhất là phải hiểu mình, có bao nhiêu năng lực, liền ăn bấy nhiêu cơm, bằng không, sẽ không sống được lâu đâu!"

"Tránh ra!"

Hắn bực bội hét lên một tiếng, một cỗ uy áp xen lẫn với sức mạnh trời đất đập vào mặt Nhậm Tích Văn, làm cho nàng lùi về sau hai bước, mặt đẹp ảm đạm.

Xung Nguyên đạo nhân quét mắt nhìn đám người ở lầu hai thêm một lần nữa, mới hừ lạnh một tiếng, đi xuống dưới lầu.

Một lát sau, cỗ xe ngựa tinh xảo kia chuyển động, do hai vị thiếu tử tướng mạo xinh đẹp dẫn dắt, đi trên đường lớn.

Xe ngựa đi tới gần mái nhà Tôn Hằng đang đứng, đột nhiên dừng lại.

Sau đó, một tấm giấy màu tím, bay từ cửa sổ xe ngựa bay ra, như mũi tên nhọn bắn về phía Tôn Hằng.

"Bộp!"

Tôn Hằng duỗi tay ra, tờ giấy kia rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Cúi đầu nhìn lại, đây là một tấm danh thiếp tinh xảo đẹp đẽ.

Trên có ghi tên của chủ nhân.

Đăng Tiên Ti, Xung Nguyên đạo nhân!

"Ngươi trẻ tuổi, ngươi rất khá, về sau có rảnh, thì đi Hiển Dương Quan tìm ta."

Giọng nói của một người đàn ông trung niên, phát ra từ trong xe ngựa, cùng với âm thanh bánh xe ngựa chuyển động, lần lượt truyền vào trong tai Tôn Hằng. 

Nóc nhà, Tôn Hằng cầm đao đứng yên tại chỗ, hai mắt lạnh như băng nhìn cỗ xe ngựa đang dần dần rời đi.

Hắn cũng tính xuất thủ.

Nhưng hắn nghĩ tới việc đắc tội Đăng Tiên Ti thì sẽ phiền phức cỡ nào.

Cho dù hắn thật sự xuất thủ, thì hắn không thể chắc chắn có thể giết được tên người tu pháp này!

Nhất là trong tình huống cỗ xe ngựa này còn có trận pháp!

Chậm rãi thở dài một hơi, đè xuống sự kích động trong lòng, Tôn Hằng xoay người, nhìn về phía quán rượu.

Trên cửa sổ lầu hai, vài bóng người đi qua đi lại.

Trong quán rượu, có mấy người liếc nhìn nhau, rồi nhẹ gật đầu với nhau, lặng lẽ rời khỏi quán rượu.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ cũng đã hiểu rõ ràng rồi, ngay cả tiên nhân của Đăng Tiên Ti, còn không làm được gì Tôn Hằng, thì phe của đại phu nhân, đã xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.