Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 12: Án mạng



Bến tàu của mười dặm kênh mương đường sông.

Mặt trời đã lặn, nhưng dòng người vẫn còn đông đúc, sục sôi khí thế.

Bây giờ đã là cuối mùa thu, thêm hai tháng nữa, là nước sông bị đóng băng, không tiện đi thuyền, nên quận thành cũng cần sớm tích trữ lương thực.

Cho nên, khoảng thời gian này là khoản thời gian đường sông bận rộn nhất trong năm.

"Cộp…"

Một đôi giày mềm mại rời boong thuyền, bước lên bến tàu, lặng yên nhìn bờ sông thật lâu.

Đây là một người đàn ông lưng đeo một cái bọc rất dài, người đàn ông này tầm ba mươi tuổi, nét mặt của hắn tang thương, nhìn về phía quận thành, ánh mắt xa xăm, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó.

"Năm năm..."

Người đàn ông này bình tĩnh thở dài: "Cuối cùng ta đã trở về!"

"Đại ca!"

Cùng với tiếng rống to vang dội này, một vị đại hán dáng người cao to dắt xe trâu từ đằng xa đi tới.

"Tới rồi à."

Thấy được người tới, người đàn ông này mỉm cười: "Như thế nào? Mấy tháng này sống ở quận thành quen chưa?

"Cũng coi như là ổn!"

Đại hán kia chất phác sờ đầu của mình, sau đó nhìn xung quanh, rồi dán vào lỗ tai của đối phương nhỏ giọng nói: "Đại ca, chúng ta đã làm theo sự phân phó của ngươi, đem ba tên hộ viện của Giang gia giết sạch."

"Không tệ!"

Khuôn mặt của người đàn ông này giãn ra, lộ ra nét cười: "Làm rất tốt, có điều, đây chỉ là bắt đầu."

Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nhà chòi hóng mát, ở đó, người được quan phủ sắp xếp thay cho vị trí Phương quản sự của Tam Hà Bang đang nhẹ tay phất quạt, nhàn nhã thưởng thức nước trà.

Mà dáng dấp nhàn nhã kia, cùng với bầu không khí tấp nập bận rộn ở nơi này, rất tương phản.

  ...

"Phương quản sự đã chết! Còn hai người Trần Đại Toàn, Ngô Kỳ, bọn họ cũng bị người khác giết!"

Sáng sớm, Tôn Hằng vừa được thả từ nha môn không được vài ngày đã bị tin tức này làm chấn động.

Tiểu Trịnh là người chạy đến báo tin tức, đầu đầy mồ hôi, hắn vò đầu bứt tai: "Bộ đầu của nha môn kêu người của chúng ta đi qua đó, nhưng mà Tô thiếu gia, Chu lão đại không có ở đây, phải làm sao bây giờ?"

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lão Dư run rẩy hai tay, sổ sách trong tay rơi xuống đất: "Không phải hôm qua bọn họ còn nhảy nhót tưng bừng sao? Là ai ra tay? Hơn nữa, Phương quản sự…, tại sao Phương quản sự lại bị giết được?"

"Làm sao mà ta biết được."

Tiểu Trịnh cười khổ: "Hay là, lão Dư ngươi đi qua xem một chút, người của nha môn vẫn đang ở ngoài chờ đó!"

"Ta không đi!"

Lão Dư tái mặt, liên tục lắc đầu: "Hôm nay hàng tới rất nhiều, ta còn phải kiểm kê hàng hóa, nếu như ta đi, thì hàng nơi này tính sao?"

Hắn liên tục lắc mạnh đầu, nhìn về phía Tôn Hằng: "Tiểu Tôn, ngươi đi đi! Dù sao ngươi cũng là người tuần tra đường sông này, cũng có trách nhiệm trông coi mà."

Với loại tính tình sợ phiền phức này của đối phương, khiến Tôn Hằng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng mà người trấn giữ bến tàu cũng chỉ có mấy người bọn hắn, những người khác đều trở lại quận thành, lúc này vẫn chưa trở về, tình huống như vậy, thì người đi chỉ có thể là hắn rồi."

"Được rồi!"

Tôn Hằng gật đầu: "Ta sẽ đi theo bọn họ, đúng rồi, đã thông báo cho Tô thiếu gia chưa? Thông bao nhanh đi."

Trần Đại Toàn thì không nói, nhưng Phương quản sự là người của nha môn, hơn nữa hắn còn có quan hệ với Giang gia, hắn bị người khác giết, thì mười dặm kênh mương e là sắp gặp phiền toái lớn rồi.

"Ta đã cho người vào thành báo tin rồi."

Tiểu Trịnh kéo tay áo của Tôn Hằng: "Chúng ta đi thôi, đừng để cho Bạch bộ đầu đợi lâu."

Bạch bộ đầu chính là người cai quản khu vực này, chừng bốn mươi tuổi, là một vị tam lưu cao thủ, khuôn mặt hơi già nua, lúc này hắn đang đảo quanh ba cái thi thể nằm dưới đất.

Mà bên cạnh hắn, còn có sáu vị lính nha dịch mang theo đao kiếm, cùng một cặp vợ chồng đang lo lắng sợ hãi.

Nơi này là con đường đi qua rừng để tiến vào thành, những thi thể này được cặp vợ chồng bán rau này phát hiện.

Một chiếc xe ngựa bị đập vỡ vụn, ba bộ thi thể, bị người tùy ý chôn trong rừng, không chôn hết mà còn thừa lại mảnh áo trồi lên.

Mà theo lời của vị phụ nữ bán rau kia.

Bọn họ đi ngang qua nơi này, phát hiện ra chó hoang đang gặm thứ gì đó, đi qua nhìn, thì thấy một bộ thi thể bị con chó này kéo từ trong đất kéo ra.

Mặc dù thi thể này đã bị chó hoang gặm be bét, nhưng từ dáng người, quần áo và trang sức, còn có những đặc điểm nhận dạng, thì đúng là Phương quản sự, cùng với Trần Đại Toàn.

Bạch bộ đầu cầm trong tay một tấm lệnh bài, viết tên của ba người kia lên, sau đó hắn nhìn Tôn Hằng hỏi: "Có đúng là người của các ngươi không?"

"Không sai!"

Tôn Hằng âm trầm gật đầu: "Hôm qua ba người Phương quản sự cùng nhau về thành, trước khi đi, chúng ta còn uống với nhau mấy ly đây, không ngờ tới…"

"Vậy là bọn họ gặp phải tập kích trên đường đi rồi!"

Mở miệng là một vị nha dịch, tuổi tầm khoảng hai mươi, tướng mạo bình thường, dáng người hơi gầy gò, nhưng hai mắt rất có thần, để lại ấn tượng rất sâu cho người khác.

Hắn đang đứng bên cạnh thi thể bổng ngẩng đầu lên, hai tay vỗ nhẹ vào nhau, phủi đi bùn đất trên tay, chậm rãi mở miệng: "Nếu như ta đoán không sai, thì người hạ thủ chưa đi xa được, nên sẽ có manh mối trong thành trấn hoặc ở nơi gần đây."

"Ừ."

Hiển nhiên Bạch bộ đầu rất chú trọng ý kiến của người trẻ tuổi này, gật đầu hỏi tiếp: "Còn phát hiện cái gì nữa không?"

"Phe động thủ ít nhất là ba người! Một người dùng kiếm, một người dùng chưởng pháp, chưởng pháp của người này rất cao minh, còn có một người canh chừng, người này xử lý xe ngựa."

Người trẻ tuổi này chắp tay sau lưng, đảo quanh nơi đào ra ba thi thể này: "Một người trong đó có vóc dáng rất cao, vị này…. bộ thi thể này tên gì nhỉ?"

Tôn Hằng buồn bực mở miệng: "Trần Đại Toàn!"

"Ừ!"

Hắn gật đầu, tiếp tục nói: "Vị huynh đệ của Tam Hà Bang trúng một kiếm trí mạng ngay ngực, mũi kiếm đâm từ ngực xuyên qua lưng, nhưng hai miệng vết thương không thẳng hàng, miệng vết thương ở ngực hơi cao hơn so với vết sau lưng. Nếu như muốn tạo thành thương thế như vậy, thì chỉ có hai khả năng, một là nhảy lên xuất kiếm, hai là người kia cao không kém gì vị Tôn huynh đệ này, nhưng theo ta, khuynh hướng trường hợp thứ hai cao hơn."

"Phương quản sự thì chết dưới Hắc Sát Chưởng, chưởng lực hùng hậu, người xuất thủ chắc chắn là tam lưu cao thủ, nhưng độc khí còn bị tràn ra ngoài, nên chắc chắn là chưa luyện tới đại thành."

"Hắc Sát Chưởng?"

Bạch bộ đầu híp mắt lại: "Trong quận thành người tu luyện Hắc Sát Chưởng, lại là tam lưu cao thủ, không nhiều đâu."

"Chưa chắc là người ở trong thành."

Người trẻ tuổi kia nhẹ nhàng lắc đầu: "Hắc Sát Chưởng còn chưa tu luyện tới đại thành, bàn tay chưởng đen như mực, còn phát ra mùi hương gắt mũi, hết sức rõ ràng, nếu như người này ở gần đây, thì sẽ dùng thứ gì đó che tay mình lại, có thể hỏi thử những người xung quanh. Ngoài ra, từ chưởng ấn lưu lại có thể nhìn ra khớp xương người này rộng lớn, nên dáng người sẽ rất cường hãn."

"A...!"

Bạch bộ đầu liên tục gật đầu, chen vào một câu: "Còn có ngựa! Bọn họ không có giết ngựa, rất có thể đã mang đi, tất cả những thứ này đều là manh mối. Tôn huynh đệ! Việc này cần Tam Hà Bang của các ngươi hỗ trợ rồi."

Tôn Hằng chắp tay: "Bụng làm dạ chịu!"

Cũng không lâu lắm, những người chèo thuyền, làm thuê của mười dặm kênh mương, đều tập trung lại một chỗ.

"Chúng ta muốn tìm ba người, một trong ba người đó có vóc người cường hãn, khi đi ra ngoài thì bọc hai tay lại; một người cao tầm mét tám, rất có khả năng mang theo kiếm; còn có một người có thể là dáng người thấp bé, cũng có thể là nữ nhân!"

Trên đài cao của bến tàu, vị nha dịch kia rống to: "Còn nữa, bọn họ mang theo một con Thanh Tông Mã, trên thân ngựa mang biểu tượng của Tam Hà Bang. Nếu có manh mối thì lập tức báo lên, một khi xác nhận manh mối chính xác, nha môn sẽ có thưởng, năm lượng bạc trắng!"

"Cái tên này!"

Bạch bộ đầu ở phía sau lưng hắn hừ lạnh: "Lại dám hứa trước, tí nữa nha môn không phê cho ngươi, ta xem ngươi xử lý thế nào?"

"Lão Dư, ngươi có biết vị huynh đệ của nha môn này không, óc quan sát của hắn thật lợi hại."

Tôn Hằng kéo lão Dư rồi nhỏ giọng hỏi, hắn tán thưởng: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người chỉ cần một chút dấu vết, mà có thể suy luận tìm ra nhiều manh mối như vậy."

Có người này, hắn tin tưởng vụ án sẽ được giải quyết nhanh thôi.

"Hề hề…, tiểu tử này đương nhiên là lợi hại rồi, hắn tên là Lưu Di."

Lão Dư nhíu mày lại: "Gia gia của hắn là thần bộ Lưu Bách Thần nổi tiếng của Trần quận, nếu không phải võ nghệ của lão không mạnh, thì e là lão đã chiếm được một trong ba vị trí tổng bộ rồi. Đáng tiếc, chết sớm!"

"Vị nha dịch này!"

Dưới đài, một người chèo thuyền lảo đảo giơ tay lên: "Ngay hai trước ta có gặp được một người giống như ngài miêu ta, hắn cũng bọc hai tay lại."

"A!"

Mấy người ở trên đài chấn động, vội vàng nhìn về phía ngươi kia, Lưu Di cũng vội vàng mở miệng:

"Ngươi gặp ở đâu?"

"Chuyện này..."

Người chèo thuyền kia cười khan một tiếng, hai ngón tay của hắn chà nhẹ vào nhau: "Còn phần thưởng theo lời của ngài?"

"Cho! Nhất định cho!"

Lưu Di nói to: "Ngươi yên tâm, chỉ cần manh mối có ích, cho dù nha môn không cho, thì ta cũng có thể cho ngươi! Ta là Lưu Di, gia gia của ta là Lưu Bách Thần, ngươi nghe qua chưa?"

"Thì ra là hậu duệ của thần bộ Lưu Bách Thần, đương nhiên là tại hạ tin rồi."

Người chèo thuyền kia liên tục chắp tay, cười nói: "Tiểu nhân sống trong tiểu khu của Bàng gia, theo ta thì người đó chính là trong nhóm người gần đây vừa thuê phòng chỗ của Bàng Tam gia."

"A! Bàng Tam làm cái gì, có thể tìm hắn ở đâu?"

"Hắn?"

Hai mắt của người này có chút bối rối: "Hắn cũng là người chèo thuyền, nhưng mà đã hai ngày rồi không có lộ mặt."

Mấy người trên đài động tâm, liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự vui mừng trong mắt đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.