Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 17: Tô Dương



"Hắn đã chết!"

Bên cạnh vách tường bị đánh sụp, một đám người của Phi Ưng Bang sắc mặt âm lãnh nhìn thi thể của Vương Hoành.

Từ dấu vết lưu lại, thì có thể đoán được kẻ hạ thủ còn chưa đi xa.

Nhưng bọn họ cũng không dám truy đuổi.

Dù sao nơi này cũng là quận thành, đi về trước thêm một trăm mét nữa, chính là đường cái nhiều người qua lại.

"Chỗ của ta cũng đã để một tên tiểu nha dịch chạy thoát."

Nhập Vân Hạc sắc mặt xanh mét, hắn nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt của những người khác, nên mới mở miệng giải thích: "Trên người tiểu tử kia có một món đồ kỳ lạ, khiến cho tốc độ của hắn trở nên rất nhanh, ta… đuổi không kịp!"

Hắn luôn kiêu ngạo về khinh công của mình, nhưng hôm nay lại bị một tên tiểu nha dịch qua mặt.

Mặc dù có nguyên nhân, nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy rất mắt mặt.

"Rầm!"

Một nửa vách tường ngay lập tức bị đập nát, vô số gạch đá bắn tung tóe, nếu mà những thứ này văng trúng người, thì chắc chắn sẽ lưu lại vết bầm.

Trương Huyền Nghiệp dùng một quyền đấm nát vách tường, nhưng không ai dám mở miệng nói, chỉ lẳng lặng chờ Trương Huyền Nghiệp ra lệnh.

"Ta không thể cứ như vậy được!"

Hai con ngươi của Trương Huyền Nghiệp đỏ thẫm, trong miệng liên tục thì thào: "Mấy trăm mạng người của Trương gia ta, không thể chết oan uổng như vậy được!"

"Thiếu gia!"

Bốc Nguyên biến sắc, vội vàng mở miệng nói: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Bây giờ có hai người chạy thoát được, thì người của nha môn và Giang gia đã cảnh giác hơn nhiều rồi, chúng ta không thể mạo hiểm a!"

"Đúng vậy a!"

Hạc Vân Sơn cũng liên tục gật đầu: "Thiếu gia là con trai độc nhất của Trương gia, đại biểu cho Trương gia huyết mạch, về sau còn có hy vọng, tuyệt đối đừng hành động dại dột."

Chuyện đã tới mức này, nếu bọn họ vẫn muốn giữ nguyên kế hoạch động thủ với người của Giang gia, thì chả khác gì tự tìm chết cả!

Mặc dù Trương Huyền Nghiệp rất mạnh mẽ, nội khí viên mãn, xếp trong giang hồ cũng là nhất lưu cao thủ.

Nhưng nếu xét về nội khí viên mãn, thì Giang gia cũng có sáu vị!

Ngoài ra, còn có một vị tiên thiên cao thủ nổi tiếng, cùng Giang gia có trăm ngàn tia quan hệ.

Huống chi, nha môn cũng không bỏ qua cho bọn họ!

Trương Huyền Nghiệp cũng biết đạo lý này, nhưng hắn không cam lòng.

"Ta đã trốn năm năm! Năm năm này, chỉ cần ta nhắm mắt lại, đều thấy cảnh tượng của đêm đó hiện lên."

Hắn cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên: "Ta không cam lòng, không cam lòng a!"

Hắn mang mối thù đầy người, cơ thể run rẩy, giọng nói khàn khàn, trầm thấp, giống như núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào vậy, để cho đám người còn lại sợ hãi, sợ hắn làm ra những quyết định dại dột.

"Thiếu gia..."

Cổ họng của Bốc Nguyên chuyển động, khó khăn mở miệng: "Giang gia thế lớn, nha môn thì không cần phải nói. Những người chúng ta, chỉ có thể động tay động chân trong bóng tối, một khi thân phận bại lộ, chính là vạn kiếp bất phục a!"

"Mà mấy người chúng ta, tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Năm đó thiếu gia có thể chịu nhục được, vậy hôm nay cố gắng vì tương lai, nhịn thêm một nữa, ngại gì?"

Trong sân rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều chờ quyết định cuối cùng của Trương Huyền Nghiệp.

"Phù…"

Qua gần nửa ngày, Trương Huyền Nghiệp mới buông lỏng thân thể, thở dài một hơi.

"Bỏ đi!"

Hắn khẽ lắc đầu, những người khác thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà, trước đó, ta muốn thu một chút tiền lãi."

Những người khác còn chưa chính thức buông lỏng, đã bị những lời này của Trương Huyền Nghiệp làm cho kinh ngạc.

"Thiếu gia."

Bốc Nguyên nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn đi giết Giang Du!"

Trương Huyền Nghiệp đột nhiên quay đầu, hai con ngươi đỏ bừng nhìn Bốc Nguyên: "Nhịn năm năm ta mới trở về Trần quận, không giết hắn, thật sự ta không cam lòng!"

"Nếu như chúng ta không bại lộ, thì giết Giang Du cũng không sao, chúng ta nắm sinh hoạt của hắn trong lòng bàn tay."

Nhập Vân Hạc nhíu mày, tiếp tục mở miệng: "Nhưng bây giờ…, Giang gia nhất định sẽ tăng cường bảo vệ hắn, sợ là chúng ta không có cơ hội."

"Không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội!"

Trương Huyền Nghiệp nhíu mày lại: "Huống hồ,

Ta đâu có nói là bây giờ muốn đi giết hắn ngay đâu? Một tháng sau, không phải Giang Du phải ra ngoại thành tham gia tụ hội sao?"

"Vậy, đây là cơ hội của chúng ta!"

Những người khác liếc nhìn nhau, một lát sau, tất cả đều yên lặng gật đầu.

...

Tô gia.

Trong hành lang, thi thể của Tô Chung đã nằm trong quan tài sáu ngày rồi.

Cổ của hắn đã được người ta chỉnh lại, nét sợ hãi và không cam lòng trên khuôn mặt cũng được người ta ép thành bình tĩnh.

Nhưng Tô Dương vẫn có thể cảm nhận được, vào thời khắc cuối cùng, con trai mình kinh hãi như thế nào.

Mấy ngày trước đây, hắn ra ngoài làm việc công, nhận được truyền thư của bang phái, lập tức bỏ việc công này, thúc ngựa chạy về.

Trên đường đi, hắn đã chạy chết tám con tuấn mã!

Về đến nhà, thì thấy cảnh này!

Nhìn thấy Tô Chung đang nằm ở đó, Tô Dương chỉ cảm thấy ngực của mình đau đớn tê dại, muốn khóc lớn, nhưng nước mắt lại không rơi nổi.

Trước kia hắn nhiều lần bị thương, rồi kinh mạch bị hư hỏng tổn hao nhưng hắn chưa từng đau đớn như vậy. Chỉ có một đứa con trai nên hắn rất cưng chiều đứa con này.

Tô Chung muốn cái gì, hắn đều tìm cách đáp ứng.

Ngay cả Tô Chung không muốn luyện võ vì ngại vất vả, Tô Dương cũng không nói gì.

Nhưng bây giờ trong lòng của hắn rất hối hận, vì sao lúc trước mình không nghiêm khắc quản giáo dạy dỗ, bắt hắn khổ luyện võ nghệ.

Ít ra, gặp phải tình huống nguy hiểm, thì còn có khả năng chạy được!

Nhưng bây giờ mới hối hận thì đã muộn!

Tô Dương thẫn thờ nhìn chiếc quan tài ở bên cạnh, im lặng không nói.

"Đường chủ."

Chấp sự của đường sông phía Đông, Địa Sát Thủ Thiệu An đứng bên cạnh Tô Dương khom người, nhỏ giọng nói: "Theo lời của tên bang chúng (thành viên bang) trốn về, thì người giết thiếu gia là tứ thủ lĩnh của Phi Ưng Bang Vương Hoành, nghe nói hắn cũng đã chết, nhưng mà nha môn vẫn chưa tìm thấy thi thể."

"Phi Ưng Bang?"

Tô Dương khẽ nhúc nhích đôi mắt, từ trong đôi mắt tĩnh mịch này, dường như khôi phục một ít sức sống.

"Không sai, là đám đạo phỉ mấy năm nay chiếm giữ Lâm huyện, nha môn đã phái người tới tiêu diệt."

Thiệu An gật đầu, tiếp tục mở miệng nói: "Với lại, Phi Ưng Bang thật ra là thế lực còn sót lại của Trương gia, nghe nói người đứng sau lưng bọn hắn là vị thiếu gia của Trương gia, Trương Huyền Nghiệp."

"Trương Huyền Nghiệp."

Sức sống trong đôi mắt của Tô Dương dần hiện lên, hắn chậm rãi gật đầu: "Ta biết hắn, năm đó hắn nổi danh là kỳ tài võ học của Trần quận."

"Không ngờ, hắn vẫn chưa chết!"

Chữ "chết" này, Tô Dương nghiến răng nhấn mạnh, thậm chí khiến cho Thiệu An đang đứng bên cạnh hắn phải run rẩy.

Lấy lại bình tĩnh, Triệu An mới cẩn thận từng li từng tí nói: "Nghe nói, hắn không những không chết, mà tu vi đã đột phá tới cảnh giới nội khí viên mãn."

"A!"

Tô Dương nhíu mày lại, không ai có thể hiểu ý nghĩa của việc đạt nội khí viên mãn bằng hắn, bản thân hắn sớm đã đả thông Kỳ Kinh Bát Mạch, nhưng kẹt ở hai mạch Nhâm Đốc nhiều năm rồi, bởi vì những thương thế cũ, nên vẫn chưa chạm tới cảnh giới viên mãn.

Loại tu vi như hắn, trong giang hồ cũng đã được tính là nhất lưu cao thủ, nhưng nếu so sánh với nội khí viên mãn, thì vẫn kém hơn một bậc!

"Tu vi không có nghĩa là thực lực."

Giọng của Tô Dương nhỏ dần đi: "Tuổi của hắn không lớn, cho dù tu được nội khí viên mãn, cũng vẫn thiếu nội tình, chưa có nhiều kinh nghiệm và tinh thông vũ kỹ."

Tuy nói như thế, nhưng trên thế gian cũng có loại người kinh tài tuyệt diễm, tuổi còn trẻ, nhưng lại có được ngộ tính võ học cao tới mức người thường khó thể tưởng tượng được.

Mà Trương Huyền Nghiệp, là loại người này!

Địa Sát Thiệu An cũng biết đây là mâu thuẫn giữa nhận thức của Tô Dương so với thực lực của Trương Huyền Nghiệp, nhưng hắn cũng không tranh luận thêm.

Hơi chần chờ một chút, Thiệu An mới tiếp tục nói: "Nghe nói, năm đó Trương gia mất Cửu Khiếu Bảo Châu, bây giờ thứ đó đang ở trên người của Trương Huyền Nghiệp."

"Cái gì?"

Tô Dương đột nhiên quay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm Thiệu An: "Vật có thể làm cho nội khí tinh thuần hơn, tẩm bổ kinh mạch, Cửu Khiếu Bảo Châu?"

"Không sai!"

Triệu An gật đầu: "Thuộc hạ cho rằng, sở dĩ Trương Huyền Nghiệp có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đột phá tới nội khí viên mãn, chính là có sự trợ giúp của Cửu Khiếu Bảo Châu."

"Không sai, không sai!"

Tô Dương nheo mắt lại, chậm rãi quay đầu lại: "Có Cửu Khiếu Bảo Châu, liền có thể cam đoan người trong tộc liên tục tiến vào nội khí viên mãn, thậm chí, vật đấy còn có thể tăng khả năng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên."

"Năm đó Trương gia gặp nạn, nguyên nhân lớn nhất, cũng là do vật này."

Thiệu An khoanh tay đứng ở một bên, không nói tiếng nào.

Hắn hiểu rất rõ, một khi loại vật này lộ diện, thì cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay mình, nên hắn cũng không có vọng tưởng.

Nhưng Tô Dương thì khác, hắn có thể đi tranh giành vật này, hoặc nếu Tam Hà Bang chiếm được vật này, hắn cũng có thể xin mượn vài năm, đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Mà một khi địa vị của Tô Dương được đề thăng, thì đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại.

Rất lâu sau, Tôn Dương mới phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng nói: "Con ta chết rồi, tên bang chúng còn sống sót trở về kia, bây giờ thế nào rồì?"

"Người kia bị thương."

Triệu An khom người, giọng của hắn biến thành cổ quái: "Nhưng mà sau khi thương thế khôi phục, thì hắn liền xin vào cấm địa của bang, chuẩn bị trùng kích nội khí cảnh."

"A!"

Tô Dương mặt không đổi sắc, dường như hắn không quan tâm tới việc này: "Có thời gian, thì ngươi thay ta đi xem hắn thế nào."

Triệu An nhíu mắt lại, khom người đáp: "Vâng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.