Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 21: Nghe tin bất ngờ



Vì vừa mới tấn cấp nội khí, nên Tôn Hằng được Nội Vụ Các an bài một căn tiểu viện ở trong quận thành, chỉ cách nhà của Trịnh Luân có hai căn.

Nếu như nói Trịnh Luân không lén lút kiếm chác sau lưng mọi người, thì Tôn Hằng tuyệt đối không tin tưởng.

Vì căn tiểu viện này, tiền thuê khoảng năm sáu lượng bạc một tháng.

Trong khi ở Tam Hà Bang, thu nhập Tôn Hằng chỉ khoảng một hai lượng bạc.

Hậu viện, mật thất. (Căn phòng bí mật)

Chủ nhân đời trước của tiểu viện này đã cải tạo lại một gian phòng ở sau hậu viện, xây thành một gian mật thất.

Mặt đất được làm bằng nham thạch cứng rắn, bốn phía đều là tường đá, đảm bảo cho việc dù có gây tiếng động lớn thế nào cũng không thể truyền ra bên ngoài.

Lúc này, trong gian mật thất, Tôn Hằng đang khoanh chân ngồi ngăn ngắn trên một cái bồ đoàn, nhắm mắt vận khí.

Trong cơ thể của hắn, dược lực của Tráng Khí Đan hóa thành một dòng nước ấm, đang chạy dọc theo kinh mạch, thẳng vào từng ngóc ngách trong cơ thể.

"Róc rách..."

Phảng phất như tiếng chảy của một dòng sông lớn, vang lên bên tai của Tôn Hằng, chất lượng nội khí này mạnh hơn rất nhiều so với nội khí từ tu luyện mà có, không ngừng cọ rửa lấy thân thể của Tôn Hằng.

Nội khí, cải thiện thân thể mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trạng thái Vô Lậu của Đồng Tử Công.

Khi thân thể đã đạt tới đỉnh phong, thì sự tăng phúc của Đồng Tử Công đã không còn tác dụng nhiều với Tôn Hằng nữa, mà do đặc tính cường hãn của nội khí, đã khiến cho tố chất thân thể của Tôn Hằng một lần nữa tăng lên nhanh chóng.

Mỗi một vị nội khí cao thủ, dù không chuyên tu cường hóa thân thể, thì lực lượng của thân thể vẫn cường hãn hơn người luyện thể rất nhiều.

Do đó, cho dù cường độ thân thể của Tôn Hằng vượt qua những người luyện thể đỉnh phong rất nhiều, nhưng khi đối mặt với nội khí cảnh cao thủ, thì vẫn bị đè ép.

Hơn nữa, loại tăng phúc này, dựa theo sự cường đại của nội khí, mà không ngừng trở nên mạnh mẽ!

Chỉ một hạt Tráng Khí Đan, mà Tôn Hằng phải dùng thời gian bảy ngày mới có thể luyện hóa, đem tinh hoa trong đó, chuyển thành nội khí của bản thân.

Loại tốc độ chuyển hóa này, không liên quan tới tư chất.

Cho tới khi bảy ngày, thì là…

Thập Tam Hoành Luyện!

Công pháp biến đổi, những sợi kinh mạch trong cơ thể của hắn giống như rễ cây đại thụ.

Mà cơ thể của Tôn Hằng, giống như đại thụ đã bị hạn hán lâu ngày gặp mưa vậy, những chỗ tinh hoa ở dưới rễ cây, bị thân thể cường hãn này điên cuồng hấp thu.

"Răng rắc…"

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, từ trong người của Tôn Hằng truyền ra.

Trong những màng xương nơi mà mắt thường không thể thấy được, dưới sự vận chuyển của công pháp, đang phát sinh những biến hóa kỳ dị.

Máu thịt thể chất, sau khi được nội khí cường hóa, dường như không còn giống như trước nữa!

Ánh sáng lung linh phát ra, lấp lánh trên từng bộ phận nhỏ nhất của cơ thể Tôn Hằng, mà cường độ thân thể của hắn, cũng nhanh chóng tăng trưởng.

Sau khoảng thời gian nửa ngày.

Nội khí trong cơ thể khô kiệt, Tôn Hằng không thể không dừng lại, vận chuyển Thiếu Dương Thần Công, khôi phục nội khí.

Thiếu Dương Thần Công không hổ là cao minh tâm pháp, tốc độ hồi phục nội khí của nó cũng cao hơn nhiều so với các phương pháp cấp thấp khác.

Chỉ tiếc, tốc độ này đối với Tôn Hằng mà nói, vẫn là quá chậm!

Thật lâu sau, Tôn Hằng mới mở hai mắt ra, kết thúc buổi tu luyện hôm nay.

Một hạt Tráng Khí Đan, bảy ngày luyện hóa, mà tương đương với mình khổ luyện ba bốn tháng.

Ba đến bốn hạt, thì gần bằng một năm rồi.

Một hạt Tráng Khí Đan ba mươi lượng bạc trắng, hay nói cách khác một trăm lượng bạc là có thể tiết kiệm được một năm tu luyện tích lũy nội khí.

Cho dù là có Thiếu Dương Thần Công, thì mình muốn đả thông Thập Nhị Chính Kinh, cũng phải mất ít nhất sáu mươi năm.

Như vậy, mình cần phải tiêu hao sáu ngàn lượng bạc, mới có thể đem tu vi đẩy lên tam lưu đỉnh phong!

Không, không đúng!

Nghĩ đến đây, Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu.

Đây chỉ là tính huống lý tưởng nhất mà thôi, hơn một trăm loại đan dược, không phải loại nào cũng một trăm lượng bạc, hơn nữa, thường xuyên dùng một loại đan dược, cũng sẽ khiến cho tác dụng của dược liệu hạ xuống.

Nếu như mình thật sự muốn dùng đan dược để mạnh mẽ đẩy tu vi lên, thì số tiền cần ít nhất, cũng phải trên dưới một vạn lượng!

Thậm chí, cũng có thể không dừng lại ở mức đó.

Hít…

Suy nghĩ đến mức này, Tôn Hằng không kìm được mà hít sâu một hơi.

Một vạn lượng bạc trắng,

Giá tiền mua đầu của nội khí viên mãn cao thủ, nhất lưu cao thủ, cũng không đáng giá như vậy.

Khoản trao đổi này, hoàn toàn là bất lợi.

Đối với người thường mà nói, sẽ không ai nghĩ đến việc dùng biện pháp này để gia tăng thực lực.

Đốt tiền tu luyện, chỉ thích hợp với những phú nhị đại kia!

Nghĩ đến bốn vị anh kiệt của Tam Hà Bang, chẳng phải bọn họ sau khi tiến vào nội khí vài năm, thì thực lực bỗng nhiên tăng mạnh, có thể so với nhị lưu cao thủ sao.

Mà Tôn Hằng, cho dù có đầy đủ tiền bạc, rồi dùng đan dược, nhưng muốn đả thông Thập Nhị Chính Kinh, thì cũng phải mất khoảng thời gian là năm sáu năm.

Nếu như còn muốn rút ngắn thời gian thêm nữa, thì phải cần mua đan dược tốt hơn, hoặc là trực tiếp dùng một số thiên tài địa bảo!

Mà như vậy, chỉ có thể làm cho nội khí nhiều hơn sâu hơn, chứ không bao gồm tu luyện võ công.

Tiền!

Không chỉ có tiền, e là còn phải có quyền!

Không có quyền, ở trên đời này thì dù có tiền cũng không giữ được.

Mà thực lực của mình nhỏ yếu, lại không có bối cảnh, muốn đặt chân tới Tam Hà Bang đã thập phần khó khăn, làm sao có thể kiếm được cả hai thứ tiền và quyền kia đây?

Huống hồ, cho dù chính mình có dồn toàn lực đi xây dựng quyền thế, cũng sẽ mất đi thời cơ tu luyện tốt nhất.

Việc này, gần như vô dụng!

"Vù..."

Trong lòng, gió mạnh lay động.

Tôn Hằng chân đạp liên hoàn, hai tay múa mạnh, Đại Suất Bi Thủ liên tục đập nện tren không, phát ra nhiều tiếng trầm đục.

Tuy nhìn qua thì con đường phía trước của hắn rất mù mịt, nhưng trên gương mặt hắn lại không có ưu sầu gì cả, chỉ có vẻ kiên nghị trong đôi mắt mà thôi.

Trên đời này, thì phương pháp luôn nhiều hơn biện pháp!

Lục Địa Bôn Đằng Thuật!

Tôn Hằng thả lỏng cơ bắp cả hai chân, thân pháp của hắn lúc nhanh lúc chậm, mà công pháp này dù đang được thi triển trong phạm vi nhỏ như vậy, hắn vẫn thể làm nó phát huy hết tác dụng.

Hai tay của hắn một trước một sau, xoáy lên từng luồng gió mạnh vô hình, giống như hai cái cối xay vậy, rồi đột nhiên tống mạnh về phía trước.

"Ầm ầm..."

Không khí liên tiếp nổ lên, gian phòng bằng đá này chấn động, bụi bặm trên trần nhà liên tục rơi xuống.

Đại Suất Bi Thủ —— Âm Dương Suất Bi!

Đây là một môn chưởng pháp mà chỉ khi tiến giai vào nội khí mới có thể tu luyện, hơn nữa còn rất khó tu luyện. Nhưng khi vào tay của Tôn Hằng, lại dường như không có trắc trở gì cả, tựa xe nhẹ đường quen vậy.

Mà lúc này lực lượng của cơ thể hắn, so với trước lúc tấn cấp nội khí thì một trời một vực. Giờ đây, khi thi triển môn chưởng pháp này, uy lực lại càng cường hãn.

Chỉ một chiêu này, thì những đối thủ trước kia của hắn, ngoại trừ vị Vương Hoành kia ra, thì không một ai có thể ngăn cản!

"Phù…"

Chưởng thế vừa thu lại, Tôn Hằng liền yên lặng ổn định khí tức.

Xem ra, ngoại trừ việc tu luyện nội khí chậm chạp ra, thì thiên phú tu luyện ngạnh công của mình vẫn không thuyên giảm.

Nhưng những công pháp vận chuyển nội khí phức tạp, thì lại không thích hợp với mình.

Mà đại đa số những công pháp võ học, đều phải chú ý đến bí quyết vận chuyển nội khí, mới có thể phát huy ra lực lượng càng mạnh.

Ngoại trừ, ngạnh công!

...

Phủ bang chủ.

Nhà riêng của nhị phu nhân Thẩm Điệp Lan.

Nhị phu nhân của Dư Tĩnh Thạch - Thẩm Điệp Lan, sinh cho hắn một trai một gái, tuổi tác của hai đứa bé này cũng không lớn, con trai tên là Dư Thiên Hùng đã đi Âu Dương Gia, còn con gái thì chưa tới ba tuổi.

Không giống như đại phu nhân Nhậm Tích Văn, trước kia Thẩm Điệp Lan đã hành tẩu giang hồ rồi, nên cạnh người cũng không có nha hoàn hay thị nữ gì.

Mà trong sự tranh giành quyền thế của hậu cung này, không có người ở bên cạnh, nên nàng rơi vào thế yếu.

Vì để đảm bảo cho địa vị của mình, nên vị nữ tử đã từng hành tẩu giang hồ này, cũng không thể không cúi đầu, học một chút thủ đoạn để tranh giành quyền thế.

Giống như những năm gần đây, nàng thường xuyên mời những nữ nhân vật có địa vị quan trọng trong bang đến nội viện của nàng để ngắm cảnh du ngoạn, rồi nhân cơ hội này tạo mối quan hệ với họ.

Đối với điều này, Dư Tĩnh Thạch cũng rất vui vẻ ủng hộ nàng.

Bởi vì với hắn, bất kể là Nhậm Tích Văn tạo quan hệ, hay là Thẩm Điệp Lan tạo quan hệ, thì đều thành mối quan hệ của hắn.

Thậm chí, hắn còn tận lực bỏ ra không ít ngân lượng, trợ giúp Thẩm Điệp Lan trang trí viện lạc của mình, mượn cớ này để bù đắp tình cảm của hai người.

Dần dần, tiểu viện của Thẩm Điệp Lan thành một nơi có phong cảnh đẹp nổi tiếng của Tam Hà Bang.

"Tiểu thư, cẩn thận một chút."

Ngọc Châu đang theo sát sau lưng của một tiểu cô nương, từng bước từng bước theo sau, không dám sơ xuất.

Vị tiểu cô nương tên Tử Tinh này cũng rất tinh quái, không theo người lạ, cho dù là mẫu thân của nàng đang ở trước mặt, thì đôi khi cũng phải cáu kỉnh một chút, nhưng nàng lại rất nghe lời của Ngọc Châu.

Ở trong một cái đình bằng trúc cách đó không xa, Thẩm Điệp Lan đang híp mắt, nhẹ nhàng gật đầu động viên cô gái đang đàn trước mặt.

Chẳng biết từ khi nào, tiếng nhạc cũng đã tản đi, Tử Tinh cũng chơi nghịch mệt rồi, trở về nôi của mình rồi ngủ say.

Nhìn thấy mồ hôi chảy trên chóp mũi của Ngọc Châu, Thẩm Điệp Lan kinh ngạc ngẩn người.

"Phu nhân."

Ngọc Châu bị đối phương nhìn chằm chằm nhưng vậy cũng có chút không tự nhiên, không khỏi di chuyển một chút, nhỏ giọng nói: "Vì sao người nhìn ta như vậy?"

"Ta đang suy nghĩ."

Thẩm Điệp Lan nhoẻn miệng cười, giọng của nàng chậm rãi: "Những người đến từ Thanh Dương Trấn ra, có phải đều là phúc tinh của ta không."

Ngọc Châu vội vàng khom người: "Phu nhân quá khen rồi, người mới là quý nhân của chúng ta."

"Quý nhân cũng cần phúc tinh."

Thẩm Điệp Lan thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía đứa con gái đang ngủ say của mình, ánh mắt của nàng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: "Duyên phận của ngươi cùng với Tử Tinh, đã bắt đầu từ lần gặp đầu tiên; mà con bé tên Sơ Hạ kia, thời gian trước cũng đã giúp ta một chuyện rất lớn; còn về phần Tôn Hằng, mười lăm tuổi nội khí!"

"Tôn Hằng từ khi ở Thanh Dương Trấn, thì đã chăm chỉ luyện võ rồi, có thành tựu hôm nay, Ngọc Châu cũng không cảm thấy kỳ lạ."

Ngọc Châu nhếch miệng cười, khi nghe được tin Tôn Hằng đã tiến vào cảnh giới nội khí, nàng mừng rỡ không thua gì Tôn Hằng cả, sau đó liền nói cho Thẩm Điệp Lan biết đầu tiên.

Quả nhiên, Thẩm Điệp Lan cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này.

"Ừ, cho dù có thiên phú, nhưng không có nỗ lực, thì cũng không thể có chuyện còn trẻ như vậy mà đã tiến vào cảnh giới nội khí được."

Thẩm Điệp Lan khẽ gật đầu: "Ta còn nhớ rõ, lúc trước hắn muốn ban thưởng cái gì, chính là một môn võ công. Bây giờ xem ra, tên này đúng là một người si mê võ học.

"Ừm ừm!"

Ngọc Châu liên tục gật đầu, nàng lúc trước còn cảm thấy Tôn Hằng lựa chọn rất sai lầm, nhưng bây giờ có thể thấy, lựa chọn đó mới là thích hợp nhất cho hắn.

"Sau khi tiến vào nội khí một tháng, thì không thể quấy nhiễu hắn."

Thẩm Điệp Lan hơi cúi đầu, dặn dò: "Đợi thời gian này trôi qua, ngươi dặn hắn đến đây một chuyến."

Hai mắt Ngọc Châu sáng lên, lúc này mới liên lục gật đầu: "Vâng, thưa phu nhân!"

"Nhị phu nhân!"

Ngay lúc này, một bóng người mặc áo màu xanh sẫm xuất hiện trước cửa viện lạc, từ xa xa phất tay về phía bên này.

"Nguyên Hương!"

Thấy được người tới, vẻ mặt của Thẩm Điệp Lan hiện lên nét cười: "Mau vào đây, nhìn ngươi cao hứng như vậy, là gặp phải chuyện tốt gì đúng không?"

"Ánh mắt của nhị phu nhân thật tinh tường."

Nguyễn Nguyên Hương cất bước đi tới, khẽ thè chiếc lưỡi nhỏ của mình: "Nhưng mà, tin tức này là tin tốt đối với ta, nhưng đối với người khác, thì chưa chắc nha."

"Hả? Tin tức gì?" Thẩm Điệp Lan nhướng mày đặt câu hỏi.

"Vị công tử phóng đãng dâm tà Giang Du của Giang gia, đã chết! Nghe nói, là Trương Huyền Nghiệp giết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.