Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 22: Hiển Dương Quan



Đối với người thường mà nói.

Một vị nhất lưu cao thủ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ẩn mình trong cái quận thành lớn như vậy, giống như một giọt nước trong biển rộng vậy, căn bản là không có thể tìm ra.

Người như vậy mà âm thầm giết người, ngoại trừ những cao thủ tiên thiên cao cao tại thượng ra, những người khác gần như không có bao nhiêu lực kháng cự.

Cho dù đều là cao thủ nội khí viên mãn, cũng phải lo lắng không ít.

Chẳng hạn như nhị công tử Giang gia Giang Du, thực lực bản thân không kém, bên cạnh lại được Giang gia an bài bốn đại hộ vệ, mỗi một người đều là nhị lưu cao thủ, bốn người này mà liên thủ kiếm trận, thậm chí còn có thể giết được Trương Huyền Nghiệp.

Nhưng Giang Du, lại khó tránh khỏi cái chết!

Đối mặt với một kiếm đánh lén từ phía sau kia, hắn chỉ kịp hét lên một tiếng sợ hãi, sau đó bị đâm mất mạng tại chỗ!

Nhưng trong mắt của những người khác, Trương Huyền Nghiệp quá ngu xuẩn khi làm ra hành động này!

Mà bản thân hắn, thì chết chắc rồi!

Bởi vì, trên thế giới này, có một loại người mà trong mắt những người bình thường thì bọn họ chỉ là tin vịt được tung ra để hù dọa!

Tại theo như đồn đãi, bọn họ thần thông quảng đại, không gì không làm được!

...

Ở phía tây nam của Trần quận, có một nơi rất âm u, tên là Hiển Dương Sơn, núi này không cao, nhưng bởi vì trên núi có một Đạo quan (miếu đạo sĩ), nên nổi danh khắp quận thành.

Đạo quan này tên là Hiển Dương Quan, quán chủ là Phong đạo nhân, là một người tu tiên của triều đình, được triều đình cung phụng.

"Xuyyyyyy!"

Một ngày nọ, vài con tuấn mã to lớn chạy tới dưới chân núi Hiển Dương này, một đoàn người của Giang gia nhảy từ trên ngựa xuống.

Mà người dẫn đầu, khí thế không giận tự uy, hai mắt âm trầm, bước chân mang theo gió, chính là tộc trưởng hiện tại của Giang gia, phụ thân của Giang Du tên là Giang Kính.

Những người theo sau lưng hắn, đều là những nhân vật quan trọng của Giang gia.

Nhưng lúc này, những nhân vật mà chỉ cần giậm chân một cái là khiến cả quận thành rung rẩy mấy ngày liền này, cũng phải dừng trước chân núi, dâng biếu lễ vật, yên lặng chờ người khác an bài.

"Giang tộc trưởng!"

Một lát sau, cùng với một giọng nói lanh lảnh, thì một người thanh niên mặt mũi anh tuấn từ trên núi bước xuống.

"Chu Công Tử!"

Giang Kính hơi chắp tay nhìn người này: "Tại hạ có việc muốn gặp Phong đạo trưởng, mong vị huynh đài này truyền tin một tiếng."

"Gia sư cũng biết việc này."

Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu, tay của hắn tạo thành tư thế mời: "Mời Giang tộc trưởng lên trên, còn về phần mấy vị khác. Thì chỗ ở của Tiên gia, không thể nhiễm bụi trần, xin thứ lỗi!"

"Không sao, không sao!"

"Điều nên làm, điều nên làm!"

Mặc dù đã sớm đoán được tình huống này, nhưng những nhân vật trải qua thời gian dài luôn cao cao tại thượng như người Giang gia bọn họ, vẫn có chút không được thoải mái.

Loại nhục nhã này, chỉ có bọn họ gây cho người khác, mà bây giờ, lại là người khác ban ngược lại cho bọn họ.

Chỉ có điều, ở chỗ này, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng chứ không dám phản kháng.

Giang Kính lấy một hộp gỗ từ tay những người này, đi theo Chu Minh Nghĩa lên thềm đá, sau một ngàn bậc thang đá, thì gặp một ngôi đạo quan đơn sơ.

"Kẽo kẹt..."

Cửa gỗ không gió mà tự mở ra, trong lúc này không hề có sự ba động của khí tức, mọi thứ dường như tự nhiên vậy, để cho Giang Kính khi thấy được cảnh này thì thất kinh.

Thủ đoạn của tiên gia, quả thật vượt xa sự tưởng tượng của người thường!

Trong đạo quan, có một mùi thơm thoang thoảng nhẹ nhàng bay vào mũi, mùi thơm ngát khiến cho tinh thần người khác chấn động, thậm chí còn khiến cho chân khí của Giang Kính mạnh mẽ hơn một chút.

Mùi hương này là?

Còn quý hơn cả Hoàng Kim Nguyệt Chi Hương!

Giang Kính biến sắc, trong lòng của hắn thì thầm than sự xa xỉ của đối phương.

Người tu pháp, dùng loại hương này, mà chỉ có tác dụng thanh tỉnh tinh thần, quá mức lãng phí a!

Trong nội viện, có một cây liễu lớn, mà dưới cây liễu này, có một vị trung niên đang ngồi ở đó.

Mái tóc của người này đốm hoa tiêu được búi gọn gàng bằng một cái trâm ngọc, mặc một cái áo đạo sĩ màu xanh nhạt, khuôn mặt nhàn nhã tự tại, cũng chính là chủ nhân của nơi này, Phong đạo nhân!

"Vãn bối giang kính, gặp qua đạo trưởng!"

Thấy được người này, Giang Kính hít sâu một hơn, bước lên một bước, chắp tay thi lễ: "Lần này, phụ nhân của ta muốn gửi một ít đồ cho tiền bối, mong rằng tiền bối sẽ nhận."

Vừa nói,

Hắn vừa đưa hai cái hộp gỗ đặt trên bàn đá dưới cây liễu.

"Ừ."

Phong đạo nhân cũng không vội mở ra hộp gỗ, mà là nhìn về phía Giang Kính: "Mấy năm gần đây phụ thân của ngươi khỏe chứ?"

Giọng của Phong đạo nhân êm dịu và lơ lửng, dường như trong giọng nói này còn hàm xúc thêm một điều gì đó, ngay cả cành liễu cũng hơi lắc lư theo giọng của hắn.

Nghe nói, đây là đặc trưng của những người tu tiên tu pháp.

Nói sao làm vậy!

"Đa tạ tiền bối quan tâm!"

Mặc dù chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, nhưng câu hỏi thăm này được Phong đạo nhân nói ra, cũng để cho tâm tình của Giang Kính xao động: "Phụ thân của ta sức khỏe rất tốt, nhưng mà gần đây trong nhà xảy ra ít việc, khiến cho ông ta tức giận, đều là do vãn bối bất hiếu."

"Chuyện của nhà các ngươi, ta cũng có nghe nói."

Phong đạo nhân hơi nghiêng đầu, ngồi thẳng dậy: "Nếu như ngươi muốn tìm người, thì có đồ vật của hắn tới chưa?"

"Mang theo mang theo rồi!"

Giang Kính kích động, vội vàng móc từ trong ngực ra một cái túi gấm, từ trong đó lấy ra một tấm vải nhuốm máu: "Vậy này là hai tên hộ vệ của Giang gia chúng ta liều chết mới lấy được."

"Có máu!"

Phong đạo nhân gật đầu: "Vậy thì dễ rồi."

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy hắn chậm chạm vươn tay phải ra, sau đó chỉ về tấm vải kia, nghiêm mặt quát: "Xuất!"

Ánh sáng màu xanh lóe lên, chỉ thấy tấm vải kia chậm rãi hiện ra một đạo khí tức mênh mông.

"Giấy tới!"

Phong đạo nhân lần nữa quát lên, ngay lập tức trong đạo quan có một tờ giấy màu vàng bay ra, tờ giấy vàng quấn lấy tấm vải này, đem tia khí tức kia quấn vào trong giấy.

"Rầm rầm..."

Tờ giấy này khẽ rung một cái, sau đó tự động gấp thành một con hạc giấy, mỏ con hạc này trương lên, nhìn Phong đạo nhân rồi liên tục gật đầu, sau đó mở hai cánh ra, đã xé gió bay lên trời.

"Đi thôi!"

Làm xong việc này, Phong đạo nhân nhắm mắt, buồn chán mở miệng nói: "Cỗ khí tức này, có thể chèo chống hai giờ, nếu như sau hai giờ còn chưa tìm được người, thì chính là hắn còn chưa tới số chết!"

Ngụ ý là, việc này chỉ có một lần!

"Vâng!"

Giang Kính không dám nhiều lời, khom người từ giã: "Vãn bối xin cáo từ trước."

Ngẩng đầu nhìn lại, thì con hạc giấy kia cũng bay không cao, mắt thường có thể nhìn thấy được, ngược lại là rất dễ truy tìm.

...

Trên đường phố, một thành viên của Tam Hà Bang đang vội vã chạy trốn.

Mà khi sắp tới được chỗ trốn, thì một vị có dáng người gầy gò đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, lấy tay ngăn hắn lại.

"Huynh đệ, đi đâu thế? Sao lại vội vàng như vậy?"

"Ngươi…, thì ra là Triệu đại ca!"

Bị người khác cản đường, người này đang tính nổi giận, nhưng khi hắn thấy rõ mặt của người cản đường hắn, thì không thể không nuốt xuống cơn giận này: "Tiểu đệ phụng mệnh đưa tin cho Tôn Hằng Tôn huynh đệ vừa mới tấn cấp nội khí, là hôm nay nhị phu nhân mở yến tiệc, chiêu đãi thanh niên tài tuấn trong bang, mà trong danh sách thì có tên của hắn."

"A! Như vậy a!"

Thiệu Cương dường như bừng tỉnh ra, nhưng mà sau đó lắc đầu liên tục, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc a! Cơ hội tất như vậy, nhưng mà, Tôn huynh đệ đi tiếp nhận công việc rồi, nên bây giờ không có ở nhà."

"A!"

Đối phương ngạc nhiên: "Không phải hắn vừa mới hết kỳ hạn một tháng nghỉ ngơi bế quan sao? Tại sao có thể…"

"Có thể là đường chủ thấy hắn tư chất xuất chúng, nên muốn cho hắn theo bên người, để dễ dàng trọng dụng và đề bạt nha."

Thiệu Cương giang hai tay ra: "Ngươi cũng biết, gần đây đường sông của chúng ta phải vây quét Trương Huyền Nghiệp, nên đây là cơ hội tốt để chúng ta có thể nổi tiếng a!"

"Thì ra là như vậy!"

Đối phương bừng tỉnh ra, sau đó liên tục lắc đầu: "Đáng tiếc a! Vì điều này, mà Tôn huynh đệ liền bỏ qua yến tiệc của nhị phu nhân rồi.

"Chuyện này có gì đáng tiếc đâu."

Thiệu Cương nhếch miệng: "Dựa vào thiên phú của Tôn huynh đệ, thì cơ hội này về sau còn có rất nhiều, đâu cần ngươi phải quan tâm tới hắn?""Nói cũng đúng!"

Người tới bật cười, lập tức gật đầu, sau đó chắp tay nhìn Thiệu Cương: "Nếu đã như vậy, thì tại hạ không mất công chạy đi chạy lại nữa, nếu như Thiệu đại ca nhìn thấy Tôn Hằng, thì phiền huynh nói với hắn một câu, tiểu đệ đã cố gắng hết sức rồi."

"Chuyện nhỏ!"

Thiệu Cương vỗ ngực: "Huynh đệ yên tâm, lời này, nhất định ta sẽ nói với hắn."

Đối phương cám ơn, sau đó xoay người rời đi,mà khi nhìn thấy bóng người kia biến mất, thì Thiệu Cương cười lạnh lùng, xoay người đi về phía tiểu viện của Tôn Hằng.

"Tại hạ là Thiệu Cương, phụng mệnh dẫn Tôn huynh đệ vào Phù Đãng Sơn vây quét đạo phỉ."

Ngay trước mặt Tôn Hằng, Thiệu Cương móc ra lệnh bài: "Tôn huynh đệ, chuẩn bị một chút, chúng ta đi thôi?"

"Thiệu Cương?"

Sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống, liếc nhìn đối phương: "Ngươi chính là con trai của Thiệu chấp sự Thiệu An - Thiệu đại ca?"

"Không sai!"

Thiệu Cương nhếch miệng cười cười: "Chính là ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.