Dưới sự liên hợp xoắn giết của Giang gia, nha môn và Tam Hà Bang, để cho Trương Huyền Nghiệp và những tên còn lại của Phi Ưng Bang hoảng loạn chạy bừa, trốn vào trong ngọn núi này.
Ngọn núi này có địa thế rất hiểm trở, nếu mà trốn lên đây, thì cực kỳ khó tìm.
Mà may mắn cho bọn họ, thì trả qua chém giết, bọn họ cũng gieo được trên người của Trương Huyền Nghiệp nhiều loại thủ pháp theo dõi.
Cho dù đã không còn thủ đoạn của tiên gia nữa, nhưng vẫn có thể đoán được đại khái vị trí của hắn.
Đảm bảo hắn trốn không thoát!
Trời về đông giá rét bắt đầu buông xuống, lá thông bay lả tả, có lẽ cảm nhận được khí tức của đám người phía dưới núi, nên thiên địa này dường như trở nên khắc nghiệt hơn nhiều.
Sau khi nói chuyện với bạn bè thì Thiệu Cương thu hồi nét cười trên mặt lại, chậm rãi đi đến cạnh người của Thiệu An, nhỏ giọng nói: "Phụ thân, ta đã mang hắn đến. Chỉ có điều, hắn được nhị phu nhân ưng ý, nếu như xử lý không tốt, sợ là…"
"Không có gì phải sợ hết."
Thiệu An lạnh lùng lắc đầu: "Một tên nhóc con mới vào cảnh giới nội khí, chết thì chết, nhiều nhất được người ta nhớ thương vài ngày. Trên đời này, chỉ có người sống mới có giá trị, đây chính là cách là việc của những quý nhân như nhị phu nhân, nàng ta sẽ nhanh chóng quên tên này thôi!"
"Vâng!"
Thiệu Cương há to miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng, gật đầu đồng ý.
Thiệu An hài lòng gật đầu, sau đó nhỏ giọng dặn dò: "Đợt càn quét núi này, sẽ được Nhạn Phù Phái giúp sức, trong đó Đinh thị Tam Hung còn thiếu nợ chúng ta một cái ân tình, về sau ngươi phối hợp với bọn họ một chút."
"Đinh thị Tam Hung."
Thiệu Cương nhíu mày lại, dường như rất ngoài ý muốn: "Cha, cần phải vậy không? Dùng ba người bọn họ để giết một tên nhóc mới bước vào nội khí!"
Ý của hắn là, mình còn có thể dễ dàng giải quyết Tôn Hằng, sao phải phiền như vậy?
"Đề phòng vạn nhất."
Thiệu An vươn tay ra, nhẹ nhàng bẻ khớp ngón tay: "Với lại, bọn họ cũng rất thuần thục loại chuyện này."
"Vâng!"
Thiệu Cương yên lặng gật đầu
...
Dưới chân núi, có một đám người đang xếp thành một hàng dài, bởi vì con trai của phó đường chủ đông đường sông Tô Chung bị người giết, cho nên lần này Tam Hà Bang cũng phải không ít người tới.
Mà phó đường chủ Tô Dương, tất nhiên cũng ở đây.
Ngoài ra, thì người dẫn đầu cuộc lục soát là này Giang gia và nha môn.
Còn về phần người của Nhạn Phù Phái, bởi vì bọn họ là chủ nhân của nơi này, nên rất quen thuộc địa hình nơi đây, nên cũng phái ra một số người phụ trách dẫn đường.
"Tôn Hằng!"
Thiệu Cương bước lên trước, chỉnh lại bội đao bên hông của mình, sau đó ra hiệu với Tôn Hằng: "Tí nữa ngươi cứ đi theo ta, đừng có đi lung tung."
"Vâng!"
Tôn Hằng mặt không đổi sắc, chậm rãi gật đầu.
Có điều hắn hơi nheo mắt lại, di chuyển ngón tay của mình, cho thấy được sự giao động trong lòng của hắn.
"Xuất phát!"
Mà người đại diện của nha môn, là Thị Quỷ Bộ Tạ Bách Mục, một trong tam đại tổng bộ đầu của Trần quận, có tu vi nội khí viên mãn, sử dụng Đoạt Mệnh Kiếm danh xưng xuất quỷ nhập thần, vô cùng lợi hại.
Dưới sự ra lệnh của hắn, những người ở dưới chân núi dũng mãnh tiến vào Phù Đãng Sơn.
"Rầm rầm..."
Nhánh cây đung đưa, bóng người lóe lên, nhìn qua tưởng chừng đội ngũ trên một trăm người này rất nhiều rồi, nhưng khi tiến vào ngọn núi lớn này, lại có chút vắng vẻ không đủ.
"Tôn huynh đệ!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên không xa, khiến cho Tôn Hằng liếc mắt nhìn qua.
Vừa xoay đầu lại, thì thấy được nha dịch của nha môn Lưu Di, lúc đầu hắn cũng ở biệt viện của Trương gia, chỉ có hắn và Tôn Hằng tránh được kiếp nạn ở đó.
"Thì ra là Lưu huynh."
Tôn Hằng nhẹ nhàng chắp tay nhìn đối phương: "Ngươi cũng tới bắt đạo phỉ?"
"Bạch Đầu chết, ta tận mắt nhìn thấy."
Mặt của Lưu Di trầm xuống, cắn răng nói: "Cho nên, ta phải tận mắt chứng kiến những tên cướp của Phi Ưng Trại sa lưới mới có thể hả dạ được!"
Tôn Hằng ngẩng đầu, qua những khe hở của những cây đại thụ nhìn thấy đỉnh núi ở xa xa: "Lưu huynh yên tâm, lần này, bọn hắn không trốn được."
Lần này, ba đại thế lực đều có chuẩn bị mà đến, những người đến đây vây giết đều là những người nổi bật thuộc cảnh giới nội khí, để đảm bảo việc này chắc chắn.
"Ừ!"
Lưu di gật đầu một cách nặng nề,
Sau đó mới bình tĩnh tâm tình của mình lại, chắp tay cười với Tôn Hằng: "Nghe nói Tôn huynh đệ đã trùng kích thành công cảnh giới nội khí rồi đúng không? Mới mười lăm tuổi, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên nha!"
"Lưu huynh nói đùa."
Tôn Hằng cười nhạt nói: "Chuyện này, đối với những người như Lưu huynh, cũng không đáng tự hào gì cả, ta nghe nói Lưu huynh cũng trùng kích nội khí cảnh giới khi mới mười lăm mười sáu tuổi thôi."
"A! Đừng nói về chuyện này nữa."
Lưu Di cười khổ lắc đầu: "Lúc trước có thể trùng kích nội khí thành công, ta cũng tự hào một thời gian. Đáng tiếc là kinh tế của nhà ta không khá giả mấy, không mua nổi đan dược tu luyện, rồi lại còn phải dựa vào công pháp thô ráp để tu luyện, nên con đường phía trước cũng có hạn.
Vừa nói hắn vừa thở dài một tiếng, sau đó hâm mộ nhìn Tôn Hằng: "Những người trong bang phái như các ngươi mới đáng để hâm mộ nha! Được đãi ngộ tốt, rồi tiền đồ cũng rộng mở luôn."
"Làm việc ở nha môn, cũng thuận lợi hơn ở trong bang phái chúng ta nhiều."
Tôn Hằng lắc đầu cười: "Nơi nào cũng có ưu điểm khuyết điểm, thật sự không thể nói ai tốt hơn aim được."
"Tôn huynh đệ nói đúng."
"Tôn Hằng, đừng có tám chuyện như vậy."
Thiệu Cương đang đi ở phía trước thì đột nhiên quay đầu nhìn xuống, giọng của hắn lạnh lùng nghiêm túc: "Đừng có để những tên đạo phỉ này phát hiện chúng ta đang ở đây, lỡ như bọn chúng chạy thoát, thì ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
"Thiệu huynh, lúc này mới đi được có bao nhiêu xa đâu? Có thể kinh hãi được ai?"
Hiển nhiên Lưu Di cũng biết Thiệu Cương, hơn nữa ấn tượng của hắn với Thiệu Cương cũng không tốt đẹp mấy, lạnh lùng nói: "Ngược lại ta thấy Thiệu huynh rất uy phong nha."
Khóe miệng của Thiệu Cương cong lên, giọng của hắn lạnh như băng: "Lưu nha dịch, nếu như ngươi không quen chuyện này, có thể rời đi!"
"Hừ!"
Lưu Di hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìn chằm chằm Thiệu Cương nửa ngày, nhưng hắn cũng không muốn bị tên này sỉ nhục, cho nên chắp tay với Tôn Hằng, sau đó đi về một hướng khác.
Tuy Nhạn Phù Sơn cũng không quá lớn, nhưng nếu lục soát tìm người trong này, cũng rất tốn công sức, đường núi hiểm trở khó đi, lại rất hao tốn thể lực.
Có điều, lần càn quét lục soát này, không có ai là kẻ yếu cả, mặc dù những đường núi này hơi gồ ghề khó đi, nhưng đối với bọn họ thì cũng dễ như đường bằng phẳng vậy.
Thời gian dần dần trôi qua, phạm vị dần dần được mở rộng, đám người lần lượt tách nhau ra thành các nhóm nhỏ, nhiều thì tốp năm tốp 3, ít thì từ hai đến ban người, cách nhau không gia, đảm bảo có thể khi phát hiện được địch thủ, thì có thể đạt được trợ giúp kịp thời.
Chân đạp cành lá, trong những âm thanh rất nhỏ này, một đoàn người của bọn họ tự động đi.
Mặt trời di chuyển, dần dần tới đường chân trời, hiện lên ráng đỏ giống như bị đốt cháy vậy, nhưng trong núi rừng này, vẫn yên tĩnh không tiếng động nào như cũ, thậm chí còn không thấy bóng chim bay.
Mà càng ở sâu trong rừng, thì ánh sáng càng không lọt vào được.
Không biết cố ý hay vô ý, mà khoảng cách của Tôn Hằng và đoàn người này dần dần được kéo ra, thậm chí không thể nhận ra.
Chẳng biết từ khi nào, thì đã có âm thanh đói bụng vang lên, người kia chuẩn bị hét có nên nghỉ ngơi để nhét đầy bao tử hay không thì.
"Rầm rầm..."
Nhánh cây đung đưa, lá khô bay đầy trời, đột nhiên ở phía trước có một âm thanh kì lạ truyền đến.
"Có người!"
Một tiếng hét khó chịu vang lên, hai bóng người dẫn đầu đám người lục soát phóng ra ngoài, giống như hai cái mũi tên vậy, chớp mắt đã di chuyển được mấy trượng, hai bóng người này lóe lên thêm vài cái nữa, thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
Phú Quý Thần Kiếm Giang Hạo, Quỷ Bộ Tạ Bách Mục
"Mau đuổi theo!"
Giọng nói của Tam Hà Bang Tô dương cũng vang lên, nhanh chóng thúc giục mọi người.
Mà ở phía trước thì cành lá liên tục lung lay, vang lên những âm thanh lộn xộn, rõ ràng có thể đoán được đang có rất nhiều người chạy về phía đỉnh núi.
Quả nhiên, đám người Trương Huyền Nghiệp đang trốn ở đây.
Sau nhiều ngày truy bắt, sợ là bọn hắn đã kiệt sức rồi, nghe nói, tên Trương Huyền Nghiệp còn bị thương nữa!
Thấy được động tĩnh phía trước, hai mắt của mọi người tỏa sáng, chen chúc phóng về phía trước.
Cành lá đung đưa, bóng người lóe lên, những người trong đội ngũ dần dần tách xa nhau ra.
Tôn Hằng liếm môi, ở trước mặt của hắn, đã xuất hiện Trương Cương.
Có lẽ, đây chính là lúc để bỏ chạy rồi!
Tô Chung chết rồi, mà mình vẫn còn sống.
Xem ra Tô Dương vẫn còn khúc mắc trong lòng, muốn thuận tay diệt mình.
Một vị nhất lưu cao thủ muốn ngắm vào mình, thì Tôn Hằng không có khả năng chống cự, may mắn cho hắn, là Tô Dương không có tự tay động thủ.
Lúc trước, Tôn Hằng đã sớm nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.
Đó chính là nương tựa vào nhị phu nhân, để cho Tô Dương không dám manh động.
Lại không ngờ tới, Thiệu Cương nhanh chóng tìm tới mình như vậy.
Mà bây giờ, chạy mới là thượng sách!
Trên đường đi tới Phù Đãng Sơn này, mãnh thú thì ít mà người thì rất nhiều, cho nên Tôn Hằng không có cơ hội rời đi.
Bây giờ thì không cần phải băn khoăn nhiều như vậy nữa.
Chỉ cần mình trở lại quận thành, sau đó nương nhờ Thẩm Điệp Lan, thì cho dù Tô Dương muốn tự tay động thủ với mình, thì không còn dễ dàng như vậy nữa.
Mà dầu gì, thì mình cũng có thể tha hương chạy trốn, rời khỏi Trần quận!
Dù sao thì bây giờ mình đã có công pháp tu luyện ở nội khí cảnh giới!
Còn về phần Thiệu Cương, thì hắn muốn động thủ, Tôn Hằng cũng không khách khí.
Bây giờ, thực lực của hắn so với một tháng trước, đã là một trời một vực rồi.
Lúc trước, hắn có thể so chiêu với những cao thủ hàng đầu trong tam lưu cao thủ, thậm chí có thể chiến thắng.
Còn bây giờ, Tôn Hằng nắm chặt hai nắm đấm lại.
Không chút nghi ngờ nào, coi như đối mặt với Vương Hoành, hắn cũng không hề sợ hãi chút nào!
Bất Phôi Thân của hắn nhờ vào sự tẩm bổ luyện hóa của nội khí, đã bước vào trạng thái viên mãn!
Hơn nữa, Bất Phôi Thân của Tôn Hằng còn được cải tiến, so với miêu tả trong sách, thì còn mạnh hơn một bậc!
Theo như Tôn Hằng đoán, thì tam lưu cao thủ, trừ khi dựa vào Thần Binh Lợi Khí hoặc là cao minh võ học, bằng không bọn họ không thể đánh vỡ phòng ngự của cơ thể mình!
Chỉ tiếc, Thập Tam Hoành Luyện, đã tới cực hạn, muốn tiến thêm một bước cũng không thể.
Mà nếu muốn tìm công pháp ngạnh công tốt hơn, thì phải nương tựa vào thế lực lớn mới được, đây chính là lý do mà Tôn Hằng không muốn đơn giản rời đi Tam Hà Bang.
"Hít…"
Hít một hơi thật sâu, Tôn Hằng đang muốn xoay người rời đi, thì đột nhiên nhíu mày lại, đứng ở chỗ cũ.
Hắn quét mắt nhìn bên cạnh, cơ thể dần dần căng lên.
"Ai?"
"Xuất hiện đi!"
"Ồ! Rất nhạy bén nha?"
Mà ở một nơi cách Tôn Hằng không xa, sau một cây đại thụ, chậm rãi hiện ra một người che mặt cầm kiếm dài.
Cùng lúc đó, ở hai phương hướng khác, cũng có người vô thanh vô tức đi ra.
Ba người tạo thành hình tam giác, vây Tôn Hằng vào trong.
Mà lúc này, thì đã không còn thấy bóng dáng của Triệu Cương nữa.