Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 32: Diệp Huyền



Vị tên A Phúc này, mặc dù không phải là nhị lưu cao thủ, nhưng ở trong giới tam lưu, cũng là nhân vật đứng đầu.

Vân Long Chỉ thần bí khó lường, thiên biến vạn hóa, có thể đánh xa, cũng có thể áp sát, mọi cách đánh đều rất thuận lợi.

Trong nội khí cảnh giới, thì môn võ công này cũng được giới giang hồ trong trần quận công nhận là một trong những công pháp cao minh nhất!

Giống như lúc này, Tôn Hằng rất cấp bách, nhưng lại bị chặn đường, nên tức giận xuất thủ, vừa ra tay đã sử dụng toàn lực.

Đại Suất Bi Thủ —— Liên hoàn thức!

Song chưởng của hắn giống như có thể hô mưa gọi gió, chưởng kình mênh mông, làm cho lá rơi tán loạn.

Là chưởng ảnh của Liên Hoàn Chưởng thế như phá núi, bởi vì nó tích hợp một thân sức mạnh cùng với khả năng khống chế tỉ mỉ của Tôn Hằng, nên chỉ một môn chưởng pháp bình thường như Đại Suất Bi Thủ, cũng phát ra được uy năng kinh người.

Mà môn khinh công Lục Địa Bôn Bằng Thuật cũng rất thích hợp với Tôn Hằng, cơ bắp của hắn run lên, dưới chân giống như đạp lên Phong Hỏa Luân vậy, di chuyển trên cự ly ngắn rất nhanh, tốc độ kinh người.

Lúc này thì hắn đã nổi lên sát tâm, toàn lực đối phó.

Nếu như đổi lại là một đối thủ khác, thì e đã rất khó ngăn cản rồi!

Nhưng tên A Phúc này, lại có thể bình tĩnh một mực ngăn trước mặt Tôn Hằng.

"Ba!"

Một ngón tay điểm thẳng vào lòng bàn tay của Tôn Hằng, nội khí bạo phát từ ngón tay này ra, hóa thành từng sợi kình khí li ti, như tìm đường chui vào kinh mạch trong da thịt của Tôn Hằng, có thể nói là vô cùng quỷ dị.

Nhưng mà, Tôn Hằng đã luyện tới Kim Thân Công tầng bốn viên mãn, sợi kình khí kia mặc dù cho thể ngăn hắn một lát, nhưng mà không cách nào tổn thương bên trong.

Tôn Hằng toàn lực vận chuyển Kim Thân Công, bỏ qua phòng ngự của chính mình, hai tay hắn giang rộng ra, uy thế kinh người.

Cho dù tên A Phúc này, công pháp có tinh diệu bao nhiêu, cũng không thể không lùi về phía sau, tạm lánh thế công.

Thậm chí, hắn dần dần rơi vào thế hạ phong!

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, mặc dù có thể chặn đường Tôn Hằng lại, nhưng bản thân hắn có thể trọng thương hoặc chết!

"A!"

Rống lên một tiếng khó chịu, trên người của A Phúc đột nhiên bốc lên từng hơi khí nóng, mười ngón tay của hắn nhẹ nhàng ấn, nhưng lại có âm thanh bén nhọn lặng lẽ xuất hiện.

Điểm Huyệt Tiệt Mạch Thủ!

Đây chính là sát chiêu của Vân Long Chỉ, nội khí kích thích kinh mạch khiến cho hắn có thể gia tăng lực lượng, chỉ với mười ngón tay đó, thì cho dù là Tinh Cương cũng có thể bị đâm xuyên qua được!

"Bộp… Bộp…"

Chỉ và chưởng lần nữa chạm vào nhau, mặc dù song chưởng của Tôn Hằng không yếu, nhưng chiêu thức lại đơn giản, kém xa công pháp tinh diệu như Vân Long Chỉ.

Khi chỉ và chưởng đụng vào nhau, thì lồng ngực và cánh tay của hắn đột nhiên đau xót, động tác trở nên chậm chạp hơn, trên dàn da màu đồng của hắn, cũng xuất hiện vài đốm đỏ.

Vẻ mặt A Phúc có chút vui mừng, hắn chỉ đang sợ nhất là thế công mình vô hiệu với đối phương, nhưng bây giờ thì có thể thấy được, mình vẫn còn phần thắng!

Tôn Hằng hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục tấn công tới.

Mà lần tấn công này, thì vẻ sáng bóng trên da thịt màu đồng của hắn hiện rõ ràng hơn nhiều.

Tình thế cấp bách liều mạng như vậy, Tôn Hằng cũng đã bất chấp mọi thứ, trực tiếp nghiền ép tiềm năng, triệt để bạo phát.

"Bành..."

Lại một lần chạm vào nhau nữa, sắc mặt của A Phúc cứng lại, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, giống như ở sau lưng hắn có một sợi dây thừng, mạnh mẽ kéo ngược hắn về sau vậy.

Nhưng mà, sao Tôn Hằng có thể buông tha hắn được như vậy, đâu có thể để cho hắn có cơ hội dây dưa với mình nữa?

Hắn khó chịu rống lên một tiếng, cơ thể bộc phát lực lượng mạnh mẽ, hai người một lui một tiến, một thân pháp nhẹ nhàng, một cuồng bạo dũng mãnh, trong nháy mắt đã đuổi nhau hơn hai mươi trượng rồi.

Mà trong quá trình truy đuổi này, hai người không có dừng lại, mà ngày càng kịch liệt.

Không khí liên tục nổ lên, mà khóe miệng của A Phúc đã có máu tươi trào ra, tổn thương liên tục.

"Hừ!"

A Phúc rên lên một tiếng, xương ngón tay của hắn khẽ động, nội khí trong cơ thể lập tức bạo phát ra, hắn phun ra một ngụm máu tươi, mà ngụm máu tươi hóa thành phi tiêu sắc nhọn, phóng thẳng vào hai mắt Tôn Hằng.

Mà bản thân hắn, thì bất chấp sự đau đớn do xé rách kinh mạch, đột nhiên biến đổi thân pháp, nghiêng người bay vút về phía bên cạnh.

Tất nhiên đạo máu tươi kia không gây thương tổn tới Tôn Hằng được, nhưng có thể tranh thủ cho hắn một ít thời gian.

Hắn đang đánh cược!

Cược rằng Tôn Hằng sẽ không đuổi theo chính mình,

Mà Tôn Hằng sẽ lựa chọn bỏ chạy!

Và nếu như hắn bỏ chạy, thì mình có thể thoát được một mạng,

Còn về Tôn Hằng có thể chạy thoát hay không?

Có công tử ở đây, thì cho dù Tôn Hằng có trốn được, cũng không thể trốn được bao xa.

Và hắn đã đoán đúng.

Tôn Hằng nhanh chóng suy nghĩ, sau đó bỏ đi ý định truy sát hắt.

Chỉ có điều, có người không muốn buông tha cho A Phúc.

"Ma Môn yêu nhân, mọi người đều có thể giết!"

"Phốc…"

Ánh sáng lạnh lóe lên!

Tôn Hằng đang chạy như điên cũng dừng lại, ngay cả tim của hắn trong giờ phút này cũng ngưng lại một nhịp.

Mà trong đôi mắt của hắn, chỉ có một đạo ánh sáng lạnh lóe lên rồi biến mất.

Mà đạo ánh sáng lạnh này, để cho hắn cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã gặp ở nơi nào đó.

Mà A Phúc đang chạy ở hướng xa xa kia, bị đạo ánh sáng lạnh này lướt qua, cơ thể của hắn nghiêng tới trước, mặc dù cơ thể đang ở không trung, nhưng đầu lâu đã rơi xuống đất.

Một vật xoay tròn bay về, rơi vào tay của một vị nam tử cụt một tay, đây là một cây đoạn dao (đao gãy) mà người thường vứt đi không dùng.

"Vị này là người của Tam Hà Bang?"

Nam tử này chỉ thanh đoạn đao về phía Tôn Hằng: "Ngươi đến thật đúng lúc, gần đây Diệp mỗ tra được bằng chứng chứng minh Nhạn Phù Phái cấu kết với Ma Môn nên mới chạy tới nơi này, vừa vặn có vị bằng hữu làm chứng cho ta!"

"A!"

Ở trong nội viện phía sau, Miêu Hưng lần nữa hét lên thảm thiết, giọng của hắn mang theo tuyệt vọng, không cam lòng, hiển nhiên đã đi tới tuyệt cảnh.

"Hả?"

Nam tử cụt một tay này nhíu mày lại: "Vẫn còn người khác, thôi cứ ưu tiên cứu người trước!"

Lời còn chưa dứt, thì Tôn Hằng liền thấy hoa mắt, người kia dùng một loại tốc độ kinh người, phóng về phía sau nghĩa trang.

Mà trong lúc phóng về phía sau, đoạn đao liên tục lóe lên, những người của Nhạn Phù Phái đã không kịp phản ứng đánh trả, liền liên tục bị giết.

Tôn Hằng đứng ở chỗ cũ, liên tục giật giật, hơi suy nghĩ một chút, sau đó phóng về nghĩa trang phía sau.

Dựa vào những gì mà người này thể hiện ra, thì chắc là võ công không kém vị Tiết Lễ kia mấy.

Chỉ không biết, thân phận của hắn như thế nào?

Cho tới khi Tôn Hằng bước vào nghĩa trang, thì thấy được Miêu Hưng máu tươi đầy người đã được vị nam tử cụt này này cứu, đang tựa vào một bia mộ thở dốc.

"Tiết Lễ!"

Dưới mái tóc rối bời, là ánh mắt phức tạp của vị nam tử cụt tay này: "Quả nhiên, Nhạn Phù Phái Tiết gia các ngươi có quan hệ với Ma Môn!"

"Ngươi là người phương nào?"

Mà Tiết Lễ, thì cũng mang ánh mắt suy tư nhìn vị nam tử cụt tay này, dường như hắn đã thấy được thứ gì đó.

"Ta là ai?"

Vị nam tử cụt tay này lặp lại một lần, rồi đột nhiên cười ha hả lên: "Tiết Lễ, ngươi đúng là quý nhân hay quên nha!"

Tiếng cười vừa rơi xuống, thì giọng của người này trở nên lạnh như băng, đột nhiên chém về phía Tiết Lễ: "Ngươi không biết Diệp mỗ, nhưng đao pháp của Diệp mỗ, thì chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"

"Đinh..."

Đoạn đao, nhuyễn kiếm liên tục va vào nhau, Tiết Lễ liên tiếp lui về phía sau, trong thời gian ngắn, thì mắt của hắn đã tràn đầy kinh hoảng.

Cụt một tay, đoạn đao, công pháp này, nó làm hắn liên tưởng đến một truyền thuyết của Trần quận, mà người trong truyền thuyết này, quan hệ chặt chẽ với Tiết gia của bọn họ.

"Thiên Tàn Tẩu!"

Ba chữ kia, Tiết Lễ gằn giọng nói từng chữ một, hai con ngươi của hắn trợn trắng, không thể tin vào sự thật này.

"Không sai!"

Nam tử cũng không truy kích, chỉ cầm đao đứng thẳng: "Tại hạ Diệp Huyền, mà Thiên Tàn Tẩu chính là ân sư của tại hạ!"

"Không có khả năng!"

Hai con ngươi của Tiết Lễ tán loạn lên, hắn điên cuồng rống lên: "Hắn đã chết, ta còn tận mắt nhìn thấy mà!"

"Ngươi có chắc không?"

Diệp Huyền nhếch miệng lên, trong lời nói của hắn còn mang theo thâm ý: "Có một số người, luôn có người hy vọng hắn sẽ chết, nhưng hắn vĩnh viễn không chết!"

"Coong..."

"Ánh sáng lạnh lại hiện lên!"

Tụ Để Thanh Long!

"Giết..."

Đạo đao chui vào vỏ, thân thể của Diệp Huyền xuất hiện ở sau lưng Tiết Lễ, âm thanh trầm thấp vang lên, bay vào trong tai của hắn.

"Ngươi cứ yên tâm, không bao lâu nữa, thì Tiết gia của ngươi, rồi Nhạn Phù Phái, cũng sẽ xuống đó với ngươi thôi!"

"Là ngươi... Bạc..."

Tiết Lễ há to miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên cổ họng của hắn hiện ra một vết nứt, máu tươi điên cuồng phun ra.

Thi thể của hắn lảo đảo chạy hai bước, cuối cùng vô lực ngã xuống.

"Vị huynh đài này!"

Diệp Huyền không để ý tới thi thể của Tiết Lễ, cất bước đi tới bên cạnh Miêu Hưng: "Ngươi ổn chứ?"

"Không… Không chết được."

Miêu Hưng vùng vẫy cơ thể, muốn đứng dậy, nhưng toàn thân lại không có lực, chỉ có thể khó khăn mở miệng: "Đa tạ ân tương trợ của Diệp đại hiệp! Tại hạ Miêu Hưng, là người của Tam Hà Bang, về sau nếu có gì muốn giao phó, mặc dù có xông pha khói lửa, thì ta tuyệt đối không từ chối!"

"Miêu huynh khách khí!"

Diệp Huyền xua tay cười cười, vẻ mặt hào khí: "Chỉ là, nơi này không thể ở lâu, chúng ta dọn dẹp một chút, rồi nhanh chóng rời đi!"

"Đúng, đúng!"

Miêu Hưng liên tục gật đầu, gọi Tôn Hằng lại: "Cháu nhỏ, ngươi giúp Diệp đại hiệp thu thập một chút, đây đều là đồ của Ma Môn, đừng có đụng lung tung."

"Ừ!"

"Đúng rồi, mấy người Dư Xương thì sao?"

Tôn Hằng dừng bước lại, yên lặng không nói.

"Mà thôi!"

Đằng sau đã vang lên giọng nói nặng nề của Miêu Hưng: "Ngươi đi giúp Diệp đại hiệp đi!"

...

Ở dưới nghĩa trang có một cái mật thất, nó nằm ở bên cạnh Luyện Huyết Trì, mặc dù cửa vào đã được che dấu rất kỹ, vẫn không thoát khỏi con mắt của vị Diệp Huyền này.

"Huyết Tủy Đan!"

Diệp Huyền mở một cái hộp gỗ ra, hắn vân vê một viên đan dược đỏ bừng như máu, yếu ớt nói: "Bên trong viên thuốc này bao hàm rất nhiều loại thiên địa linh vật, giá trị đắt đỏ, có thể cường tráng tụ khí, công hiệu cường hãn không thể tưởng tượng được. Đáng tiếc, vật này trộn lẫn rất nhiều huyết tinh lệ khí, nếu như không có bí pháp của Ma Môn, thì sau khi dùng thứ này, sẽ bùng phát dục niệm ra, rơi vào ảo giác, căn bản là chúng ta không dùng được!"

"A!"

Tôn Hằng khẽ gật đầu: "Vậy thật đúng là đáng tiếc."

"Đúng vậy a!"

Diệp Huyền cũng tiếc nuối gật đầu: "Nghe nói vậy này kích phát bản năng dục vọng của cơ thể, cho dù có tu luyện công pháp thanh tỉnh đầu óc, cũng không có bao nhiêu hiệu quả."

Sau lưng hắn, thì Tôn Hằng liên tục cử động làm cái gì đó, sau đó phức tạp mở miệng: "Như vậy sao!"

"Ừ."

Diệp Huyền gật đầu: "Tôn huynh đệ, nơi này cũng không có bao nhiêu thứ, nhưng cũng đủ chứng minh quan hệ của Nhạn Phù Phái với Ma Môn, ta còn có việc, không thể ở lâu, thôi đành cáo từ trước vậy!"

"Diệp đại hiệp không cùng chúng ta về lại thành quận sao?"

Tôn Hằng nhìn hắn: "Không nói tới việc Ma Môn, thì Nhạn Phù Phái cũng là một đại thế lực, nên tất nhiên chuyện này sẽ kinh động tới triều đình, Diệp đại hiệp không đến làm chứng sao?"

"Ta sẽ đến!"

Diệp Huyền khẽ ngẩng đầu: "Nhưng mà, không phải bây giờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.