Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 5: Miên Nguyệt Lâu



Miên Nguyệt Lâu là một tòa thanh lâu, hơn nữa còn là toà thanh lâu nổi tiếng nhất của Trần quận.

Là sản nghiệp của một trong tứ đại thế lực của Trần quận Nhạn Phù Phái.

Ở chỗ này, có thể nghe hát, có thể hưởng lạc, xem múa, ăn uống tiệc rượu, thậm chí có thể mua bán đủ thứ.

Đương nhiên, với tư cách là một tòa thanh lâu, nghiệp vụ kinh doanh chính của nó cũng sẽ không thiếu.

Ba ngày sau, chạng vạng tối.

Tôn Hằng mặc một bộ áo dài đơn giản, xuất hiện ở trước cửa Miên Nguyệt Lâu.

Tòa nhà cao cao, hai bên còn có tượng hai con sư tử lớn đang ngồi, trông rất uy phong hiển hách, ở trước cửa còn có ba đến năm nữ tử quần áo hoa lệ, đang ân cần mời chào khách qua đường.

Mấy vị nữ tử này tướng mạo và dáng người cũng không chênh lệch nhau, hơn nữa còn để lộ ra những mảng da thịt trắng nõn mịn màng, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ phong tình thành thục, rất dễ động đến tà hỏa trong lòng của nam nhân.

Khẽ ngẩng đầu, ba chữ Miên Nguyệt Lâu to rõ đập vào trong mắt, chữ như rồng bay phượng múa, hẳn là được viết bởi một vị văn nhân tài hoa.

Nghe nói, nơi này vốn là tổ trạch của một đại gia tộc, nhưng chẳng biết tại sao, lại rơi vào tay của Nhạn Phù Phái, liền bị đổi thành Miên Nguyệt Lâu.

Những chiếc đèn lồng đỏ thẫm được treo ở trên cao, mùi thơm xộc vào mũi, những giọng nói như chim yến liên tục vang lên, kích thích lòng người, làm cho người khác không thể kiềm chế được.

Tôn Hằng đứng trước của một hồi, sau đó bất đắc dĩ thở dài, mới cất bước vào bên trong.

Mình còn chưa tiến giai nội khí cảnh giới, tác dụng phụ của Đồng Tử Công vẫn còn, nên tuyệt đối không được phá thân!

Mà trong thời gian tiến vào trong này, quả thật như chịu tra tấn vậy.

Thạch Thiếu Du, ngươi hại ta rồi!

"Công tử, hoan nghênh hoan nghênh!"

Thấy được Tôn Hằng tới gần, một vị nữ tử ăn mặc diễm lệ đã tới đón, hai tay nhiệt tình ôm cánh tay của Tôn Hằng: "Không biết công tử đi một mình hay đi cùng bạn? Là muốn ở trong sảnh chính nghe ca hát vui cười, hay muốn tới nơi yên tĩnh, tìm một cô nương bồi bên cạnh?"

"Ta đi một mình."

Bị người ôm lấy cánh tay, cảm giác mềm mại ấm áp khiến cho tim của Tôn Hằng hơi hơi đập nhanh, nhưng ngay lập tức bị hắn ép xuống: "Trước tiên cứ vào sảnh chính xem một chút."

"Được rồi!"

Cô gái này vặn eo, không biết là cố tình hay vô ý quẹt nhẹ Tôn Hằng một cái, thân thể cứ như không xương mà giắt trên cánh tay của Tôn Hằng, dẫn hắn đi vào Miên Nguyệt Lâu.

Xuyên qua hành lang, ánh nến lờ mờ, tà âm dần dần rõ ràng, rất nhanh, hai người đã đi tới sảnh chính.

Nơi này rất rộng lớn, ở giữa xây một cái đài bằng gỗ, chia làm bốn mặt, mỗi mặt đều có một vị nữ tử đang biểu diễn.

Trong sảnh, những thị nữ ăn mặc lòe loẹt tay cầm bình rượu, đồ ăn, liên tục đi qua đi lại, rất nhiều người mặc quần áo quan phục ngồi ở đây, tán chuyện vui đùa, phi thường náo nhiệt.

"Công tử muốn ngồi đâu?"

Nữ tử dìu lấy Tôn Hằng, hai mắt nóng bỏng nhìn dáng người cường tráng của hắn, không nhìn được liếm môi.

"Bên này là được rồi."

Tôn Hằng tùy ý tìm một nơi sáng sủa, ngồi xuống ghế mềm: "Cứ lấy một ít rượu và điểm tâm cho ta, cần thêm cái gì, ta sẽ gọi sau."

"Được rồi!"

Nữ tử dường như không muốn buông cánh tay của Tôn Hằng, xoay người cố ý khiến cho cổ áo mở rộng, lộ ra da thịt bên trong trắng nõn, ôn nhu nói: "Ta tên là Hà Hương, công tử nếu muốn tìm người ở cùng, thì cứ nói tên của ta."

Nàng hì hì cười, như có như không đung đưa nhẹ thân thể: "Ta nhất định sẽ làm cho công tử thỏa mãn."

Sắc mặt của Tôn Hằng tái nhợt, nhưng do hướng hắn ngồi xoay lưng về phía ánh nến, bị khuất sáng nên không bị cô nương kia nhìn thấy, chỉ có thể xấu hổ gật đầu: "Được, được."

Một tiếng cười duyên vang lên, vị nữ tử này xoay người rời đi, vòng eo nhỏ nhắn, cơ thể hấp dẫn kia, khiến cho Tôn Hằng nuốt nước miếng một cái, vội vàng ổn định tâm trạng lại, không cho phép mình nghĩ lung tung.

Một lát sau, một bình rượu, hai đĩa đồ nhắm đã được đặt trước mặt, chỉ vì những thứ này mà tiêu hết mấy lượng bạc, Tôn Hằng không nhịn được mà đau lòng.

Bưng chén rượu lên, nhấp mấy ngụm, mùi rượu đậm đà nhưng không quá rạo rực, khiến cho tâm tình của hắn dễ chịu hơn một chút.

Ít ra, rượu nơi này cũng là rượu ngon.

Hít mắt lại, Tôn Hằng trông thì như đang nhìn vị nữ tử trên đài múa.

Nhưng trong lòng của hắn thì đang suy nghĩ.

Thạch Thiếu Du mới mười bốn tuổi, muội muội của hắn tất nhiên sẽ nhỏ tuổi hơn.

Mà ở trong Miên Nguyệt Lâu này, độ tuổi đó tuyệt đối không được làm phục vụ, chỉ có thể làm thị nữ nha hoàn.

Tên là Phán Phán...

Xung quanh hắn rất ầm ĩ, đủ loại tin tức, Tôn Hằng yên lặng ngồi nghe một hồi, rất lâu sau mới đứng dậy thuê một phòng.

Mười lượng bạc trắng, được tặng thêm một bình rượu, đây là gian phòng rẻ nhất ở đây.

"Công tử, ngài muốn vị cô nương nào?"

Một vị phu nhân tướng mạo đẹp đẽ vén màn bước vào, rất giống nữ tử nhà quyền quý, đoan trang lịch sự, nhưng lời nói ra, lại làm cho người khác phải suy nghĩ.

"Mấy tháng trước, ta đi theo bằng hữu uống rượu đã gặp qua Nguyệt Tiên cô nương."

Tôn Hằng nhìn đối phương, chậm rãi mở miệng: "Đương nhiên, Nguyện Tiên cô nương thì ta không dám nghĩ tới. Chẳng qua là khi đó ta thấy một vị tiểu cô nương tên là Phán Phán, khiến ta rất ưng ý.

Không biết có thể mời nàng đến đây không. Cô nương yên tâm, ta chỉ để cho nàng cùng ta uống rượu nói chuyện, chứ không làm gì khác."

"Phán Phán?"

Phu nhân hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo suy tư: "Công tử có nhầm tên không? Ở nơi này, không có ai tên gọi là Phán Phán cả."

Tôn Hằng thử thăm dò: "Hay là thị nữ?"

"Thị nữ cũng không có."

Phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức cười nói: "Công tử, nơi này có cả một ngàn đóa hoa, cần gì phải đơn phương yêu mến một đóa như vậy?"

"Có lẽ..."

Con người của Tôn Hằng chuyển động, nhớ tới một khả năng: "Có lẽ là ta nghe nhầm, nàng không gọi là Phán Phán, nhưng trong tên có một chữ Phán, hơn nữa chắc là họ Phán."

Hắn đột nhiên nghĩ tới, trong thời điểm lâm chung của Thạch Thiếu Du, mặc dù nghe hai chữ Phán, nhưng có lẽ hắn chỉ lặp lại từ Phán, chứ không phải là tên đầy đủ của muội muội hắn.

"Phán..."

Phu nhân hơi hơi ngẩng đầu, mắt mang suy tư: "Ở chỗ chúng ta quả thật có một vị Phán Nhi cô nương, chỉ có điều..."

Nàng cúi đầu nhìn về Tôn Hằng, hai mắt cổ quái: "Công tử có chắc chắn là nhìn thấy nàng ở trong phòng của Nguyệt Tiên cô nương?"

"Cái này..."

Hai mắt của Tôn Hằng mờ mịt: "Thực sự là quá lâu rồi, chắc là do trí nhớ của ta kém, hoặc là do Nguyện Tiên cô nương lưu lại ấn tượng trong ta quá sâu, chỉ cần nhắc tới Miên Nguyệt Lâu, là lại nghĩ tới nàng."

"Thì ra là như vậy!"

Phu nhân vẻ mặt giống như bừng tỉnh: "Vậy xin công tử chờ một chút, để ta đi hỏi ý của Phán Nhi cô nương."

"Được!"

Đưa mắt nhìn bóng lưng của phu nhân này, Tôn Hằng nhẹ nhàng nhíu mày.

Dựa vào ngôn ngữ của nàng, thể hiện ra, dường như thân phận của vị cô nương tên Phán Nhi không đơn giản như mình nghĩ.

Nhưng mà, mặc kệ thế nào, trước tiên cứ xác định thân phận của nàng cái đã.

Không lâu sau, ở bên ngoài vang lên tiếng bước chân, dần dần tới gần.

"Kẽo kẹt..."

Cửa phòng bị đẩy ra, vị phu nhân hồi nãy bước vào trong, mà sau lưng của nàng, thì đi theo một tiểu nha hoàn đang cúi đầu.

"Công tử, đây chính là Phán Nhi cô nương mà ngài nhớ mãi không quên."

Vị phu nhân này kéo tay tiểu nha hoàn, tiến lên hai bước, giọng của nàng chậm dần, nhỏ giọng nói: "Công tử, Phán Nhi cô nương của chúng ta quá nhỏ, còn chưa lấy chồng, cùng ngài uống rượu nói chuyện còn được, còn về cái khác…"

"Ngài phải thông cảm."

"Ta hiểu mà."

Tôn Hằng gật đầu, lập tức phất tay: "Làm phiền cô nương, người có thể đi ra ngoài trước không? Để ta cùng Phán Nhi cô nương tâm sự?"

"Được, được!"

Phu nhân liên tục gật đầu, cánh tay của nàng khẽ đẩy vai tiểu nha hoàn này, cười cười lui về sau, cũng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

"Công tử."

Trong phòng chỉ còn hai người, vị tiểu nha toàn tên Phán Nhi này dường như đang rất lo lắng, nhất mực cúi đầu, giọng của nàng run rẩy.

Tôn Hằng nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi ngẩng đầu ta xem."

Phán Nhi nghe vậy, cơ thể liền siết chặt, chậm rãi ngẩng đầu.

Hai con người tròn vo lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mập mạp, da thịt trắng như tuyết, dung mạo rất xinh đẹp, chắc sẽ là một mỹ nhân tương lai.

Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ móc từ trong ngực áo ra nửa tấm khăn màu trắng, trải ra trên bàn.

"A!"

Phán Nhi đang không hiểu động tác của Tôn Hằng, nhưng vừa thấy tấm lụa này, sắc mặt của nàng biến đổi, thần sắc trở thành kích động.

"Cái này… cái này…, ngươi là ai? Vì sao có đồ của ca ca ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.