Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 55: Huyền Thanh Diệu Pháp



Tiểu viện, phòng khách.

Tôn Hằng đứng chắp tay, hai con ngươi sáng người đánh giá thiếu nữ đang ngồi đối diện này.

Đinh Tĩnh, mười sáu tuổi, cùng tuổi với hắn.

Chỉ có điều, dáng người của Tôn Hằng bự con hơn bạn cùng lứa rất nhiều, nên nhìn qua thì thấy hắn già so với tuổi.

Mà gia đình từng giàu có Đinh Tĩnh bây giờ chỉ mặc áo vải, nhưng da thịt của nàng trắng nõn, mười ngón tay như hành tây, vừa nhìn đã biết người sống ở trong gia đình phú quý, mười ngón không có một vết sẹo nào.

Mà nhìn kỹ hơn, thì ngũ quan của Đinh Tĩnh tinh xảo, mặc dù tướng mạo cũng không xuất chúng, nhưng lại mang theo cổ ngọt ngào thanh thuần của thiếu nữ.

Dáng người cao gầy, hai chân thon dài, đường cong cơ thể thì vẫn chưa được đẹp cho lắm, nhưng do tuổi của nàng còn nhỏ, còn về sau thế nào thì không thể nói sớm được.

Lúc nàng nàng đang đứng trong sảnh, đôi mắt kinh hoảng, mười ngón tay căng thẳng, giống như thỏ trắng hoảng sợ vậy, làm cho người khác thấy thương xót.

Nhất là người đã ngưỡng mộ nàng từ lâu Bành Vượng, nếu như không có cha mẹ ngăn lại, sợ rằng hắn đã đến bên cạnh an ủi Đinh Tĩnh rồi.

"Ngươi có tư chất tu tiên?"

Tôn Hằng dạo bước trước người Đinh Tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Nói ta nghe một chút."

"Ta… Ta cũng không biết mình có tư chất kia kia không nữa."

Tiểu cô nương cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn Tôn Hằng, giọng nói nhỏ bé yếu ớt, nếu không phải là thính lực của Tôn Hằng mạnh hơn người thường, thì sợ cũng không nghe rõ.

Ngừng một chút, nàng mới tiếp tục nói: "Năm mười tuổi, có một đạo sĩ đi qua Nhạn Phù Sơn, liếc nhìn ta một cái, liền nói ta có tu chất tu tiên."

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, nói: "Sau đó thì sao?"

Đinh Tĩnh tiếp tục nhỏ giọng nói: "Sau đó… Sáu đó hắn muốn thu ta làm đồ đệ, dẫn ta bái nhập một môn phái tu tiên tên là Huyền Thanh Môn."

"Nhưng hắn nói là có việc, nên không có mang ta theo, hắn chỉ đưa ta một quyển bí tịch, nói ta tự tu luyện, rồi hai năm sau hắn sẽ trở về dẫn ta đi."

Tôn Hằng ở một bên yên lặng gật đầu.

Chuyện này rất hợp với những chuyện được ghi trong sách cổ, nhưng rõ ràng về sau lại phát sinh ra biến cố.

"Từ đó về sau, đạo sĩ kia không có quay lại sao?"

"Ừ."

Đinh Tĩnh khẽ gật đầu.

"Ngươi đã có tư chất tu tiên, nhưng hắn lại không có quay lại, sao ngươi không đi thử chỗ khác?"

Tôn Hằng hiếu kỳ hỏi: "Xa thì ta không nói, nhưng mà ở ngay Trần quận, cũng có một cái Hiển Dương Quan đó."

"Này..."

Đinh Tĩnh chần chờ, lặng lẽ ngẩng đầu lên, trên mặt khó chịu: "Khi vị đạo sĩ kia kiểm tra ta, thì nói là sợ người khác phát hiện ra tu chất của ta, từ đó sẽ cướp đi đệ tử của Huyền Thanh Môn, cho nên hắn dùng phép khiến thiên phú của ta không hiện nữa. Trừ khi là chính bản thân hắn giải trừ, hoặc ta có thể tu luyện võ công trên cuốn bí tịch kia tới viên mãn, thì mới có thể bài trừ."

"Khi thấy vị đạo sĩ kia một đi không trở lại, cha ta cũng từng mang ta lên Hiển Dương Quan, nhưng bị người ta đuổi xuống."

Tôn Hằng trầm mặt xuống, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn há to miệng, biểu tình cổ quái: "Vị đạo sĩ kia đưa ngươi cuốn bí tịch này, rồi có lấy tiền của nhà ngươi không?"

"..."

Đinh Tĩnh cười khổ, tất nhiên nàng cũng biết Tôn Hằng muốn nói cái gì.

Đó chính là cả nhà nàng bị người ta lừa!

Hít sâu một hơi, Đinh Tĩnh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Vị đạo sĩ kia không có mở miệng nói, nhưng lúc đó cha ta có cho hắn một ít ngân lượng làm lộ phí đi đường."

"A..."

Tôn Hằng lắc đầu.

Tên lừa đảo này lợi hại, làm cho người khác cam tâm tình nguyện đưa tiền cho mình.

Hắn xoay người, lấy bút mực và giấy: "Vậy môn công pháp kia tên là gì, ngươi thử viết ra, để cho ta xem một chút."

"Vâng!"

Đinh Tĩnh không có từ chối, nhẹ nhàng bước tới, đến bên cạnh bàn, vừa chà chà nghiên mực, vừa nhỏ giọng nói: "Công pháp mà đạo sĩ kia cho ta, tên là Huyền Thanh Diệu Pháp, những năm gần đây ta rãnh là cứ tu luyện, mặc dù không có tu luyện ra pháp lực, nhưng mà ta cảm thấy được tai thính mắt tinh hơn, chắc không phải là công pháp đểu gạt người đâu."

"Phải không?"

Tôn Hằng đứng bên cạnh nàng, từ chối cho ý kiến.

"Ừ."

Đinh Tĩnh gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, trám mực cầm bút, viết lên tờ giấy trắng.

Nàng viết nhẹ nhàng chậm rãi, kiểu chữ ưu nhã, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái, thư pháp không tệ.

Tôn Hằng chắp tay sau lưng, nhìn kỹ mặt Đinh Tĩnh, đột nhiên mở miệng: "Cha mẹ ngươi thế nào?"

"A..."

Đinh Tĩnh run tay, khuôn mặt tái đi, sau đó đỏ mắt: "Bọn họ… Hai người bọn họ sớm đã không có tin tức gì."

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, không có tin tức, thì tỷ lệ cao là không tránh được một kiếp này, lập tức giọng nói chậm lại, nói: "Cố nén bi thương."

"Cảm ơn Tôn công tử."

Khóe miệng của Đinh Tĩnh chuyển động, cúi đầu, lần nữa viết tiếp.

Không ngờ tới, Tôn Hằng dường như không muốn để yên cho nàng viết vậy, đột nhiên mở miệng:

"Vậy ngươi tính về sau thế nào?"

"Ta..."

Cổ tay của Đinh Tĩnh lại run lên, mực nước lem ra giấy trắng.

"Cẩn thận một chút."

Tôn Hằng tiếc nuối lắc đầu, ngay lập tức đổi một tờ giấy khác: "Ghi cẩn thận."

Hắn nhìn lấy Đinh Tĩnh, hai con người bình tĩnh,

Nhưng chẳng biết tại sao, sắc mặt của Đinh Tĩnh lại tái đi, gượng cười hai tiếng, lúc này mới cúi đầu, thành thật viết lại công pháp.

Tôn Hằng nhìn chằm chằm Đinh Tĩnh, ngũ quan cường đại, khiến cho hắn có thể tần suất tim đập của tiểu cô nương này.

Theo mức độ nào đó, thì đây cũng là một phương pháp phát hiện nói đối.

Khi viết chữ, thì tim của Đinh Tĩnh đập không giống lúc bình thường!

Nàng không muốn viết công pháp này ra cho mình xem!

Mà nguyên bản trong lòng Tôn Hằng nhận định tên đạo sĩ kia là một tên lừa đảo, bây giờ nhìn vào thứ này, thì có thể là không phải!

Ít nhất, môn công pháp này có huyền diệu khác.

Nếu không, thì Đinh Tĩnh cũng không phải lừa gạt mình làm gì!

Mà bây giờ bị mình cảnh cáo, khí tức uy áp, nên nàng cũng không dám làm bộ.

Rất lâu sau, Đinh Tĩnh sắc mặt ảm đạm mới viết hết công pháp này, đem một tấm giấy tầm một ngàn chữ đưa cho Tôn Hằng.

Quét mắt nhìn sơ qua, Tôn Hằng không nhịn được mà nhíu chặt mày lại.

Trời sinh vạn vật, thành thực linh mẫn, vật không ngoài vật, hình không ngoài hình...

Ngàn trong chữ, mở lời trăm chữ, nói chính là Linh Giác.

Lời nói huyền diệu khó giải thích ý nghĩa, dường như thâm ý sâu sắc, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì không đạt được.

Mà nhìn sơ qua cái Huyền Thanh Pháp một lần, từ trên xuống dưới, không có chỗ nào dạy người ta cách tu luyện hết.

Chỉ vẻn vẹn có vài dòng thuật ngữ tu luyện, mà dùng từ ngữ miêu tả huyền diệu khó cảm ngộ.

Mà Tôn Hằng thấy được, thì công pháp này, chắc hẳn là không giả được!

Nếu như nhìn không ra công pháp có vấn đề gì, thì Tôn Hằng dứt khoát bỏ xuống, dù sao đây cũng là công pháp của người tu tiên, chính mình muốn học cũng không có cách để học.

Hắn để tờ giấy xuống, nhìn về phía Đinh Tĩnh: "Ngươi định về sau sống thế nào?"

Đinh Tĩnh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tôn Hằng, nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa nghĩ tới."

"Tĩnh nha đầu, ngươi ngốc sao!"

Mà Hoàng Đào ở phía sau một mưc chú ý vào tình huống bên này đột nhiên khẽ gọi, bước nhanh tới bên cạnh Đinh Tĩnh: "Tay chân lèo khèo như ngươi, có thể đi làm cái gì? Đường sáng đang ở trước mắt đó, có Tôn sư phó, chẳng lẽ ngươi không hiểu ý của Tôn sư phó sao?"

Sau đó nàng liền quay đầu về phía Tôn Hằng, vội vàng nói: "Tôn sư phó, ta thấy trong nội viện của ngươi cũng không có ai khác, có phải ngươi đang cần nha đầu làm ấm giường đúng không?"

"Mẹ!"

Không đợi những người khác mở miệng, thì Bành Vượng đã tức giận quát lên, trán nổi gân xanh, trong lòng nhảy lên nhảy xuống, không thể ngăn được cơn tức của mình: "Mẹ đang nói cái gì vậy?

Tĩnh nhi… Sao Tĩnh nhi có thể làm chuyện kia được!"

Sắc mặt của Đinh Tĩnh cũng ảm đạm, cơ thể run rẩy tránh xa Hoàng Đào, đi sang một bên.

Tôn Hằng tướng mạo bình thường, hơn nữa mấy lần gặp mặt, hắn đều đe dọa nàng, nàng rất sợ đối diện với Tôn Hằng, làm sao có thể làm nha đầu ấm giường cho hắn được.

"Đúng là chỗ này của ta hơi vắng người."

Chỉ có điều, Tôn Hằng lại không muốn buông tha cho nàng, tiếp lời của Hoàng Đào: "Nhưng mà không có làm nha đầu ấm giường đâu, chỉ cần mỗi ngày quét dọn căn tiểu viện này là được."

"À, còn tiền công thì một tháng tám đồng, bao ăn bao ở, như thế nào?"

"Được a! Được a!"

Không đợi Đinh Tĩnh mở miệng, Hoàng Đào đã liên tục gật đầu, đẩy nàng về phía Tôn Hằng: "Công việc tốt như vậy, ngươi có thể tìm ở đâu chứ? Ngươi cho rằng mình còn là con của đại nhân vật sao?

Tám đồng tiền lương, không ít!"

"Đúng rồi!"

Nói xong chuyện Đinh Tĩnh, Hoàng Đào cười nịnh nọt Tôn Hằng: "Tôn sư phó, không biết nơi này có tuyển người nữa không? Ta… Ta biết nấu cơm!"

"Vừa vặn!"

Tôn Hằng gật đầu: "Đúng là chỗ của ta cần một tên đầu bếp."

Hắn hơi xoay người, nhìn về phía chồng của Hoàng Đào: "Ta còn thiếu một tên gác cổng, nếu như vợ chồng ngươi chịu làm, thì một tháng hai mươi hai đồng tiền lương, thế nào?"

"Được… Được…"

Mà lúc này, Hoàng Đào đã kích động run rẩy cơ thể, không thể nói được thêm gì nữa.

"Vậy, con trai của chúng ta như thế nào? Cũng không nên để cho hắn vất vưởng không có nơi đi chứ?"

Mà Bành đồ tể, thì vẫn còn quan tâm con trai của mình.

Tôn Hằng trầm mặt xuống: "Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn các ngươi nuôi sao? Công việc trong Tam Hà Bang rất nhiều, nếu như hắn chịu khó làm việc, thì đừng nói nuôi sống hắn, coi như là nuôi một nhà ba người của các ngươi cũng không có vấn đề gì."

Vừa dứt lời, hắn nhìn về phía Đinh Tĩnh đang co rụt người lại.

Nếu như nàng không có tư chất tu tiên, thì cùng lắm nhiều thêm một miệng ăn.

Mà nếu như nàng có.

Thì chính là đầu tư cho tương lai!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.