Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong vừa trở tay đẩy một cái, đối thủ đã bay ngược lại mấy trước.
"Thiên La Chỉ quả nhiên bất phàm, tại hạ bội phục!"
Đối thủ của hắn tuổi không lớn, cố gắng ổn định lại cơ thể, chắp tay nhận thua.
Nhưng hiển nhiên trong lòng hắn vẫn không phục, mà lời nói của hắn, ý là ngươi chỉ dựa vào công pháp cao minh mới thắng được ta mà thôi.
Tống Lăng Phong nhẹ nhàng cười, cũng lơ đễnh không chú ý, chắp tay nhìn về phía đám người:
"Chư vị, còn có ai lên không, không nhất định phải thắng ta và Tôn hộ pháp, chỉ cần được chúng ta chấp nhận, liền có thể đi vào."
La Nghị huých cùi trỏ vào người Cát Tân, nhỏ giọng nói: "Cát huynh đệ, ngươi lên thử một chút?"
Mà lúc này, hai người đã vượt qua cửa thứ nhất, tiến vào ngoại viện.
Cát Tân ngưng trọng nhìn Tống Lăng Phong, nghe vậy yên lặng lắc đầu: "Đợi thêm xíu nữa, người vừa rồi, không có đào ra sâu cạn của Tiểu Thiên La nên ta còn chưa nắm chắc."
Dừng một chút, hắn nghiêng đầu nhìn La Nghị: "Hay là, La huynh thử một chút, để xem Thiên Thủ Thức đối chiến với Thiên La Chỉ thì ai thắng ai thua?"
"Thôi!"
La Nghị gấp quạt xếp lại, tức giận: "Ta dù muốn xông cửa, thì cũng xông ở bên Trảm Phong Cuồng Đao, bên đó tỷ lệ thành công cao hơn một ít."
Cát Tân híp mắt, nhìn về phía Tôn Hằng đang khoanh tay đứng thủ cửa, nhẹ nhàng lắc đầu: "Vậy cũng chưa chắc!"
"Nhìn kìa, có người đi ra."
Trong đám người, có một người nam tử đi ra, mặt trắng không râu, trên dưới ba mươi tuổi, tay trái cầm bút, tay phải đeo móc câu.
Suy nghĩ của hắn cũng giống như La Nghị, không lựa chọn Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong, mà đi về phía Tôn Hằng: "Tại hạ Bạch Hưng Chi, gặp qua Tôn hộ pháp."
"Bạch Hưng Chi."
Tôn Hằng đáp lễ lại, nói: "Đại danh Thiết Bút Ngân Câu, tại hạ cũng có nghe qua."
"Tôn hộ pháp khách khí, ta cũng chỉ có một chút danh tiếng là thôi.
Bạch Hưng Chi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tống huynh đệ vừa nói, nếu muốn qua cửa, thì không cần phải luận võ thắng hộ pháp, cũng có thể tiến vào, có phải không?"
Tôn Hằng gật đầu,
Nói: "Đương nhiên là thật rồi."
"Như thế."
Bạch Hưng Chi gật đầu, giơ cái tay đeo móc câu lên: "Tại hạ vừa mới nghĩ ra một bộ thư pháp, kính xin Tôn hộ pháp đánh giá một chút."
"A!"
Tôn Hằng giật giật mắt, duỗi nhẹ một tay ra: "Nghe nói các hạ đã từng thi đậu quan văn triều đình, thư pháp ắt hẳn rất tinh diệu, ta đang muốn xem xét đánh giá đây."
"Thất lễ!"
Bạch Hưng Chi gật đầu, bước chân một cái, tay cầm bút hướng thẳng mi tâm của Tôn Hằng.
Mà phóng được nửa đường, thì hắn thu tay cầm bút về, giơ móc câu lên, giống như con sâu đo, nhanh chóng cắt tới.
Tôn Hằng ngửa người ra sau, nhẹ né đòn này, mà Bạch Hưng Chi thì nhẹ nhàng nhảy múa, tay cầm bút tung hoành thoải mái, mà tay đeo móc câu thì biến hóa liên tục, ép sát người Tôn Hằng.
Từng chút từng chút mực nước được vẩy lên không trung, Bạch Hưng Chi giống như một nhà thư pháp ngẫu hứng tùy ý vậy, vung mực vẩy bút, tiêu sái tuấn dật, bút mực và móc câu, tạo thành một bức thư pháp khổng lồ trên không trung.
Tôn Hằng nhẹ nhàng né tránh, bóng người liên tiếp lóe lên, cũng không ra tay.
"Tách…"
Nửa ngày sau, bút mực bay tới, Tôn Hằng búng tay, ngón tay và bút mực chạm vào nhau, cả hai đều lùi về phía sau.
Mà trên không trung nét mực ngưng thực lại, rõ ràng là hai chữ "Anh Hùng".
Kiểu chữ rồng bay phượng múa, hùng hồn mạnh mẽ, thế như sóng lớn, làm cho người khác kinh diễm.
"Bốp bốp…"
Tôn Hằng nhẹ vỗ tay, tán thưởng nhìn Bạch Hưng Chi, nói: "Được Thiết Bút Ngân Câu, được một bức Anh Hùng Thiếp!"
Sau đó hắn khẽ khom người xuống, một tay duỗi về phía sau: "Bạch huynh, mời!"
Bạch Hưng Chi thở hổn hển, lòng ngực phập phồng, sau đó mới chắp tay thi lễ: "Đa tạ Tôn hộ pháp!"
Sau đó đứng dậy bước nhanh, đi vào trong nội viện.
"Tôn Hằng, tại sao ngươi lại cho hắn đi vào, hắn tu vi quá thấp, trong giới tam lưu cũng không tính là xuất sắc mấy."
Một giọng nói nho nhỏ, vang trong tay Tôn Hằng, để cho Tôn Hằng hơi nghiêng đầu.
Truyền âm bí mật!
Là Tống Lăng Phong đang nhíu mày không đồng ý.
Cười nhạt một tiếng, Tôn Hằng cũng hơi há miệng, sóng âm hội tụ lại, bay về hướng Tống Lăng Phong.
"Bang chủ muốn chúng ta nhận người mới, Bạch Hưng Chi văn võ song toàn, có thể giúp chúng ta giao lưu với những quan văn của triều đình."
Lông mày của Tống Lăng Phong giản ra, khẽ gật đầu, coi như là đồng ý cách làm của Tôn Hằng.
"Tôn hộ pháp."
Trong đám người, La Nghị kéo Cát Tân đi lên trước, chắp tay cười nói: "Nghe danh Trảm Phong Cuồng Đao từ lâu, hôm nay có thể nhìn thấy, thực sự tam sinh hữu hạnh (Đây là một câu thành ngữ của Trung quốc, ý là may mắn ba đời mới có thể gặp được, thường được dùng khi làm quen bằng hữu mới)!"
Cát Tân trợn trắng mắt lên, rõ ràng mới nãy ngươi còn khinh thường người ta mà?
"Khách khí."
Tôn Hằng cười chắp tay: "Các hạ là?"
"Tại hạ là La Nghị, nhân sĩ của Quy Tiên quận."
"La Nghị."
Tôn Hằng suy nghĩ tên của người này, sau đó tiếc nuối gật đầu: "Xin lỗi, tại hạ kiến thức nông cạn."
"Không sao hết!"
La Nghị rộng lượng xua tay: "Ta tới đây tham gia Anh Hùng Yến, một là muốn gặp mặt các vị anh hùng hào kiệt, hai là muốn gia nhập quý bang. Về sau đều là huynh đệ một nhà, thì có nhiều thời gian làm quen hơn."
Tôn Hằng gật đầu: "Bang phái của chúng ta đang thiếu nhân tài, nếu như La huynh muốn vào, thì ta rất hoan nghênh!"
"Đâu có đâu có."
Lạ Nghị cầm quạt xếp trong tay, cười hì hì nói: "Nếu như đều là huynh đệ một nhà, thì chút nữa huynh đệ nhẹ tay một chút nha!"
Cát Tân lắc đầu, mặc niệm cho vị bằng hữu mình mới gặp trong quán rượu này.
"Ha ha..."
Tôn Hằng cười to, hắn vẫn lần đầu tiên gặp người có tính cách như vậy, làm cho hắn cảm thấy rất thú vị, lập tức duỗi tay ra, nói: "Nếu La huynh có bản lĩnh thật sự, thì tại hạ tuyệt đối không làm khó dễ."
"Chậm đã chậm đã!"
La Nghị co rụt người lại, liên tục xua tay: "Tôn hộ pháp, ta có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh này thế nào, thì phải dựa vào nhãn lực của ngươi rồi."
"A!"
Tôn Hằng chớp mắt, nói: "Là sao?"
"Bạch!"
La Nghị xếp quạt lại, cười nói: "Khi ta cùng ngươi nói chuyện, ta có lượn quanh vị bằng hữu Cát Tân này hai vòng, không biết Tôn hộ pháp có phát hiện ra ta đã làm cái gì không?"
Tôn Hằng nhìn về Cát Tân: "Hắn là bằng hữu của ngươi?"
"Đương nhiên!"
La Nghị trả lời.
"Chắc là vậy đó."
Giọng nói uể oải, Cát Tân đáp.
"Ngươi có một vị bằng hữu như La huynh đệ, thì cần phải cẩn thận coi chừng một chút."
Tôn Hằng nhìn Cát Tân rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Vừa rồi vị La huynh đệ này cầm túi tiền của ngươi, còn tháo một cái khuyên tai bằng ngọc bên hông của ngươi."
"A!"
Cát Tân biến sắc, vội vàng sờ hông của mình.
Quả nhiên, không có vật gì!
"La Nghị!"
"Aizz!"
La Nghị một tay ném đi, đem túi tiền cùng một cái khuyên tai bằng ngọc ném tới:" Ngươi là huynh đệ của ta, chẳng lẽ ta lại lấy tiền của ngươi?"
Sắc mặt Cát Tân trắng bệch, trợn hắn hung hăng liếc đối phương một cái: "Chuyện này cũng chưa chắc!"
La Nghị cũng không đáp lời hắn, mà chắp tay nhìn Tôn Hằng: "Nhãn lực của Tôn hộ pháp rất tốt, nhưng mà, ngươi còn bỏ sót một vật."
Một tay của hắn khẽ di chuyển, lấy ra một cái kéo tóc bằng gỗ ra.
"Vật này trên đầu của Cát huynh có ba cái, mà ta lấy một cái nên người khác khó chú ý được chi tiết này lắm, Tôn hộ pháp không chú ý tới, đây cũng là chuyện bình thường!"
"Lợi hại, lợi hại!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng vỗ tay: "Được một cái Diệu Thủ Không Không!"(Đây cũng là một thành ngữ của Trung Quốc, thường chỉ về những người hành nghề móc túi trộm cắp)
Đúng là Tôn Hằng không thấy dược động tác này của hắn, nhưng Tôn Hằng có thể đoán được, cây quạt xếp trong tay hắn rất kỳ lạ.
"Tôn hộ pháp quá khen."
La Nghị cười hì hì, chắp tay nói: "Ta được giang hồ gọi là Thiên Thủ Thư Sinh, đáng tiếc chữ thì không học được một chữ, nhưng trộm cắp đánh bạc thì cái gì cũng biết."
Lời vừa nói xong, La Nghị nháy mắt ra hiệu: "Cái kia…, Tôn hộ pháp, không biết ta có vượt qua kiểm tra không vậy?"
"Đương nhiên!"
Tôn Hằng nghiêng người: "La huynh đệ có thể tiến vào thoải mái."
"Cám ơn!"
La Nghị há miệng rộng ra, đảo mắt nhìn Cát Tân, không che giấu vẻ đắc ý trong mắt của mình.
"Tôn Hằng, người như vậy mà ngươi cũng cho vào, quá đáng lắm rồi!"
Lại là một giọng nói rất nhỏ truyền tới, không cần quay đầu nhìn, Tôn Hằng cũng có thể đoán được đối phương đang rất bất mãn.
"Một tên thần trộm, còn có thể là một trùm đánh bạc, đây chính là nhân tài mà Chấp Pháp Đường chúng ta cầu mà không thấy đấy."
Tôn Hằng mặt không đổi sắc, nhẹ giọng nói: "Nếu như Tống huynh có ý kiến, thì có thể về hỏi đường chủ đi."
"Hừ!"
Cách đó không xa, Tống Thiên La nhăn mặt, hừ lạnh một tiếng.
"Cát huynh đệ, lên đi!"
Mà bên này, La Nghị cũng đi tới bên người bằng hữu của mình, muốn cùng tiến vào nội viện, hắn hạ giọng, nhỏ giọng nói: "Vị Tôn hộ pháp này rất dễ tính, hơn nữa tu vi cũng kém ngươi, nên ngươi nhất định sẽ vượt qua kiểm tra."
Cát Tân chuyển động con ngươi, đang tính bước vào.
Nhưng mà, lại có người nhanh hơn hắn, trước khi hắn quyết định, thì đã bước lên trước.
"Trảm Phong Cuồng Đao!"
Mà người đi ra chính là một vị tráng hán, người này cao gấp rưỡi người thường, thân rộng người béo, lông mọc đầy cơ thể, giống như một con gấu đen vậy.
Hắn chỉ La Nghị, buồn bực nói: "Hắn cũng có thể đi vào, thì Lão Trương ta cũng có thể đi vào!"
"A!"
Tôn Hằng từ chối cho ý kiến: "Không biết các hạ có bản lĩnh gì?"
"Sức mạnh của ta rất lớn! Ăn được nhiều, một bữa có thể ăn được một con trâu mộng."
Đại hán này vỗ ngực, âm thanh bình bịch liên tục vang ra: "Đây có tính là bản lĩnh không?"
"Cái này đúng là bản lĩnh."
Thấy tôn Hằng gật đầu, đối phương vui vẻ, nhưng mà câu tiếp theo của Tôn Hằng lại cắt đứt sự vui vẻ của hắn: "Đáng tiếc, bản lĩnh này không phù hợp vào bên trong."
"Hả?"
Đại hán căng mặt lại: "Sao? Ngươi xem thường lão Trương ta!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không dám, chúng ta chỉ cần người có sức mạnh, còn có thể ăn nhiều, thì không phù hợp cho lắm."
"Ngươi đang xem thường ta!"
Đại hán này điên cuồng hét lên: "Hay là như vậy, hai ta so sức mạnh, nếu như ngươi không mạnh bằng ta, thì ta sẽ thông ải này!"
La Nghị a nhẹ một tiếng, đi lại gần Cát Tân nói: "Tên này nhìn qua thì khá lỗ mãng, nhưng thật ra hắn cũng lanh lợi, kích Tôn hộ pháp so sức mạnh với hắn."
"Hề hề…, đáng tiếc! Vị này có thể khám phá được thủ đoạn của ta, làm sao có thể nhìn không ra được tiểu thủ đoạn của tên này chứ."
Chỉ có điều, lời của hắn còn chưa hết, thì Tôn Hằng đã nhìn về phía đại hán này, gật đầu đồng ý.
"Được!"
Tôn Hằng đứng trung bình tấn, vẫy tay với đại hán: "Cũng không cần phiền phức như vậy, chỉ cần ngươi có thể đẩy lui ta một bước, thì ta sẽ thả ngươi đi vào."