Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 62: Mạnh Thu Thủy



Căn lầu này lịch sự tao nhã, chỉ cần nhìn mấy thứ để trước cửa, cũng có thể đoán được trong phòng bài trí cẩn thận tỉ mỉ thế nào.

Trong phòng có một cái ấm giữa nhiệt, khiến cho căn phòng này tách rời với cái giá lạnh bên ngoài.

Một bức tranh thủy mặc lớn được treo cách cửa chính không ca, bên trong còn có mùi thơm truyền đến, mặc dù không nhìn thấy bên trong.

Cho dù Tôn Hằng có rất nhiều kinh nghiệm đại chiến, nhưng cũng không thể không hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, mới cất bước đi vào trong căn phòng lịch sự tao nhã này.

Phía ngoài cửa phòng có nữ hầu chờ sẵn.

Đi qua bức tranh thủy mặc, cảnh trong phòng cũng không như Tôn Hằng tưởng tượng.

Trong căn phòng được bài trí ấm áp này, chỉ có bốn người.

Trong đó bao gồm cả hai nha hoàn hầu hạ.

Như thế cũng để cho Tôn Hằng nhẹ nhõm, ít ra mình không cần phải gặp cảnh một đám con gái vây quanh chỉ chỉ chỏ chỏ.

Ánh mắt của hắn chuyển động, di chuyển trên người của cô gái ngồi bên cạnh tham một chút, sau đó với chắp tay về phía Thẩm Điệp Lan đang ngồi ở chủ vị,

"Thuộc hạ gặp qua phu nhân!"

"Ừ."

Thẩm Điệp Lan vẻ mặt tùy ý khoát tay: "Ngồi đi."

"Tạ phu nhân!"

Tôn Hằng chắp tay nói cám ơn, cẩn thận tỉ mỉ ngồi xuống bên phải, đối mặt với vị nữ tử ở bên trái kia.

"Tôn Hằng, ngươi cũng vất vả một ngày rồi, có thấy được nhân tài nào không?"

Bàn tay đẹp như ngọc của Thẩm Điệp Lan vân ve trái dưa leo, năm ngón tay nhẹ nhàng chuyển động: "Đây là lúc Tam Hà Bang chúng ta đang thiếu nhân tài, nếu như có thể nhân cơ hội này chiêu dụ thêm người, đó là tốt nhất."

"Ngược lại cũng có một số người."

Tôn Hằng hơi hơi trầm tư, nói: "Có một người trẻ tuổi tên là Cát Tân, nội lực tinh thuần, quyền pháp cao minh, hiếm thấy. Mà bạn của hắn Thiên Thủ Thư Sinh La Nghị cũng có khả năng móc túi rất cao minh. Ngoài ra còn có ba người, đều là những anh hùng tuấn kiệt không tầm thường."

"Mà một vị trong đó tên là Đoan Phương công tử, tuổi khoảng trên dưới ba mươi.."

"Khả năng khinh công rất tốt, so với lời đồn đại tốt hơn rất nhiều…"

"Tuy Nhu Tình Thủ là nữ tử,

Nhưng thực lực cũng không thể khinh thường…"

Lập tức, Tôn Hằng liền đem những cao thủ hôm nay mình gặp nói ra, ngữ khí vững vàng không gợn sóng, không nhanh không chậm không kiêu ngạo.

Nhưng hắn không biết, bởi vì nội tình của hắn cường hãn, nên khiến cho hôm nay hắn đối mặt với những vị cao thủ này, không có cảm thấy bọn hắn mạnh mẽ cỡ nào cả.

Mà lời bình của hắn, cũng mang theo một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Thẩm Điệp Lan nghe lời bình của Tôn Hằng, mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào, thì nàng không nghĩ ra được.

Nhưng mà chuyện này không có quan trọng.

Chờ cho Tôn Hằng nói xong, Thẩm Điệp Lan mới đặt cái dưa leo xuống bàn, ôn nhu nói: "Vậy ngươi cảm thấy, những người này ai sẽ dễ chiêu mộ vào trong bang hơn?"

"Cái này..."

Tôn Hằng chần chờ, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thuộc hạ không biết."

"Ngươi không biết, nhưng ta biết."

Thẩm Điệp Lan cười tự đắc: "Trong bọn họ, chỉ cần có gia đình, là chúng ta đều có khả năng chiêu mộ!"

"Phu nhân nói có lý!"

Tôn Hằng gật đầu.

Một người, không có gia đình, thì tâm tư sẽ không yên ổn.

Mà người có gia đình rồi, thì sẽ muốn sống yên ổn, nên rất dễ bị thế lực lớn chiêu dụ.

"Con người nha! Đều phải cưới vợ sinh con."

Thẩm Điệp Lan nâng cằm của mình, nhìn Tôn Hằng: "Tôn Hằng, ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi, không biết có gặp người vừa ý chưa?"

Đến rồi!

Tôn Hằng tim đập mặt, lúc này bình tĩnh chắp tay, nói: "Những năm gần đây thuộc ha một mực chìm đắm trong võ công, không có suy nghĩ đến chuyện tình cảm nữ nhi này, nên trước mắt cũng không có ý muốn kết hôn."

Đây là lý do từ chối của hắn, dùng với những người khác thì được, nhưng dùng với Thẩm Điệp Lan thì không.

"Thành gia lập nghiệp chính là lẽ thường của con người, làm sao có thể nói là tình cảm nữ nhi được?"

Thẩm Điệp Lan nhẹ nhíu mày, sau đó nhoẻn miệng cười: "Hay là, Tôn Hằng ngươi chưa gặp người trong lòng sao?"

Nàng hơi quay đầu, liếc mắt nhìn mặt không biểu tình Mạnh Thu Thủy, trong lòng không nhịn được mà âm thầm cười.

Nàng phát hiện ra, mình rất thích nhìn những người trẻ tuổi này kích động trong lòng, nhưng trên mặt lại cố giả vờ như không có việc gì.

"Đúng rồi!"

Thẩm Điệp Lan đứng dậy, trên mặt của nàng mang theo vẻ trịnh trọng.

Nàng vươn tay ra, chỉ về phía Mạnh Thu Thủy: "Nói chuyện lâu như vậy, ta quên giới thiệu hai người rồi."

Vị này chính là..."

"Ta biết vị này!"

Tôn Hằng cắt lời Thẩm Điệp Lan: "Nam Lăng thương hội Mạnh Thu Thủy Mạnh tiểu thư, không ngờ ta có thể gặp lại ngươi."

"Các ngươi biết nhau?"

Thẩm Điệp Lan ngẩn ngơ.

"Ngươi biết ta?"

Mạnh Thu Thủy cũng nhíu mày lại.

"Đương nhiên!"

Tôn Hằng chắp tay nhìn Mạnh Thu Thủy, nói: "Tại hạ vốn là người của Thanh Dương Trấn, từng làm tạp dịch ở tiệm thuốc Mai Sơn, lúc trước Mạnh tiểu thư đến đó kiểm tra Lang Độc Tiên, ta còn làm người thử roi mà."

"Chuyện này, hằn sâu trong đầu tại hạ, sao dám quên?"

"..."

Chuyện ngày đó sớm đã qua rất nhiều năm, sợ là Mạnh Thu Thủy đã quên chuyện này.

Nhưng người thử roi là gì, nàng cùng Thẩm Điệp Lan đều biết rõ ý nghĩa.

Hai người liếc nhau, đều thu hồi ánh mắt của mình.

...

"Choang!"

Bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vỡ.

Mảnh vỡ phản chiếu ánh nên, xa hoa, cũng đem bóng hình xinh đẹp cắt thành vô số mảnh giận dữ.

Trong khách sạn, Mạnh Thu Thủy tức giận phất tay đánh nát một cái bình hoa, giống như còn chưa hết giận, nàng như điên cuồng hét lên, ném bừa bộn phòng khách này, mái tóc rối tung, không kịp thở ngồi xuống đầu giường.

"Ngươi nói, có phải là Thẩm Điệp Lan đã sớm biết chuyện này, nàng muốn ta làm khó chịu đúng không?"

Mạnh Thu Thủy đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm thiếp thân thị nữ Huân Hương của nàng.

"Tiểu thư, chắc không phải đâu ạ!"

Huân Hương cẩn thận từng li từng tí nói: "Lúc đó, sắc mặt của Dư phu nhân cũng xấu hổ, nên nô tỳ nghĩ là không có chuyện này đâu."

Đương nhiên Mạnh Thu Thủy cũng hiểu, sở dĩ nàng hỏi như vậy, chỉ để phát tiết lửa giận trong lòng mà thôi.

"Tôn Hằng!"

"Tôn Hằng!"

Mạnh Thu Thủy đứng lên, nhắm hai mắt lại, bộ ngực sữa phập phồng tới lui, cuối cùng cắn răng nói:

"Ngươi đi, gọi Hồng Văn tới cho ta!"

"Vâng!"

Huân Hương mong muốn rời đi nãy giờ, lúc này lập tức rời phòng, đem Hồng Văn đang chăn ngựa ở trước phòng gọi tới.

"Hồng Văn bái kiến tiểu thư!"

Người chăn ngựa tên Hồng Văn này lưng còng, mái tóc bạc trắng, nhìn qua không thu hút chút nào, nhưng hắn đã là một vị tam lưu cực hạn cao thủ.

Hắn am hiểu tiên pháp (Roi)!

"Đứng lên đi!"

Mạnh Thu Thủy ngồi ngay ngắn đầu giường, lạnh như băng xua tay: "Ta có chuyện này muốn hỏi ngươi."

Người chăn ngựa này khom người, nói: "Tiểu thư cứ hỏi, lão nô không biết thì không nói, còn nếu biết gì thì tuyệt đối sẽ nói ra hết."

"Đừng có nói nhảm nhiều như vậy!"

Hôm nay Mạnh Thu Thủy rất bực mình, dứt khoát mở miệng: "Ngươi còn nhớ nhiều năm trước đây chúng ta có đi tới Thanh Dương Trấn một chuyến không? Mua sắm một loại… Một loại Lang Độc Tiên? Chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Thanh Dương Trấn? Lang Độc Tiên?"

Người chăn ngựa cúi đầu, suy tư nửa ngày, chần chờ nói: "Đúng là có chuyện này, nhưng mà nó cũng xảy ra chín, mười năm trước rồi mà?"

"Đúng rồi! Ta cũng nhớ có chuyện như vậy."

Mạnh Thu Thủy đứng từ trên giường đứng lên, đi qua đi lại trong căn phòng bừa bộn này: "Vậy lúc trước ngươi có nhớ có một đứa nhóc thử roi không?"

"Chuyện này…"

Người chăn ngựa nhăn mặt lại, chuyện lâu như vậy, rồi xảy ra trên người một tên tiểu nhân vật không đáng chú ý, hắn làm sao có thể nhớ được.

"Ngươi không nhớ rõ?"

Khóe miệng của Mạnh Thu Thủy nhếch lên, khẽ hừ một tiếng: "Nhưng ta nhớ được! Người kia bị quất trọng thương, nhưng cứng đầu không kêu rên tiếng nào!"

"Thì ra là hắn! Được! Hắn không những không chết, vậy mà… Hắn dám đi theo ta… Theo ta…"

"Bành!"

Lại một món đồ trang trí bị đập xuống đất.

Người chăn ngựa khẽ nghiêng đầu, mà Huân Hương thì yên lặng nhìn tiểu như nhà mình, sau đó kể chuyện xảy ra hôm nay cho hắn nghe.

"Tiểu thư!"

Người chăn ngựa nghe xong, nghiêm mặt lại, chắp tay nói: "Chủ nhục thần chết, lão nô đi tìm hắn tính sổ!"

"Được rồi!"

Mạnh Thu Thủy dường như nghĩ thông vậy, vung tay áo lên, ngăn người chăn ngựa lại: "Với lại, cho dù ngươi có đi, thì cũng không phải là đối thủ của hắn, có đi chỉ đi tìm nhục mà thôi."

Nàng tiện tay tại kéo qua một cái ghế dài, híp mắt ngồi xuống.

"Mười năm, thậm chí chưa tới mười năm."

Mạnh Thu Thủy thì thào tự nhủ: "Lúc trước chỉ là một tên tạp dịch, bây giờ trở thành người chạm tay có thể bỏng của Tam Hà Bang. Thiên phú như vậy…"

"Tiểu thư?"

Nha hoàn Huân Hương dường như đi guốc trong bụng của Mạnh Thu Thủy, tiến lên một bước: "Hay là nô tài đưa cho Tôn công tử một tấm thiếp mời?"

"Ừ."

Giọng của Mạnh Thu Thủy bất lực.

Rất lâu sau, nàng mới mở mắt ra: "Ngươi đi đi, nói cho hắn biết, ba ngày sau khi Anh Hùng Yến kết thúc, ta mở tiệc chiêu đãi hắn ở Nghênh Tân Lâu."

"Vâng!"

Huân Hương nhẹ nhàng cười, chậm rãi lui ra.

Nửa canh giờ sau, Huân Hương sắc mặt cứng ngắc xuất hiện trong căn phòng vừa được dọn dẹp sạch sẽ này.

"Ngươi nói cái gì?"

Cơ thể của Mạnh Thu Thủy run rẩy, run rẩy nói: "Hắn không chịu?"

"Chuyện này…, TÔn công tử này, hôm đó hắn có hẹn, nếu như tiểu thư muốn gặp hắn, thì đợi khi khác."

"Ầm..."

Lần này không biết lại là vật gì, bị ném thành mảnh vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.