Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 67: Bá đạo



Anh Hùng Yến ngày thứ ba.

Cũng là ngày cuối cùng.

Tuy nói người ta sẽ chọn ra tứ đại anh kiệt ở trên Anh Hùng Yến, nhưng thật ra yến hội còn chưa bắt đầu, thì danh sách năm nay đã ra lò.

Xếp hàng thứ nhất, tất nhiên là Bạch Y Tú Sĩ Triệu Minh Nghĩa.

Năm nay người này mới hai mươi sáu tuổi, đã là nhị lưu đỉnh phong cao thủ, nếu như không phải lần trước hắn không có tới Anh Hùng Yến, thì cái danh này đã rơi trên đầu hắn từ lâu.

Mà vị thứ hai là Lão Nhạn Hậu Liêm Bất Ngữ của Tam Hà Bang, mặc dù người này không có tiếng tăm gì trên giang hồ, nhưng tu vi cũng không kém, từng chạy thoát khỏi tay của hai vị nhất lưu cao thủ, từ đó dương danh thiên hạ.

Chỉ có điều, năm nay hắn vừa tròn ba mươi tuổi, là tuổi giới hạn của Anh Hùng Yến, nên nếu nói là thanh niên tài tuấn, thì có hơi miễn cưỡng.

Mà vị thứ ba, là một nhân tài mới xuất hiện trong giang hồ, Địa Tuyệt Kiếm Dương Khai.

Kẻ này chính là cháu đích tôn của Quyền Kiếm Vô Song Dương lão gia tử, được thừa hưởng chân truyền Địa Tuyệt Kiếm từ Dương lão gia tử, cũng coi như là danh xứng với thực lực.

Mà một vị cuối cùng, thì là người đang đứng bên cạnh Tôn Hằng, Giang gia Giang công tử Giang Hợp Đức!

Mặc dù kẻ này không có danh xưng trên giang hồ, nhưng lại là con của người con thứ năm của Giang gia, đủ để cho hắn dương danh thiên hạ.

Huống hồ, tu vi của hắn cũng không yếu!

"Giang Công Tử."

Tôn Hằng chắp tay trước người, nghiêng đầu nhìn Giang Hợp Đức: "Chuyện hôm qua ta nói, ngươi tính thế nào? Một lọ Phá Mạch Đan, ba ngàn lượng bạc!"

Phá Mạch Đan không giúp tăng cường nội khí, nhưng có thể trợ giúp người ta trùng kích Kỳ Kinh Bát Mạch.

Loại vật này, truyền lưu trên giang hồ rất ít, ngoại trừ những thế lực lớn ra. Những người khác ở nhị lưu cảnh giới, chỉ có thể lựa chọn chậm rãi trùng kích.

Vậy này thưa thớt, nên giá cả cũng không cố định, một ngàn lượng bạc đã có người chê đắt, nhưng Tôn Hằng nguyện xuất ba ngàn lượng bạc mua sắm một lọ.

"Ngươi nói nhỏ một chút!"

Giang Hợp Đức trừng mắt nhìn Tôn Hằng, sau đó nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Nếu như bị người trong nhà nghe được ta muốn bán tài nguyên tu luyện của mình, sợ là ta sẽ bị đánh chết mất!"

"Ta hiểu rồi!"

Tôn Hằng thở dài,

Hắn cũng nhỏ giọng xuống, nói: "Vậy Giang công tử, ngươi có chắc là bán được không? Ngươi dây dưa hơi lâu rồi đó."

"Bán, ta bán!"

Giang Hợp Đức nhướng mày, thần thần bí bí nói: "Nhưng mà, ngoại trừ ba ngàn lượng bạc, thì ngươi còn phải đáp ứng ta một chuyện!"

Tôn Hằng cau mày, mở miệng nói: "Chuyện gì?"

"Chuyện này..."

Giang Hợp Đức đang muốn mở miệng nói, nhưng đột nhiên thấy hai bóng người quen thuộc đang từ đằng xa đi tới, liền nói ngay: "Để mai hẵn nói tiếp, ngươi chuẩn bị tiền bạc thật tốt, ngày mai chúng ta giao dịch!"

Nói xong, hắn đã giơ khuôn mặt tươi cười, đón hai người kia.

"Vân tỷ, anh rể, các ngươi tới thật sao?"

Giang Hợp Đức cẩn thận từng ly từng tý nghiêng tiếp hai người, giọng mang theo trách cứ: "Anh rể, tại sao ngươi không khuyên nhủ Vân tỷ, nàng như vậy, sao có thể đi ra ngoài được."

Mà Giang Vân lúc này, bụng đã phình lên một chút, đã mang thai từ lâu, sợ là cũng sắp tới lúc chuyển dạ sinh con rồi.

Giang Vân kéo cánh tay của Diệp Huyền, ôn nhu nói: "Ngươi đừng có nói vậy, ngày cuối cùng của Anh Hùng Yến, ta cũng muốn tới xem mà. Với lại, hôm nay là ngày mà ngươi nở mày mở mặt, đương nhiên ta phải đến xem chứ."

"Ha ha…"

Giang Hợp Đức vò đầu cười, liền vội vàng dẫn đường.

"Vân Nhi nàng cẩn thận một chút."

Diệp Huyền vịn thê tử, ôn nhu nói: "Ta nghe nói, hôm nay Dư bang chủ đang muốn mời Ma Vân thượng nhân ở Ma Vân Sơn tới đây, vị ngày chính là một cao thủ tu pháp, đến lúc đó nàng cũng có thể gặp hắn ta đó.

"Có chuyện này sao?"

Giang Hợp Đức sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng, hỏi: "Tôn Hằng, ngươi có biết chuyện này không?"

"Diệp đại hiệp nói không sai."

Tôn Hằng gật đầu: "Hôm qua Ma Vân thượng nhân đã tới đây, tại hạ may mắn gặp được một lần."

"Thế nào?"

Giang Hợp Đức tiến lên một bước, hưng phấn nói: "Vậy phong thái của vị Ma Vân thượng nhân này như thế nào?"

"Siêu phàm thoát tục!"

Tôn Hằng nhớ lại ấn tượng hôm qua, nói: "Khí chất ta nhìn không thấu, giống như trẻ con, không giống người phàm chút nào."

"Ta cũng nghe nói, những người tu pháp này không có ăn ngũ cốc giống chúng ta, giống như thần tiên vậy."

Tuy nói Giang Hợp Đức là tuổi trẻ tuấn kiệt vang danh Trần quận, nhưng ở trong mắt những người tu pháp này, thậm chí là những người vừa mới nhập môn, thì hắn vẫn chỉ là một tên tiểu nhân vật mà thôi!

Chỉ có tiên thiên cao thủ, mới có cơ hội kết giao được với những người này.

"Chúng ta vào thôi!"

Giang Vân dựa vào vai của chồng mình, ôn nhu nói: "Đi sớm tìm chỗ ngồi tốt."

Giang Hợp Đức vội vàng mở miệng: "Vân tỷ yên tâm, lấy thân phận của anh rể, thì chắc chắn sẽ được ngồi hàng ghế đầu trên yến hội thôi."

Tàn Đao Diệp Huyền, người có khả năng trong vòng năm mươi năm tới tiến giai tiên thiên của Trần quận!

Tuy rằng mấy năm nay hắn ở sâu trong nhà Giang gia, sống yên ổn cùng thê tử, trải qua thời gian uyên ương không màng thế sự.

Nhưng hắn cũng xuất thủ mấy lần, mà mỗi lần xuất thủ đều thể hiện ra thực lực khủng bố, được xưng là người mạnh nhất dưới tiên thiên của Trần quận!

Đưa mắt nhìn ba người này vào trong nội viện, Tôn Hằng nhìn trước mặt, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một vị đại hán khôi ngô.

"Các hạ là người thủ cửa thứ hai sao?"

Dáng người khôi ngô, tuổi chắc vừa đủ ba mươi, cao hơn Tôn Hằng một cái đầu, ngũ quan góc cạnh, dường như dùng dao gọt ra vậy, chân cắm rễ xuống đất, giống như một bức tượng điêu khắc chiến thần vậy.

Sau lưng của hắn, có một thanh đao dài gần năm thước thò chuôi ra ngoài, uy thế kinh người.

"Không sai!"

Nhìn người này, vẻ lạnh nhạt trong mắt của Tôn Hằng cũng biến thành ngưng trọng: "Các hạ là?"

Tiêu Vật Vong ôm quyền, nói: "Tại hạ là Trạch Sơn Phủ Bá Đao Tiêu Vật Vong, đi qua nơi này, nghe nói quý bang có tổ chức Anh Hùng Yến, nên đến xem một chút!

"Trạch Sơn Phủ? Người của Bình Châu."

Xa xa, một giọng nói âm thầm vang bên tai Tôn Hằng.

"Thì ra là bằng hữu đến từ Bình Châu."

Tôn Hằng gật đầu: "Nếu như đã tới đây, thì ta cũng rất hoan nghênh, chỉ cần qua cửa, là có thể đi vào."

Đã là ngày cuối cùng, những người muốn xông cửa thì đã xông từ lâu rồi, hôm nay cũng chỉ có Tôn Hằng trông coi ở đây.

Không ngờ tới, ngày cuối cùng lại có một vị cao thủ tới!

Vừa dứt lời, Tôn Hằng cầm một cây phác đao bên cạnh (một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay), để lên trước người.

Vân Long Đao quá mức lợi hại, không thích hợp cho việc thủ cửa, Tôn Hằng không có dùng nó, để ở một bên.

"Khoan đã!"

Tiêu Vật Vong duỗi tay ra, cũng không vội động thủ, mà là mở miệng hỏi: "Ta nghe nói, ngoại trừ chọn ra tứ đại tuấn kiệt ra, thì người tới nơi này, còn phải từ ba mươi tuổi trở xuống đúng không?"

"Không sai!"

"Ngoài chuyện này ra, Anh Hùng Yến còn chọn ra mười đại cao thủ trẻ tuổi? Mà mười người này, mỗi người đều có thể từ trong bí khố của Tam Hà Bang lựa chọn một kiện bảo vậy?"

"Đúng là như thế!"

Tiêu Vật Vong tiếp tục truy hỏi:" Vậy không biết, mười đại cao thủ này, có hạn chế người ở nơi khác tới không?"

Tôn Hằng lắc đầu, nói: "Không giới hạn!"

"Vậy quá tốt rồi!"

Tiêu Vật Vong thỏa mản cười cười, bước chân lên, chậm rãi rút cây cự đao sau lưng ra.

Đây là một thanh đao cao bằng một người trưởng thành, lưỡi đao rộng khoảng một bàn tay, sống đao cực kỳ nặng.

Cây đao này, sợ là phải nặng một trăm cân!

Cây đao mà người thường phải cố hết sức mới cầm được, trong tay của người này, giống như rơm rạ vậy, không có tí sức nặng nào.

"Ta còn chưa biết tên ngươi?"

"Tôn Hằng, được người khác xưng là Trảm Phong Cuồng Đao."

Sắc mặt của Tôn Hằng, từ khi đối phương rút cây cự đao này ra, ngày càng ngưng trọng.

Khí thế của người này, mạnh mẽ kinh người!"

"Cuồng Đao, Bá Đao!"

Tiêu Vật Vong cười ha hả: "Xem ra chúng ta rất có duyên đó."

Vừa nói xong, hắn giơ trường đao lên.

"Mời!"

"Mời!"

"Oanh..."

Cự đao xé gió, giống như trời sập, bốn phía tối lại, áp lực trĩu nặng, trong chớp mắt rơi vào trên người của Tôn Hằng.

Đối phương vừa ra chiêu, là muốn chém trời, áp đảo tất cả, mà dưới cây đao này, thì thân hình cao hơn người thường một chút của Tôn Hằng, cũng trở nên nhỏ bé.

Bá đạo!

Tôn Hằng lúc này mới hiểu tại sao người này được gọi là Bá Đao, loại đao pháp cuồng dã bá đạo này, cũng là lần đầu tiên hắn thấy được.

Hơn nữa, bên trong loại đao pháp này, còn mang theo một luồng khí cơ áp chế, dường như mình dùng đao thế nào, cũng bị nó gắt gao khắc chế!

Đao pháp thật cao minh!

Loại đao pháp này, quá khủng bố!

Lực lượng vô hình khóa chặt toàn thân, để cho Tôn Hằng không thể không kéo căng cơ thể, đôi mắt nhìn về phía cây đao đang đánh úp lại kia, cánh tay đột nhiên phát lực.

"Tóe..."

Ánh đao lóe lên trong không khí, bắn ra vô số tia lữa.

Tôn Hằng bay ngược về sau, lui thẳng hơn một trượng.

"Đao pháp rất tốt!"

Hít sâu một hơn, Tôn Hằng tán thưởng gật đầu, cơ thể hơi nghiêng, né ra một con đường: "Đao pháp tốt như vậy, mười đại cao thủ sẽ có một vị trí cho các hạ, mời vào bên trong!"

"Đao pháp của huynh đệ cũng không tệ."

Vị Tiêu Vật Vong này cũng ngạc nhiên nhìn Tôn Hằng, sau đó gật đầu, cũng không chậm trễ, bước nhanh vào trong nội viện.

Tôn Hằng nhìn thấy bóng lưng của người này dần dần biến mất, mới thu hồi ánh mắt.

Quả nhiên, không thể xem thường thiên hạ anh kiệt.

Cho dù là một Trần quận nho nhỏ như vậy, cũng ngọa hổ tàng lòng, một người đi qua nơi này, cũng xuýt bức ra thực lực chân chính của mình.

Mà sau đó cũng không có ai tới khiêu chiến nữa.

Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ trôi qua đơn giản như vậy, nhưng Tôn Hằng không ngờ tới Nhậm Viễn lại đem một tin tức không tốt không xấu cho Tôn Hằng.

"Hộ pháp, nhị phu nhân lại muốn gặp ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.