Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 80: Nội Vụ Cát



Editor: Wave Literature

Khuôn mặt của hai người này như vẽ, cười nói tự nhiên, mọi cử động đều triển lộ ra mị lực của bản thân.

Hơn nữa tướng mạo của hai người này gần giống nhau, cũng làm cho loại mị lực này, gia tăng gấp đôi!

Chỉ có điều, đối mặt với hai nữ đang trêu chọc và thể hiện ra mị lực, thì Tôn Hằng không nói một lời, tàn nhẫn xuất ra một đao!

Đao của hắn rất nhanh, thậm chí nhanh hơn tiếng gió, gió còn chưa nổi lên, thì ánh đao đã lóe lên, phóng tới trước mặt hai người kia.

"Hì hì..."

Hai nữ nhõng nhẽo cười, cơ thể bọn họ trở nên bồng bềnh phiêu đãng, giống như bông liễu bay theo gió, nhẹ nhàng đong đưa, tránh đao này, sau đó đứng lại chỗ cũ.

Một đao thất bại, khiến cho Tôn Hằng nhíu chặt lông mày.

Mà khi này, thì không khí xung quanh đã mang theo mùi máu nhàn nhạt, để cho khả năng cảm giác khí tức mạnh mẽ của hắn biến mất.

Giống như hai nữ trước mắt này, khí tức toàn thân bọn họ giống như không khí mang mùi máu này, để cho hắn không thể nào bắt lại được.

Nếu như ở bên ngoài, thì mặc dù đối phương có thể tránh đi một đao này của hắn, nhưng cũng không có thể nhẹ nhàng như vậy!

Chỉ cần hơi thở của đối phương khác người, là mình có thể cảm ứng được, nhân cơ hội đó để tấn công, chiếm lấy ưu thế.

Nhưng lúc này, thì cái nhân cơ hội này, biến mất.

Động thủ, mà không biết được thực lực của đối phương sâu cạn thế nào, khiến cho hắn có cảm giác bó tay bó chân!

"Hì hì…"

Tiếng cười duyên lại tiếp tục vang lên, hai người nhún nhẹ đôi chân trần của mình, tay áo bồng bềnh bay lên, giống như tiên nhân hạ phàm, ngón tay ngọc điểm nhẹ một cái, vô thanh vô tức bay tới.

Mà cỗ khí tức mị hoặc vô hình trên người các nàng, cũng tăng lên rất nhiều.

Thấy cảnh này, khiến cho Tôn Hằng trầm lòng xuống.

Thở nhẹ ra một cái, Tôn Hằng thả lòng thân thể, ánh mắt miên mang, giống như bị hai nữ này mê hoặc tâm thần vậy.

Mà trong cơ thể thì lực lượng cuồn cuộn, ầm ầm nổ bung ra!

Thất Tinh điểm huyệt thuật, ba sao, khai mở!

Gió mạnh quanh thân nổi lên, đôi mắt của Tôn Hằng đột nhiên sáng ngời, Vân Long Đao trong tay của hắn biến mất.

Nghịch Phong Thất Sát thức!

Cơ thể đang thả lỏng của hắn đột nhiên kéo căng ra, bùng nổ sát cơ, làm cho hai nữ đang cảm giác mình thắng chắc trước mặt đột nhiên biến sắc, gập cơ thể lại, muốn rút lui.

"Coong!"

Một tiếng đao kêu, lại có bảy luồng ánh sáng lạnh tách ra từ trên không.

Trong lòng của hai nữ này điên cuồng, yêu kiều kêu lên một tiếng, tay ngọc thon gọn, trong chớp mắt hóa thành màu máu, còn có một tầng ánh sáng màu hồng, bao lấy toàn thân, để cho tốc độ của các nàng tăng nhanh.

"Đinh..."

Âm thanh kim loại cắt vào nhau vang lên, hai nữ liên hoàn vỗ chưởng, chưởng ảnh bay đầy trời, mạnh mẽ ngăn lấy trường đao của Tôn Hằng.

Nhưng các nàng vẫn đánh giá thấp khả năng bùng nổ sức mạnh của Tôn Hằng, đang ở giữa không trung, hai gò má của các nàng chuyển đỏ rồi chuyển trắng liên tục, sau đó đột nhiên phun ra máu tươi, nhanh chóng lùi về sau mấy trượng!

Cho tới lúc này, thì luồng gió mạnh mẽ như bão táp kia mới phóng tới, gào thét lao nhanh tới.

"Ôi..."

Một tiếng kêu âm lãnh kì quái, Tôn Hằng chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, một vật đang ở bên cạnh hắn nhảy tới, mở rộng hai tay, canh lúc hắn vừa phát lực ra nhào mạnh tới.

Sát khí của con thiết thi này bức người, quanh thân còn có gió mạnh gào thế, từng cái móng tay dài nhọn, giống như bảo kiếm, sắc bén, kích thích da thịt của Tôn Hằng xiết chặt.

Không kịp trốn tránh, Tôn Hằng gầm nhẹ một tiếng, nghiêng người, dậm chân tại chỗ, mặt đất dưới chân của hắn rền vang một tiếng, lực lượng toàn thân tuôn dọc theo xương cánh tay.

Vân Long Đao thuận thế chém ra.

Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!

Ánh đao chói mắt, thậm chí khiến cho mọi vật xung quanh sáng lên.

"XÌ..."

Một tia lửa hẹp dài bắn tung tóe, con thiết thi đang bay giữa không trung đột nhiên kêu ôi ôi hai tiếng, thân hình bị đao chém bay ngược về sau.

"Keng!"

Trước người Tôn Hằng đột nhiên xuất hiện bóng trắng, hai nữ sắc mặt ngưng trọng, không còn vẻ ngả ngớn như hồi nãy, liên tục múa ống tay áo, mang theo lực lớn nện xuống Tôn Hằng.

"Bành!"

"Bành!"

Bóng người trong sân nhảy lên, ruy băng mềm mại kia rơi xuống đất, giống như thuốc nổ, mặt đất nơi đó ầm ầm vỡ vụn.

Mà một cái bàn đá lớn trong đình viện.

Bị những dải này va chạm, lúc này vỡ toang thành đầy trời đá vụn, bay khắp mọi nơi.

Nếu như bị đống đá bay bay đụng vào, thì kết quả không cần phải nói.

Nhưng dù là thế, thì hai nữ đang liên tục phất tay áo này cũng không ngừng phải rút lui về sau, dáng người ưu nhã của các nàng đối đầu với ánh đao điên cuồng, hiển lộ ra vô cùng chật vật.

"Bành!"

Các đó không xa, thì con thiết thi kia lại lần nữa vọt tới, sát khí vô hình, ngưng tụ thành thật, ầm ầm rơi vào người Tôn Hằng.

Khiến cho bóng người cầm đao này, đột nhiên dừng lại một chút.

Cơ hội tốt!

Mà hai nữ đang liên tục lui về sau sáng mắt lên, những dải ruy băng tung bay trong sân đột nhiên nhanh như chớp phóng tới, trong tiếng lả tả, trói chặt cánh tay cầm đao của Tôn Hằng.

Mà con thiết thi kia, thì mang theo cự lực hung hăng đánh tới, trong đôi mắt của Tôn Hằng, thậm chí còn thấy sắc trời tối sầm lại.

"Bành!"

Một tiếng động lớn vang lên, sóng âm dâng, mặt đất lún xuống, hình thành một cái hố rộng hơn một trượng.

Mà giữa cái hố lõm này, thì một người một thi đối mặt với nhau, một cái nắm tay màu vàng nhạt, đỡ vững song chưởng đen kịt kia.

Cách đó không xa, thì một mực cầm ruy băng giữ chặt tay Tôn Hằng hai nữ cũng co rụt đôi mắt đẹp lại, gần như la hoảng lên tại chỗ.

Các nàng biết rõ sức mạnh còn con thiết thi này thế nào, mà cường độ thân thể của nó, cho dù là tiên thiên cao thủ, cũng không dám chính diện chống lại!

Mà lúc này, người này chỉ dựa vào tay không, mà có thể ngăn được con thiết thi mà Ma Môn phải tốn mấy chục năm luyện chế này!

"Ôi..."

Trước mắt Tôn Hằng, thì miệng mũi tối om của con thiết thi này nhẹ nhàng kích động, một chút khí trắng từ bên trong toát ra.

Cùng với âm thanh ôi ôi của nó, cũng khiến cho áp lực của nó truyền tới ngày càng lớn.

Loại vậy này, dường như đứng trên mặt đất, là có thể gia tăng thêm sức mạnh vậy!

"A..."

Khóe miệng co lại, nét mặt của Tôn Hằng đột nhiên chuyển thành dữ tợn.

Thất Tinh điểm huyệt thuật, ngũ tinh, khai mở!

"Bành!"

Cơ bắp toàn thân của hắn căng cứng lại, bên ngoài cơ thể xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng, một cổ không khí nóng vô hình tuôn ra từ trên cơ thể của Tôn Hằng.

Biến quyền thành trảo, chưởng thế của Tôn Hằng biến hóa, trong nháy mắt bắt lấy một cánh tay của đối thủ.

"Tạch...!"

Dưới sức mạnh của Tôn Hằng, khiến cho tay con thiết thi mình đồng da sắt này cũng phát ra một âm thanh kì lạ, thậm chí chỗ Tôn Hằng cầm da thịt của nó còn lõm xuống một chút.

"Ra!"

Rống lên một tiếng khó chịu, Tôn Hằng phát lực toàn thân, lực truyền khắp cơ thể, rồi đột nhiên hội tụ vào cánh tay của hắn, hắn nhấc tay lên, đem con thiết thi này giơ lên cao.

Hít vào một hơi, giẫm chân tại chỗ, vung cánh tay!

"Bành!"

Một vật hung hăng rơi xuống đất, vang lên tiếng nổ tung.

Mặt đất lõm xuống, rạn nứt, từng vết nứt giống như mạng nhện, kéo dài hơn hai trượng, ngay cả vách tường ở phía xa xa, cũng xuất hiện một vết nứt dữ tợn.

"Ôi Ôi..."

Trong tay Tôn Hằng, con thiết thi kia vẫn còn hơi hơi cử động, Tôn Hằng bình tĩnh, tiếp tục phát lực.

"Vù!"

Tiếng gió gào thét, con thiết thi đang nằm trên mặt đất lại bị Tôn Hằng nhấc lên cao.

"Bành!"

Mặt đất rung mạnh một cái.

"Bành!"

Liên tục rung lên.

"Bành!"

Tôn Hằng buông tay ra, nhấc chân điên cuồng đạp xuống, một cước đạp xuống, đã đem cái đầu đầy răng nanh của con thiết thi này đạp lún xuống đất, còn có một ít nước màu đen, tuôn ra từ bên trong đầu của nó.

Mà hai nữ đang đứng ở xa xa nuốt nước bọt một cái, liếc nhìn nhau, liền lặng lẽ buông băng gấm đang quấn quanh tay Tôn Hằng ra, run rẩy chạy về phía những Ma Môn đệ tử khác.

Người này quá khủng bố, thôi đừng đánh nhau với hắn nữa…

"Bành!"

Lại là một tiếng vang thật lớn, cái đầu của con thiết thi này đã tách ra khỏi cơ thể.

"Ta xem ngươi có chết không!"

Mà Tôn Hằng hai mắt đỏ thẫm gầm nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lại, thì thấy xung quanh đã không còn ai chặn đường của hắn nữa.

Thở hổn hển mấy hơi, nhanh chóng kết thúc Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, đạp mạnh một cái, chạy như điên về phương xa.

Chỉ trong một lát ngắn ngủn, mà Tam Hà Bang đã tổn thất thảm trọng.

Mà quan trọng nhất, là hai vị tiên thiên cao thủ Hỗn Nguyên Thủ và Kim Chân Độ Ách, cùng với vị Ma Vân thượng nhân kia, đánh không lại Nhạc bà bà và một vị Ma Môn nữ tử khác.

Từ lúc này có thể đoán được, Tam Hà Bang xong đời rồi!

Tôn Hằng vừa chạy như điên, vừa quay đầu nhìn lại, trong lúc chạy, hắn nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên gập cơ thể lại, chạy về một hướng khác.

Mà hướng đó, là hướng của Nội Vụ Các.

Nội Vụ Các gần tổng đà, mặc dù chỉ có một đoạn như vậy, nhưng tầng sương máu kia vẫn chưa tràn qua bên đó.

Quan trọng nhất!

Là Nội Vụ Các có bảo khố, có bảo tàng!

Nếu như Tam Hà Bang đã xong, thì sao không nhân cơ hội này lấy đi một ít đồ, làm tài nguyên tu luyện sau này!

Trong lúc suy nghĩ, Tôn Hằng đã đi gần tới Nội Vụ Các.

"Bành!"

Xa xa, đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.

Mà tiếng vang này Tôn Hằng rất quen thuộc, cách đây không lâu hắn còn nếm thử đây mà.

Đó là tiếng nổ của Thiên Lôi Tử.

Ngay sau đó là tiếng gào to: "Có kẻ muốn xâm nhập bí khố, trộm cắp bảo vật của bang phái, giết cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.