Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 89: Tới cửa



Editor: Wave Literature

Trong mật thất.

Hai tay của Tôn Hằng kẹp vào nhau, một viên bảo châu bị kẹp ở trong lòng bàn tay, mơ hồ tỏa ra quầng sáng lấp lánh.

Giao Long Châu, vậy này là bảo vật trong người của Giao Long ngàn năm, tích lũy năng lượng khổng lồ.

Một tên mới luyện võ bốn năm như Triệu Minh Nghĩa, dựa vào vật này liền có thể có nội khí hùng hậu hơn Trương Huyền Nghiệp.

Tuy lúc này linh tính trong hai viên bảo châu khác đã biến mất, chỉ còn lại vỏ, nhưng còn dư lại một viên này, cũng đủ để cho Tôn Hằng cảm thấy mỹ mãn.

Rất lâu sau, quầng sáng trên mặt Giao Long Chân biến mất, Tôn Hằng cũng từ trong trạng thái vận công mở mắt ra.

Chân khí trong cơ thể cuồn cuộn, vận chuyển linh động.

Dựa vào suy đoán của hắn, thì dùng thêm nữa năm một năm, là có thể đả thông toàn bộ kinh mạch, tiến giai nhất lưu cao thủ!

Hai mươi tuổi nhất lưu cao thủ, đã bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện ở Trần quận?

Hơn nữa...

Kim Thân Công!

Rống lên một tiếng khó chịu, quanh người của Tôn Hằng sáng lên, giống như khoác lên một lớp da màu vàng vậy, chân thật đến cực điểm.

Quầng sáng màu vàng này dán chặt vào da thịt của hắn, khiến cho cơ thể của Tôn Hằng giống như được làm bằng vàng.

Quầng sáng vàng máu là biểu tượng của Kim Thân Công đại thành,

Chỉ cần rèn luyện thuần thục một chút, thì tầng sáng này sẽ chui vào trong da thịt, khi thi triển Kim

Thân Công thì chỉ thấy lớp da bên ngoài hơi vàng mà thôi.

Nó giống như Phản Phác Quy Chân.

Tầng thứ bảy cảnh giới Kim Thân Công, có thể so với Tiên Thiên!

Nắm tay một cái, không khí nổ tung.

Tiếc nuối duy nhất, chính là...

Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật!

Hơi híp mắt, cơ thể của Tôn Hằng chấn động, khai mở ba sao của Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật.

Chỉ có điều, sức bật khổng lồ này đã giảm xuống, bây giờ hắn có cũng được mà không có cũng không sao.

Cho dù hắn triển khai toàn bộ bảy sao.

Thì tăng phúc cũng không bằng năm sao khi trước.

Mà chỗ tốt, là có thể kiên trì càng lâu, tổn hại thân thể cũng càng ít.

"Đủ rồi!"

Nhẹ nhàng hoạt động cổ tay, Tôn Hằng chậm rãi đứng lên.

Kim Thân Công tầng thứ bảy đã có thể so với tiên thiên, đã đứng ở tầng cao nhất của Trần quận, cũng không cần phải sợ hãi gì cả, sợ là không cần dùng tới Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật nữa.

Đạp trên sàn nhà vừa mới thay, Tôn Hằng đẩy cửa đi về phía trước nhà.

Mấy ngày hôm nay hắn lấy cớ là bị thương, bế quan không xuất hiện, nhưng có một số việc vẫn không tránh khỏi.

Quả nhiên, vừa đi đến trước nhà, thì Đinh Tĩnh vội vàng chạy tới.

"Công tử."

Thấy được Tôn Hằng, nàng vội vàng cúi người hành lễ, nói: "Người của trong bang đến, nói là Thiên Kiệt công tử khó qua khỏi, nên mời ngài đi tới đó một chuyến."

"Được!"

Tôn Hằng gật đầu.

Mà Dư Thiên Kiệt trong miệng của Đinh Tĩnh, chính là con trai lớn nhất của bang chủ Dư Tĩnh Thạch, con của đại phu nhân, tu vi nhị lưu cực hạn.

Vài ngày trước khi chém giết với Ma Môn, hắn sơ ý bị thiết thi chém xẹt qua lồng ngực.

Ngũ tạng rớt ra ngoài, sát khí nhập vào cơ thể, khiến cho hắn hôn mê tại chỗ.

Những ngày gần đây trong bang liên tục mời những cao thủ y đạo đến khám và chữa bệnh cho hắn, nhưng vẫn không cứu vớt được tính mạng của hắn.

Vị này chính là bang chủ tương lai, tang lễ của hắn, Tôn Hằng không thể không đi.

Trên đường lớn, qua một trận càn quét của Ma Môn, thì người đi đường trở nên lác đác, toàn bộ Trần quận cũng trở nên hoang phế.

"Hộ pháp."

Nhậm Viễn thành thật đi sau lưng Tôn Hằng, nhỏ giọng nói:" Ta nghe nói, nhị phu nhân gửi tin cho Thiên Hùng thiếu gia đang ở Âu Dương Gia."

"Hả?"

Tôn Hằng một mực bế quan, không quan tâm tới chuyện bên ngoài, nghe vậy chỉ hiếu kỳ hỏi: "Vậy thì sao?"

Trần quận đại loại, chắc là nhị phu nhân gửi thư báo tin mình bình an cho con trai mà thôi, đây cũng là chuyện bình thường mà.

"Có vấn đề, vấn đề rất lớn!"

Tướng mạo của Nhậm Viễn vốn xấu xí, lúc này hắn cười run vai, càng trở nên xấu xa.

Hắn tiến lên hai bước, thì thầm với Tôn Hằng: "Ta nghe nói, nhị phu nhân muốn kêu Thiên Hùng thiếu gia trở về!

"Trở về?"

Tôn Hằng mặc không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Chuyện này cũng bình thường mà, đại ca qua đời, đệ đệ trở về bái tế, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi."

"Hộ pháp, cũng không đơn giản như vậy!"

Khóe miệng của Nhậm Viễn hơi nhếch lên, nói: "Bây giờ bang chủ đã bị trọng thương, đã không xuất hiện vài ngày rồi, không biết có ổn hay không. Đại phu nhân có hai vị công tử, mà Thiên Kiệt công tử qua đời, Thiên Trạch công tử thì tính tình phong lưu lại không thích tập võ, nên không thể làm bang chủ được."

"Lúc này Thiên Hùng thiếu gia trở về, đây không phải muốn tranh đoạt chức bang chủ sao?"

Bước chân của Tôn Hằng chậm lại, nhướng mày, nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Cẩn thận lời nói, chuyện như vậy đừng nói lung tung. Hơn nữa, ta không tin có người xem thư của nhị phu nhân? Chỉ là những tên thuộc hạ đoán mò đoán non mà thôi!"

"Đúng, đúng!"

Nhậm Viễn ngượng ngùng cười cười, lúc này cúi thấp xuống.

Đi được một lúc, hắn lại ngứa miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Đây không phải là ta đoán, ta nghe nói Thiên Hùng thiếu gia không có tu chất tu pháp, nên sớm đã chuyển qua tu võ, tuổi còn nhỏ đã tiến giai nội khí, sớm muộn gì hắn cũng trở về tranh giành gia sản mà thôi."

"Với lại, mâu thuẫn giữa đại phu nhân và nhị phu nhân ai ai cũng biết, Thiên Kiệt thiếu gia qua đời, có người còn nhìn thấy nhị phu nhân còn ăn điểm tâm ngọt kia mà."

"Ta nói..."

Tôn Hằng dừng bước, vẻ mặt chán nản nhìn Nhậm Viễn: "Tại sao ngươi lại nói nhiều như vậy? Ta thấy ngươi sinh sai giới tính rồi, nên đầu thai làm nữ nhân, suốt ngày ở nhà tám chuyện thì đúng hơn."

"Này..."

Nhậm Viễn cười khan một tiếng, gãi gãi đầu: "Thuộc hạ cũng chỉ nghe người ta nói, nghe người ta nói mà thôi."

"Nhưng mà, hộ pháp thân với nhị phu nhân như vậy, ta sợ… Có người nhằm vào chúng ta."

"Ngươi lo xa quá."

Tôn Hằng vô tư hồn nhiên xua tay: "Chúng ta cứ an tâm làm việc, không cần quan tâm chuyện khác.

Nếu như có thời gian rãnh, thì ngươi nên luyện tập võ nghệ, thực lực với là thứ căn bản."

Nhậm Viễn lắc đầu cười khẽ: "Ta sao bằng Tôn hộ pháp được, ngài thiên tư xuất chúng, con đường phía trước không lường được. Ta có thể có ngày hôm nay, đã là may mắn lắm rồi, nhị lưu cảnh giới, đã đủ thỏa mãn rồi. Cứ đi theo ngài, lăn lộn không tốt hơn sao."

"Ngươi!"

Tôn Hằng cạn lời lắc đầu, nhìn về phía cuối con đường, nhướng mày: "Vị kia… Dường như là Ma Vân thượng nhân?"

Trước cửa của Dư phủ, một cổ xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại, hai người thiếu nữ trẻ tuổi nâng một người bước xuống ngựa.

Người kia mặc quần áo gấm, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất ưu nhã thuần túy, da thịt non mịn như trẻ con, chính là người tu pháp đến từ phủ thành Ma Vân thượng nhân!

Đã lâu như vậy, mà hắn còn chưa rời khỏi quận thành?

"Không sai!"

Nhậm Viễn chăm chú nhìn lại, liên tục gật đầu: "Xem ra hắn tới phúng viếng đại công tử."

"Ta thấy không phải."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu.

Ma Vân vừa bước xuống xe ngựa sắc mặt ngạo nghễ, vểnh mặt lên trời, một bộ cao cao tại thượng, không giống như đi phúng viếng người khác.

"Thượng nhân, mời vào trong."

Người hầu A Phúc của Dư Tĩnh Thạch đứng trước cửa, khom người đón Ma Vân thượng nhân xuống cửa, đi trước dẫn đường, mang hắn vào trong phủ.

Mà sau hậu viện, Dư Tĩnh Thạch mặc đồ trắng ngồi ngăn ngắn ở giữa, sắc mặt chất phác, không có cao ngạo như xưa.

Cho dù nhìn thấy Ma Vân thượng nhân đi tới, hắn cũng không đứng dậy đón tiếp.

"Dư bang chủ!"

Ma Vân thượng nhân ngược lại không để ý chuyện này, lập tức phất tay, tiến lên một bước, chắp tay nhìn Dư Tĩnh Thạch, nói: "Từ khi chia tay tới giờ vẫn ổn chứ!"

"Thượng nhân."

Đôi mắt của Dư Tĩnh Thạch bất động, dường như không thấy được đối phương vậy, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Những thứ ta hứa cho ngươi, ta cũng đưa rồi, hôm nay tâm tình của ta không tốt, nên không muốn tiếp khách."

"Ha ha…, ta biết, ngươi buồn chuyện con trai ngươi bị thương nặng đúng không."

Ma Vân thượng nhân cười nhạt một tiếng, hồn nhiên trợn mắt vài rồi, rồi ngồi xuống ghế.

"Mặc dù Dư bang chủ không có tư chất tu pháp, nhưng cũng tiến giai tiên thiên, tuổi thọ khác người thường. Tuổi của ngươi, đủ sống tới lúc cháu của ngươi qua đời, những chuyện phàm tục này, ta khuyên ngươi nên tập quen đi, nếu không về sau còn phải đau buồn thêm mấy lần nữa đó."

"Rắc…"

Dư Tĩnh Thạch mặt không đổi sắc, nhưng tay ghế của hắn đã bị bóp nát.

Hắn cắn chặt răng, gằn giọng nói: "Tâm tính của thượng nhân cao cao tại thượng, tại hạ bội phục!

Nhưng hôm nay Dư mỗ cảm thấy không khỏe, không tiện nói chuyện phiếm!"

"Ta tới đây, cũng không phải để tám chuyện với ngươi, mà có chuyện lớn tìm ngươi."

Ma Vân thượng nhân híp mắt, ngồi thẳng trên ghế.

Hắn há miệng, nhưng lại không có âm thanh vang lên.

Nhưng trong tai của Dư Tĩnh Thạch, lại có một giọng nói rất nhỏ truyền tới.

"Là chuyện của Hiển Dương Quan, ta tìm được nơi giấu đồ của Phong đạo nhân."

"Hả?"

Dư Tĩnh Thạch đột nhiên trợn mắt.

"Chuyện này là thật?"

"Ta lừa ngươi làm gì?"

Ma Vân thượng nhân khinh thường cười: "Nếu như không cần người mở đường, thì ngươi nghĩ ta có muốn nói chuyện này với ngươi không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.