Ánh mắt của Chu Tử Du nhìn theo động tác của Tôn Hằng, trong mắt còn có chút nghi hoặc.
Tuy thực lực của Tôn Hằng không tệ, nhưng đối với một vị đạo cơ tu sĩ như nàng, thì cũng là bình thường.
Nhưng thanh đao trong tay của hắn!
Chuôi đao này, tuy nhìn không nổi bật chút nào, nhưng trong tông môn của nàng, lại có tiếng tăm lừng lẫy.
Thiên Đao vậy mà ở trong tay của hắn?
Chu Tử Du chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía Tôn Hằng, cũng lộ ra sự tò mò.
Vị đến từ một thôn xóm vắng vẻ ở miền núi này, mang cho nàng quá nhiều bất ngờ!
"Chu Cô Nương, chúng ta thật là có duyên."
Tôn Hằng rơi từ trên trời rơi xuống, cất trường đao, nhìn về phía Chu Tử Du: "Không ngờ tới nhiều năm như vậy, chúng ta lại gặp nhau ở nơi này."
Hắn cười nhạt, giọng nói hùng hồn, mặc dù lời nói không khách khí, nhưng cũng khiến cho Chu Tử Du nóng lên.
"Đúng vậy nha!"
Nàng gật đầu cười, mở miệng giải thích: "Tướng mạo của Tôn đại ca thay đổi nhiều, khi ta vừa thấy ngươi, còn có một chút không chắc chắn đây?"
Nàng khẽ mím môi, hai mắt lóe lên sự hưng phấn: "Nói thật, vừa rồi ta chỉ thử kêu một tiếng, ai ngờ đúng là ngươi!"
Trong tiếng nói của nàng, mang theo sự vui mừng và bất ngờ, cũng có thể lây sang người khác.
"Ha ha..."
Tôn Hằng cười cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngược lại Chu cô nương biến hóa rất nhiều nha, ta không thể nhận ra ngươi ngay."
"Nói ra thật xấu hổ!"
Chớp mắt, đã trôi qua hai mươi năm, cô bé năm đó, đã sớm trưởng thành.
Lúc đó, tuy Chu Tử Du còn nhỏ tuổi, mà đã thể hiện đây là một mỹ nhân tương lai.
Lúc này,
Cô gái trước mặt Tôn Hằng, đẹp thanh tú động lòng người, dáng người yêu điệu, dung nhan diễm lệ.
Quả thật mà một mỹ nhân tuyệt mỹ.
Quần lụa màu trắng không nhiễm một chút bụi bặm, gió núi quét khẽ, lắc lư chân váy của nàng.
Đôi mắt đẹp sáng rực như sao trời, lông mày không vẽ mà rất đậm, môi không tô son mà đỏ, tay ngọc trắng nõn thon dài, dáng người thướt tha hấp dẫn, đúng là không chỗ nào không đẹp.
"Con gái thường thay đổi rất nhiều, tục ngữ có câu, phụ nữ mười tám càng ngày càng đẹp mà!"
Chu Tử Du che miệng cười khẽ, hai mắt cong hình trăng lưỡi liềm: "Tôn đại ca không nhận ra ta cũng là điều bình thường."
Mọi cử động của nàng, không còn mang theo rung động lòng người như năm đó, nhưng mà nó lặng yên ảnh hưởng tới linh hồn của người khác.
Tôn Hằng gật đầu, duỗi tay, đi về phía trước.
Vừa đi vừa nói: "Không ngờ tới, Chu cô nương là tiên sư tu pháp, hơn nữa tu vi còn rất cao thâm, năm đó ta gặp duyên mà không biết, thật sự tiếc nuối!"
"Tôn Đại Ca cũng không kém!"
Chu Tử Du nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: "Sau này Tử Du với gặp được ân sư, mới bước lên con đường tu tiên vấn đạo, có được ngày hôm nay, đa số đều do may mắn."
"Không giống những người tập võ như Tôn đại ca, một đường đi tới, khó khăn chần chốc khó khăn, nếu như tâm không kiên định, thì tuyệt đối không thành."
"Những người như Tôn đại ca, mới làm người khác kính nể!"
Nàng là người tu pháp, thái độ lại không có cao cao tại thượng, lúc này lời nói nhỏ nhẹ, giống như suối mát, ùa vào lòng của người khác.
Cho dù Tôn Hằng cũng hơi cảnh giác với nàng, nhưng nghe được như vậy, biểu cảm của hắn cũng trở nên nhu hòa.
"Chu Cô Nương quá khen."
Hắn đẩy bụi gai ở phía trước ra, giọng nói trầm xuống: "Trên thế giới này, không có thiên phú tu pháp, thì cả đời đều dừng lại ở đây, sao có thể so sánh với ngươi được?"
Người tập võ không có thiên phú, không thể bước vào đỉnh của thế giới này, vĩnh viễn là người hạ đẳng.
Cho dù võ đạo tiên thiên thì như thế nào?
Ra khỏi Uyên Sơn, thì cùng lắm là một tên người hầu mạnh mẽ hơn một chút của người tu pháp mà thôi!
Không phải người tu pháp, thì trong mắt những thế lực cường đại kia, ngươi chỉ là một quân cờ, vĩnh viễn không thể thay đổi số phận.
"Cớ gì mà Tôn đại ca lại ủ rũ như thế."
Chu Tử Du cười khẽ: "Thiên địa chúng sinh, có sinh có tử, trong lúc này, vạn vật không có cao không có thấp. Người tu pháp cũng tốt, người tập võ cũng thế, sống cả đời như nhau, chỉ có kinh lịch và cuộc sống khác nhau mà thôi."
Giọng nói nàng êm dịu, mang theo cảm giác siêu thoát hồng trần, hai con ngươi có ánh sáng chuyển động, lời này như phát ra từ sâu trong lòng.
Tôn Hằng dừng bước, không thể không nghiêm mặt nhìn đối phương.
Bốn mắt đối diện với nhau, một người siêu thoát hồng trần, một người ý chí kiên định, cả hai đều chấn động trong lòng.
"Cảnh giới của Chu cô nương cao xa, tại hạ theo không kịp."
Tôn Hằng than khẽ, trong lòng cũng không tiếp tục suy đoán thân phận của nàng, lập tức đổi chủ đề, nói: "Không biết Chu cô nương có hiểu rõ về hình hình Uyên Sơn mấy ngày gần đây không?"
Chu Tử Du cũng hơi nghiêng đầu, trong lòng của nàng, cũng có rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt không chết không lui, cách làm việc không chùn bước của Tôn Hằng, cũng khiến nàng xúc động không nhỏ.
Ý chí người này kiên định, khó trách năm đó không bị ảnh hưởng của Thiên Âm Mê Thần Thuật.
Sở cho đến bây giờ, mình thi triển công pháp mê hoặc tâm, cũng không thể thay đổi được ý chí của hắn!
Lúc này nàng thở dài một hơi, cười nói: "Tôn đại ca đang hỏi đường người mù đấy, sở dĩ ta còn ử Uyên Sơn, là do lúc trước bị thương, hôn mê bất tỉnh, nên bây giờ tình huống thế nào, ta cũng không biết."
"Nếu không phải như vậy, thì ngươi cho rằng một người tu pháp như ta, tình nguyện ở chỗ này hay sao?"
Trong lúc nói chuyện, nàng chớp mắt, hiện ra bộ dáng dễ thương khả ái của mình.
"Vừa hay."
Tôn Hằng cười với nàng, nói: "Ta cũng bị thương, vừa mới bế quan xong, hay là chúng ta đi cùng nhau, khám phá tình huống nơi này."
"Đa tạ Tôn Đại Ca."
Chu Tử Du cảm kích nói.
Ở trong Uyên Sơn, nàng thân là người tu pháp, lại bị thương, còn không có bản đồ, mấy ngày nay không có dễ chịu chút nào.
Mà ý của Tôn Hằng, là muốn nàng đi theo hắn.
Có một vị cao thủ võ đạo như hắn làm bạn, thì con đường kế tiếp của nàng cũng an toàn hơn rất nhiều.
...
"Phù… Phù…"
Trên đống lửa, có một con mãnh thú, Thiên Đao xuyên qua nó, giơ trước ngọn lửa kia để nướng.
Dầu trơn toát ra, mùi thơm cũng truyền đến.
Một thanh Thiên Đao đã từng quát tháo thiên hạ, bây giờ lại bị người khác làm xiên nướng thịt, nếu như người khác biết được, không biết biểu cảm của họ như thế nào.
Nhưng hai người ở đây, sắc mặt lại bình thường, phảng phất họ xem đao này chỉ là một vật bình thường.
Tôn Hằng ngồi trên một tảng đá lớn, một tay nhẹ nhàng chuyển động Thiên Đạo, nói: "Loại Độc Lang này, nhổ răng nọc đi, chất thịt tiên mỹ, rất giòn, ở trong Uyên Sơn còn có hơn mười cách chế biến, rất được người khác yêu thích."
"Nhưng ta chỉ thích nướng lên, nhất là lúc có đầy đủ gia vị thế này."
Trên người hắn không có mang theo gia vị, nhưng Chu Tử Du thì có mang theo.
Từ hành động của nàng, cũng có thể đoán được nàng không mê ăn uống, nhưng khi vào Uyên Sơn cũng có mang theo những vật này, thật là kỳ lạ.
"Xem ra, hôm nay ta có lộc ăn."
Chu Tử Du nhìn Tôn Hằng đang nướng thịt, mắt cong hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt thanh tú động lòng người ngồi xổm ở đó không xa, trong thoáng chốc, hai người trở nên hai mươi năm trước đó.
Lúc trước, Tôn Hằng ở bên cạnh nhóm lửa nấu cơm, tỏa ra cảm giác ấm áp, khiến cho lòng nàng cảm thấy bối rối.
Giống như hôm nay.
Hồi tưởng trước kia, đôi mắt của Chu Tử Du cũng biến thành nhu hòa.
"Vù!"
Tôn Hằng phất tay, bắn ra khí mạnh, xẹt lên thân cây gần đó.
"Lả tả!"
Chỉ thấy khí mạnh tung hoành, một lát sau, vài cây xiên que bằng gỗ đã xuất hiện trước mặt của hắn.
"Chu cô nương, ngươi nếm thử một miếng."
Đầu ngón tay hắn chuyển động, một khối thịt nạc đã bị que gỗ xuyên qua, đưa tới trước mặt Chu Tử Du.
"Ừ..."
Chu Tử Du cắn một ngụm, nhìn không được gật đầu nhẹ một cái: "Ngon quá, tay nghề của Tôn đại ca vẫn không giảm so với năm đó."
"Ha ha..."
Tôn Hằng cười sang sảng một tiếng, nói: "Nói thật, ta thích rất nhiều thứ, chỉ cần thứ gì có thể hưởng thụ được, là ta đều nguyện đi thử một lần."
"Hơn nữa, ta thích tự tay mình làm hơn!"
Kiếp trước, khi còn trẻ, hắn thích rất nhiều, thậm chí ngay cả lấy vợ sinh con, hắn đều gác lại một bên.
Nấu ăn, chơi nhạc, thư pháp…, mọi thứ hắn đều nghiên cứu một chút, mặc dù không giỏi, nhưng đã đủ lừa gạt người bình thường.
Có điều hắn học những vật này, không phải vì kiếm tiền, đa số là do hắn thích mà thôi.
Đối với sự nghiệp của mình, thì hắn lại không mang tới.
Tôn Hằng lắc đầu, quét những suy nghĩ trong lòng, đặt sự chú ý của mình lên miếng thịt trước mặt.
Hắn ăn khỏe, lại không kiêng cái gì, chỉ một chốc, con sói hơn một trăm cân đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Mà Chu Tử Du, nàng là người tu pháp, bản thân không ham khói lửa phàm tục, nên chỉ ăn có vài miếng, rồi không ăn nữa.
Nàng nhìn Tôn Hằng ăn, nhẹ nhàng cười cười, lấy một cái sáo huân từ bên hông ra, nhẹ nhàng đặt lên môi rồi thổi.
Tôn Hằng dừng động tác trên tay lại, ánh mắt mang theo sự phức tạp nhìn về phía Chu Tử Du.
Âm thanh nhẹ nhàng thư thả, lẳng lặng vang lên trong rừng, sóng âm vây quanh, ngay cả những cỏ cây vô tình kia, cũng biến thành lười nhác.
Cho tới khi một hồi âm thanh lộn xộn truyền tới, mới cắt đứt tiếng nhạc.