Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 15: Ngẫu nhiên nghe tên Uyên Sơn



Editor: Wave Literature

Lại trải qua mấy ngày, nhưng vị Ngô đạo trưởng kia lại không chịu gọi tập trung, chỉ có một người quen, đến nhà bái phỏng.

"Tôn đường chủ, lâu rồi không gặp, dạo này có khỏe không?"

Hôm nay, Mạnh Thu Thủy mặc một bộ quần áo đơn giản, tóc dài như thác nước, thả thẳng xuống eo.

Diện mạo của nàng, vẫn tinh xảo như trước, nhưng trong đôi mắt của nàng, đã không còn sự nhiệt tình hào hứng, không còn sự nhiệt tình tràn ra bên ngoài nữa, chỉ có một cỗ mệt mỏi cùng với một chút tang thương in sâu vào trong đó.

Lúc này nàng chắp tay mở miệng, giọng nói cũng trở nên suy yếu hơn trước.

Trải qua mấy năm, Mạnh Thu Thủy thành thục hơn rất nhiều, mỗi cử động của nàng, đều lộ ra một cảm giác ổn trọng.

"Mạnh tiểu thư."

Tôn Hằng cười nói: "Tại hạ rất tốt, nhưng ta thấy Mạnh tiểu thư không tốt lắm nha."

"Aizz!"

Mạnh Thu Thủy nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không có ghét bỏ chỗ đơn sơ này, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.

"Triều đình muốn chiến tranh, thì thứ đầu tiên bọn họ nghĩ tới là những người buôn bán như chúng ta, ân huệ to như trời này, sao ta có thể cao hứng được.

"Thương hội tổn thất rất lớn sao?"

Tôn Hằng lấy ấm trà, rót một ly đầy cho đối phương, hỏi: "Gần đây ta không có đi ra ngoài, nên cũng không rõ ràng thế sự bây giờ lắm."

"Tôn đường chủ rất tự do tự tại nhỉ."

Mạnh Thu Thủy hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nam Lăng thương hội bị ép chiêu mộ binh lính hết ba phần mười, rồi còn muốn đóng thuế, khiến cho chúng ta mém tí nữa là phá sản!"

"Nghiêm trọng như vậy!"

Sắc mặt của Tôn Hằng cứng lại, sau đó rơi vào trầm tư: "Có phải các ngươi đắc tội ai không?"

Mặc dù tổn thất ba phần mười nghe cũng không nhiều lắm, nhưng trên thực tế, ba phần mười này, là toàn bộ tiền lời của bọn họ.

Thậm chí tiền lời còn chưa nhiều đến vậy!

Còn có thu thêm thuế, cái này đâu có khác gì mổ gà lấy trứng, là đẩy người ta vào chỗ chết.

"Hả?"

Mạnh Thu Thủy hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Tôn Hằng, lập tức chậm rãi gật đầu: "Ngươi đoán không sai,

Lần này đúng là có người muốn nhân cơ hội này nhằm vào Mạnh gia chúng ta.

"Năm trước lão gia tử đột nhiên qua đời, mấy anh em trong thương hội chúng ta trở nên lục đục, nên có người muốn nhân có hội này ẳm trọn thương hội của chúng ta."

"Có điều."

Nàng liếc nhìn Tôn Hằng, nói: "Sợ là nói ra Tôn đường chủ cũng không giúp được cái gì."

Tôn Hằng gật đầu: "Đúng rồi, ta cũng không giúp được gì đâu."

Khuôn mặt của Mạnh Thu Thủy cứng đờ lại, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tôn đường chủ quá lạnh lùng nha, biết nhà ta có chuyện, chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, cũng nên mở miệng an ủi Thu Thủy một chút chứ?"

"Chắc là không cần đâu."

Tôn Hằng nghiêm túc đánh giá Mạnh Thu Thủy, nói: "Tuy ngươi rất mệt mỏi, nhưng không có lộ ra ý hận nào, xem ra chuyện này các ngươi đã xử lý rất tốt rồi."

"Ngươi..."

Mạnh Thu Thủy cứng miệng, nàng cũng chỉ biết lắc đầu thầm khen ánh mắt của Tôn Hằng rất tốt.

Thở dài một hơi, nàng chuyển chủ đề: "Mấy ngày nay, quân đội của triều đình đã đi tới phủ thành, tướng tiên phong là Nam Chinh Lộ Tào Nhân Tào tướng quân, trước khi ta đến, thì đã nghe được bố cáo trưng binh rồi."

"Trưng binh?"

Sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống, nói: "Dân gian có một câu tục ngữ, Đại Ung của chúng ta không bao giờ thiếu binh lính, mà lần này chinh chiến Lương Quốc, vậy mà triều đình lại muốn trưng binh?"

"Gia tăng thuế má."

Vẻ mặt của Mạnh Thu Thủy cũng trở nên âm trầm, gia tăng thuế má, khiến cho cuộc sống của dân chúng trở nên khó khăn, sẽ không có người mua đồ, nên việc buôn bán của các nàng cũng bị cắt đứt."

"Tăng thuế lên, sẽ buộc người dân tham gia quân ngũ, dù sao, một nhà chỉ cần một người nhập ngũ, là gia đình đó sẽ được miễn thuế ba năm!"

"Hơn nữa, nghĩa vụ quân sự năm nay, cũng không có dễ chạy như năm trước, mỗi nơi đều có chỉ tiêu nhất định, nếu như không đủ chỉ tiêu, thì cả nơi đó đều bị trách phạt!"

"Đúng rồi."

Mạnh Thu Thủy ngừng một chút, mới tiếp tục nói: "Nếu như những người có tu vi cao muốn gia nhập binh ngũ, thì triều đình cũng rất hoan nghênh, chỉ cần lập công, thì đan dược, công pháp, bí tịch, nhà đất, muốn gì có nấy!"

"Theo ta được biết, có mấy vị tiên thiên cao thủ, đều đã đăng ký nhập ngũ."

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu.

Những năm gần đây, triều đình liên tục ra chỉ thị, về phần chiêu mộ binh lính, thì rất khắt khe nghiêm trọng chưa từng có.

Rất rõ ràng, lần chinh phạt Lương Quốc này, triều đình Đại Ung muốn một ăn hai thua, nhất thống thiên hạ.

Có điều, mấy năm tiếp theo này, bất luận là ai, thì cũng sẽ không dễ sống.

"Không chỉ như vậy."

Mạnh Thu Thủy thở dài nói: "Những tên phạm nhân được giam trong nha môm, cũng bị cưỡng ép đi nhập ngũ. Coi như ngươi tội ác tày trời, chỉ cần nhập ngũ lập công, là có thể xóa tội, trở về với tự do."

"Có những người không biết đánh nhau, thì có thể đi Uyên Sơn hái thuốc, cũng có thể giảm tội."

Tôn Hằng nhướng mày, nói: "Uyên Sơn?"

"Ừ, nơi này ở dãy núi phía Kinh châu, là biên giới với Lương quốc, rất gần tiền tuyến, địa hình hiểm trở, mây mù che kín quanh năm, muốn sống thì đừng có vào."

Mạnh Thu Thủy giải thích: "Nơi này có rất nhiều khí độc, côn trùng độc mãnh thú đi lại đầy đường, nhưng ở bên trong, cũng có rất nhiều thảo dược hiếm thấy, là thứ mà binh lính triều đình rất cần."

"Ta biết chỗ đó."

Tôn Hằng thâm ý nói: "Nhưng theo ta được biết, thì Uyên Sơn được gọi là tuyệt vực, người bình thường đâu thể tiến vào?"

"Ngươi cũng biết Uyên Sơn à."

Mạnh Thu Thủy kinh ngạc nhìn Tôn Hằng, không ngờ tới tên này cũng biết được một nơi xa xa ở tuốt Kinh châu như Uyên Sơn.

Phải biết rằng, nàng bán hàng nhiều năm, mua sắm biết bao nhiêu thảo dược, mà vẫn không biết nơi này.

Dừng một chút, nàng mới tiếp tục nói: "Uyên Sơn Tuyệt Vực chính là chỗ sâu nhất của Uyên Sơn. Hơn nữa, không phải không có thể đi vào trong đó, chỉ cần tới thời điểm nhất định, là có thể đi vào."

"Đương nhiên, chuyện này ta chỉ nghe người ta nói, còn cụ thể thế nào, ta cũng không rõ."

"A!"

Tôn Hằng gật đầu, nhỏ giọng thì thào: "Như vậy à!"

Mạnh Thu Thủy khẽ nhếch miệng, cười nói: "Thế nào? Tôn đường chủ muốn nhập ngũ, chinh phạt Đại Lương?"

Từ trước tới giờ, người gia nhập vào binh lính, đa số đều bị gây khó dễ, bất đắc dĩ lắm mới đi vào.

Nếu như những nhân vật đứng đầu của các thế lực lớn, chỉ cần triều đình không điểm mặt chỉ tên gọi nhập ngũ, thì bọn họ đều có cách trốn tránh.

Dưới góc nhìn của nàng, thì Tôn Hằng ở Tam Hà Bang như mặt trời giữa trưa, con đường phía trước rộng lớn, nên chắc chắn sẽ không nhập ngũ.

Nhưng ai ngờ, Tôn Hằng lại nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng là ta muốn đi nhập ngũ."

"Hả?"

Mạnh Thu Thủy chớp chớp mắt, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại, nhìn về phái Tôn Hằng: "Vì sao? Ngươi sống ở Tam Hà Bang không tốt hơn sao?"

Khóe miệng của Tôn Hằng vểnh lên, giống như cười mà không phải cười nói: "Thế nào? Ngươi thấy ta sống ở Tam Hà Bang rất tốt sao?"

"Chuyện này..."

Mạnh Thu Thủy cứng họng.

Nàng là tỷ muội với Thẩm Điệp Lan, nên rất biết thái độ của vị tỷ tỷ kia với Tôn Hằng.

Danh vọng của Tôn Hằng ở Tam Hà Bang rất cao, võ công lại có thể sánh với tiên thiên, còn có quan hệ rất tốt với Đinh tiên sư.

Có đôi lúc, lời của Tôn Hằng, còn có tác dụng hơn lời của người đứng đầu một bang.

Tuy thái độ bên ngoài của Thẩm Điệp Lan với Tôn Hằng rất tốt, nhưng ở trong tối lại đề phòng khắp nơi.

Hơn nữa, nếu như Mạnh Thu Thủy không đoán sai, thì Thẩm Điệp Lan còn nghi ngờ Tôn Hằng hại chết Dư Tĩnh Thạch!

"Chuyện này cũng không cần lắm đâu! Danh vọng của ngươi ở Tam Hà Bang cao như vậy, ai dám động ngươi?"

Mạnh Thu Thủy chớp chớp mắt, nói: "Với lại, chiến tranh không phải trò đùa được, đừng nói là ngươi, coi như là tiên thiên cao thủ, rồi người tu pháp, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể chết."

"Ta cũng chỉ nghĩ tới mà thôi."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Tiến giai tiên thiên, con đường tập võ trước mặt của ta bị chặt đứt, nếu muốn tiến thêm một bước nữa, thì ngoài triều đình ra, ta cũng không biết nên đi đâu?"

"Với lại, ngươi cũng nói, triều đình rất ưu đãi cho những người có thực lực cao."

"Đây cũng là chuyện sau này, khi ngươi tiến giai thiên rồi hẳn tính!"

Sắc mặt của Mạnh Thu Thủy ngưng trọng, nhìn nhìn Tôn Hằng rồi chậm rãi nói: "Ta cảm thấy, ngươi cứ suy nghĩ kỹ một chút."

"Cộc cộc…"

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.

"Đường chủ, bang chủ tìm ngài."

Tôn Hằng giương cao giọng, trả lời: "Ta sẽ qua ngay!"

Sau đó hắn nhìn về Mạnh Thu Thủy, nói: "Đi cùng với ta đi, gặp Dư Thiên Hùng."

"Không được!"

Ai ngờ, sắc mặt của Mạnh Thu Thủy đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lắc đầu nói: "Ta có việc, muốn về phủ thành."

"Ủa!"

Sắc mặt của nàng thay đổi, làm cho Tôn Hằng cảm thấy kỳ lại, không nhịn được mở miệng hỏi:

"Không phải ngươi nói Dư Thiên Hùng được ngươi chăm sóc từ bé sao, tại sao lại không muốn gặp hắn?"

"Ngươi không biết?"

Ánh mắt của Mạnh Thu Thủy nhìn Tôn Hằng, vừa tự oán vừa buồn bã, thể hiện rất nhiều cảm xúc.

"Biết cái gì?"

Tôn Hằng vẻ mặt mờ mịt.

"Ha ha..."

Mạnh Thu Thủy hừ lạnh hai tiếng, nói: "Không biết Thẩm Điệp Lan ăn phải cái gì, vậy mà muốn con trai nàng lấy ta?"

"Hả?"

"Ừ!"

Sắc mặt của Tôn Hằng thay đổi, cố nén cười.

"Thôi ta đi!"

Mạnh Thu Thủy trừng trắng mắt, tức giận liếc nhìn Tôn Hằng một cái, phất tay áo nghênh ngang rời đi.

Ở sau lưng nàng, Tôn Hằng im lặng lắc đầu, ngay lúc này hắn thấy hông của mình chân động, lập tức tháo túi gấm đang đeo bên hông, thấy được lá bùa ở bên trong đã biến thành một bãi tro tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.