Tôn Hằng đã giải quyết xong đối thủ, đang kiểm kê chiến lợi phẩm.
Vị này là tu sĩ của Ma Môn, bị người khác đuổi giết, bị chém thành trọng thương không thể động đậy, chỉ có thể dựng trận pháp mê hoặc tâm thần của người khác và một cây cờ có thể điều khiển oan hồn.
Như Lôi Vẫn Đao của Tôn Hằng, có sức mạnh của sấm sét, có thể đẩy oan hồn ra, tìm sơ hở của trận pháp này, một đao chém chết đối phương.
Một cây cờ chậm dài hơn hai mét, bị Tôn Hằng vứt trên mặt đất, oan hồn xung quanh nó, giống như những con cá voi điên cuồng hút nước, tập trung trên lá cờ này.
Trong chốc lát, gió lạnh ở xung quanh đã biến mất.
Vật này, hắn không dùng được.
Nhưng một khi giải quyết được cấm chế trên Âm Hồn Hồ Lô, thì có thể luyện hóa những con oan hồn trên cái cờ này.
Chắc khi đó, uy lực của Âm Hồn Hồ Lô, sẽ nâng cao lên một bước.
Ngoại trừ Dẫn Hồn Phiên, thì nơi này còn có một cây đèn dầu lớn chứa sáu chén nhỏ bằng lòng bàn tay.
Ngọn đèn dầu này tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, nhìn rất thần kỳ, có thể tạo thành một trận pháp, ngọn lửa của nó còn rất lạnh lẽo, có thể gây tổn thương cơ thể.
Tuy uy năng không lớn, nhưng có còn đỡ hơn không.
Nhưng mà, lúc này cây đèn này đã bị Tôn Hằng đánh nát ba chén, không biết có còn dùng được nữa không.
"Ba bình sát đan!"
"Một tấm phù không biết tên."
"Còn có..."
Tôn Hằng híp mắt, hắn cầm một quyển sách bằng da lên, trên mặt ghét bỏ.
Nếu như hắn đoán không sai, thì thứ này được bọc bằng da người!
Hơn nữa, người này là một vị cao thủ luyện thể, khi còn sống, sợ là không yếu hơn Tôn Hằng chút nào.
Mở cuốn sách da này ra, ở trên đó ghi chằng chịt chữ, đọc qua một chút khiến Tôn Hằng không nhịn được nhướng mày, tinh thần chấn động.
Cuốn sách bằng da này, ghi lại một môn công pháp có thể Thiên Ma Giải Thế Đại Pháp!
Môn công pháp này,
Rất nổi tiếng.
Theo lời của Thạch Ngọc Thiền, thì cho dù là Ma Môn đệ tử, thì ngoài những đệ tử hạch tâm kia ra, thì không ai có tư cách học môn công pháp này.
Không giống như những công pháp khác, thì cái Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp này, có thể dùng trên người của mình, còn có thể dùng trên người của người khác.
Về phần công dụng của nó, tương đương với Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật, đều bạo phát tiềm lực trong cơ thể của mình.
Mà cũng tương tự với Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật, hậu quả của nó cũng rất nghiêm trọng!
Hơn nữa, môn công pháp này còn ảnh hướng tới ý thức và linh hồn, nếu như ko kịp thời giải trừ, thì người dùng công pháp này không chết cũng hóa điên!
Thả cuốn sách da trong tay xuống, Tôn Hằng rơi vào trong trầm tư.
Từ lúc Kim Cương Bất Hoại Thần Công tới tầng thứ tám, thì Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật đã không còn giúp được gì nhiều rồi.
Mà môn công pháp Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp này, còn có thể gia tăng sức bật của hắn thêm một chút, chỉ là mức tăng cũng không lớn.
Hắn cầm cuốn sách này lên, ghi nhớ môn công pháp này vào trong đầu, sau khi đảm bảo mình đã nhớ kỹ rồi, hắn mới đặt nó lên trên đèn đồng kia.
Mặc dù cuốn sách này cứng cỏi, nhưng cũng không chịu nổi lửa đèn liên tục đốt cháy, một lát sau đã bốc lên khói xanh, mùi da cháy khét lẹt tràn ngập xung quanh, sau đó bị đốt cháy sạch sẽ.
Nhìn quét xung quanh, sau khi thấy không sót thứ này, Tôn Hằng mới cầm Lôi Vẫn Đao lên, mang theo cờ trận, thu hết những vật kia, đi tiếp.
Trận pháp Quỷ Đả Tường đã bị đánh vỡ, con đường phía trước hiện ra, lần theo khí tức của Chung Thái, Tôn Hằng cũng không ngờ tới tên này không bị mất phương hướng.
Một lát sau, Tôn Hằng đã bước tới một mảnh đất trống trải bị đốt đen, hắn híp mắt lại, dò xét nơi này.
Trong tai của hắn, nghe được một tiếng thở gấp, vang lên từ sâu trong hang động.
Càng có tiếng bước chân dồn dập, khiến cho Tôn Hằng ngừng bước, nhíu mày.
"Vù…"
Trong hang động, gió mạnh thổi qua, một bóng người chạy nhanh tới.
Chung Thái vẻ mặt kinh hoảng, hắn đã vứt kiếm từ lâu, chỉ có thể liều mạng phát lực, khiến cho mình chạy nhanh hơn, trốn thoát đám người kia.
Hắn đột nhiên thấy hoa mắt, phía trước xuất hiện một bãi đất trống, một bóng người quen thuộc.
"Tôn Hằng?"
Đôi mắt của Chung Thái đã biến thành điên cuồng rồi, tuy hắn hơi nghi ngờ tại sao Tôn Hằng vẫn còn sống, nhưng lại đè xuống để chạy.
"Chạy mau! Thông Diệu đạo nhân cấu kết Ma Môn..."
"Vù…"
Trong hang động, đột nhiên có một ngọn lửa bay tới, nhiệt độ cao nóng nảy, khiến cho không khí trở nên vặn vẹo, cắt đứt lời nói của Chung Thái.
"Chạy trốn!"
"Ngâm..."
Một âm thanh giống như rồng ngâm, vang lên trong hang động này.
Cùng với âm thanh đó, một luồng sáng màu hồng, hóa thành một đốm lửa, bay với một vận tốc kinh người, xuyên qua lồng ngực của Chung Thái.
"Rồi..."
Cơ thể của Chung Thái cứng đờ, cơ thể trở nên vô lực, cúi đầu nhìn xuống ngực của mình.
Ở trên ngực của hắn, xuất hiện một vòng lửa, vòng lửa này nhanh chóng cháy to ra.
"Không..."
Hắn thét lên tuyệt vọng, tia lửa kia nổ bung ra, bao bọc lấy cơ thể của hắn, cơ thể của hắn giống như đã được tẩm dầu vậy, cháy bùng lên, chiếu sáng khắp hang động.
"Đùng đùng..."
Tiếng xương cốt đứt gãy nổ tung vang lên, ngọn lửa trong sân cháy bùng lên một chút rồi biến mất, chỉ để lại một cái thi thể nám đen, đứng sừng sững tại chỗ.
"Vù…"
Gió mạnh thổi qua, cỗ thi thể kia bị gió cuốn đi, hóa thành tro tàn bay đầy trời, bay múa trên không trung.
Nhìn quét xung quanh, thì hang động này nhiều hơn một tầng đen xám, sợ những thứ này đều do thi thể dựng thành!
"Là ngươi?"
Trong hang động, ngọn lửa đã biến mất, Thông Diệu đạo nhân đang chắp tay sau lưng đi ra cùng với người tu pháp họ lưu kia.
Hai người nhìn Tôn Hằng, đôi mắt nhúc nhích.
"Chính là tại hạ."
Tôn Hằng hơi lùi về phía sau, nghiêm mặt chắp tay: "Tại sao đạo trưởng lại ra tay với người của mình?"
"A..."
Thông Diệu đạo nhân nhìn thấy Tôn Hằng lui về sau, lạnh giọng nói: "Người này cấu kết Ma Môn, chẳng lẽ không đáng chết sao?"
"Cấu kết Ma Môn?"
Tôn Hằng bình tĩnh, nghiêm mặt gật đầu: "Nếu vậy thì hắn rất đáng chết!"
Còn về phần Chung Thái có cấu kết với Ma Môn không, Tôn Hằng cũng không quan tâm.
"Thông Diệu đạo hữu."
Một giọng nói thư thả, vang lên bên cạnh người của Thông Diệu đạo trưởng.
Không khí nơi đó rung động một cái, một người mặc áo đen xuất hiện: "Hắn phát hiện ta rồi!"
"Hả?"
Thông Diệu đạo nhân nhướng mày, nhìn về phía Tôn Hằng.
Tôn Hằng cũng chỉ thở dài bất đắc dĩ, hắn phát hiện ra tên này, tuy pháp thuật của người này rất tinh diệu, nhưng khi hắn di chuyển thì không khí xung quanh sẽ hơi hơi rung động.
Hơn nữa, Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ tám, cũng cường hóa thị lực của hắn, có thể nhìn thấy pháp thuật người của tu pháp!
Tôn Hằng chắp tay, nói: "Thôi coi như tại hạ chưa thấy gì vậy."
"Mà thôi!"
Thông Diệu đạo nhân khẽ lắc đầu, cong ngón tay búng một cái: "Chỉ là một tên tiên thiên, giết cũng không sao."
Động tác của hắn vừa dứt, thì viên ngọc lửa kia cũng lóe lên, trong chớp mắt bay hơn mười trượng, xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.
"Vù…"
Ngọn lửa nổi lên, cuốn quanh hang động, bao phủ khắp người Tôn Hằng.
Thông Diệu đạo nhân mặt không đổi sắc, giết một vị tiên thiên, đối với hắn đây chỉ là một chuyện bình thường.
Người tu pháp, vốn xem võ giả như sâu như kiến!
"Cẩn thận!"
Mà vị tu sĩ của Ma Môn, lại gầm nhẹ một tiếng, hắn thấy được bóng người đang bị ngọn lửa bao phủ kia, đột nhiên biến mất.
Tàn ảnh!
Vân Long Ngũ Biến!
Năm bóng người, chia ra bốn hướng, nhanh chóng kia người, ánh đao lóe lên, Nghịch Phong Thất Sát Thức hóa thành đao ảnh bay đầy trời, bao phủ ba người này.
"Bành!"
Người tu sĩ của Ma Môn kia chống côn bổng xuống đất, ngay lập tức xuất hiện tầng tầng lớp lớp đá núi bao bọc ba người này lên.
"Phần phật..."
Ánh đao quấy phá, đá núi bị chém thành nhiều mảnh, nhưng khi chém xong thì uy lực của đao cũng đã hết.
"Vù..."
Rồng lửa cuộn đảo mình, ngọn lửa cuồng bạo xuất hiện, trong chớp mắt bao phủ Tôn Hằng.
Ly Hỏa Phần Thiên Quyết của Thông Diệu đạo nhân, uy năng rất cường hãn mạnh mẽ.
Pháp khí Ly Hỏa Câu Ngọc của hắn lại được làm từ linh thạch của mạch lửa, chế luyện mấy chục năm, khiến cho uy lực của pháp khí trở nên mạnh mẽ, có thể so với luyện khí hậu kỳ.
Cho dù trong giới tu pháp của Đông Dương phủ, thì thực lực của Thông Diệu đạo nhân, cũng đã đứng trên tầng lớp trung lưu rồi!
Lúc này ngọn lửa cuốn lên, đốt cháy không khí, trong chớp mắt áp chế Tôn Hằng.
Mà bên trong ngọn lửa này, hai chân Tôn Hằng cắm vào trong đá núi, toàn thân phát ra ánh sáng vàng, mỗi một khối cơ bắp của hắn, đều có ánh sáng vàng phát ra, trong chớp mắt hợp lại thành một.
"Ong..."
Một tầng sáng màu vàng thuần khiết, bao bọc lấy cơ thể Tôn Hằng, mang theo cảm giác bất hủ bất diệt, ngọn lửa dữ tợn này, không gây tổn thương được Tôn Hằng.
"Ngạnh công!"
"Tiên Thiên Trung Kỳ!"
Đôi mắt của ba người kia liên tục liếc tới liếc lui, trong lòng của bọn họ đã trở nên kinh hoảng.
Mình cách hắn quá gần rồi!
"Rống..."
Một tiếng rống vang trời, giống như tiếng sấm rền, vang lên ầm ầm trong lòng ba người.