Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 34: Diệt trừ



Editor: Wave Literature

Sóng âm của Sư Hống Công, giống như thực chất, hóa thành từng nhúm sóng khí màu trắng, đánh về phía ba người.

Những nơi sóng khí đi qua, ngọn lửa hóa thành mây khói, con đường trở nên trống rỗng.

Tốc độ của sóng âm rất kinh người, vô cùng nhanh, càng có một loại cảm giác rung động lòng người, đánh về phía ba người.

Đối mặt với Sư Hống Công của Tôn Hằng, thì vị tu sĩ của Ma Môn kia là người đầu tiên tỉnh lại, cơ thể lóe lên, núp sau lưng hai người kia.

Ánh lửa trong đôi mắt của Thông Diệu đạo nhân nhảy lên, hắn rùng mình một cái, khôi phục lại bình tĩnh, lập tức hành động, hai tấm bùa bên hông hắn không gió mà bay ra, hóa thành tầng tầng lớp lớp quầng sáng bao phủ lấy hắn.

Kim Cương Hộ Thân Phù!

Ngàn Dặm Thần Hành Phù!

Kim Cương Hộ Thân Phù có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của tiên thiên cao thủ, Ngàn Dặm Thần Hành Phù giúp hắn có được tốc độ nhanh như chớp, không thua gì tuyệt đỉnh khinh công cả.

Đồng thời, áo choàng Đăng Tiên Ti trên người của hắn, cũng là một vật phi phàm, khi gặp nguy hiểm tự động hộ chủ, từng đường hoa văn trên đó đột nhiên sáng lên, biến thành một tầng sáng, bao phủ hắn lại.

Tầng tầng phòng hộ, khiến cho tiên thiên cao thủ cảm thấy tuyệt vọng!

Còn về phần người tu sĩ họ Lưu kia, hắn vẫn còn chưa tỉnh hồn, nhưng áo choàng Đăng Tiên Ti trên người của hắn cũng tự động sáng lên.

"Oanh..."

Sóng âm mênh mông cuồn cuộn đánh tới.

Âm thanh giống như sấm rền, trộn lẫn với sát khí, đánh vào từng tầng sáng này.

Không khí trước mặt ba người này vặn vẹo, một luồng sóng khí vô hình, mạnh mẽ lao tới ba người này.

Trong hang động, nham thạch rung chuyển, đá vụn đổ xuống ào ào.

Mà hai người đối diện với sóng âm, thì ánh sáng phòng hộ trên người bị đánh tan nát, lảo đảo lui về sau.

Nhất là vị tu sĩ họ Lưu kia, quần áo bị xé vụn, khóe miệng trào máu, còn chưa tỉnh lại, đã bị sóng âm đánh tới đầu óc lú lẫn.

Ở trong sân, Tôn Hằng đứng ở chỗ cũ, khuôn mặt bình tĩnh, cơ thể hơi hơi giãn ra, bước về phía trước.

Nhìn động tác của hắn như rất chậm, như một bước, cũng đi được một trượng, trong chớp mắt đi tới trước mặt ba người kia.

Cơ thể của Tôn Hằng hơi hơi nghiêng về phía trước,

Cơ thể đột nhiên phát lực, giống như một con vân long yêu kiều, xuyên tới phía trước, lôi cuốn theo gió mạnh, xen lẫn trong đó, xé gió mà tới!

Vân Long Thất Biến!

Kim Cương Bất Hoại Thần Công!

Trong mắt của Thông Diệu đạo nhân, thì tất cả hành động của Tôn Hằng, đều diễn ra trong nháy mắt mà thôi.

"Bành!"

Không khí trong sân chấn động, bóng người cầm đao kia đã hóa thành bảy con rồng giương nanh múa vuốt, đánh vỡ hư không, mạnh mẽ nhào tới.

Tốc độ kia, nhanh tới tốc độ âm thanh, sóng khí cuồn cuộn còn ở sau lưng, mà ánh đao sắc bén, đã chém tới trước ngựa Thông Diệu đạo nhân.

Uy thế của nó, giống như có thể xé rách trời đất, ở trước mặt Tôn Hằng, thì ba người này trở nên nhỏ bé.

Không may rồi!

Không thể cận chiến với tiên thiên cao thủ!

Đây là kinh nghiệm được rèn đúc từ bao nhiêu lần giáo huấn của người tu pháp, nhất là khi chiến đấu với tiên thiên trung kỳ cao thủ, thì cận chiến với bọn họ rất nguy hiểm.

Nhưng người tu pháp khinh thường người người tập võ, với lại tiên thiên trung kỳ cao thủ rất hiếm, nên mấy người này thường coi thường lời cảnh cáo này.

Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có thể hối hận!

"Ly Hỏa Huyền Cương!"

Thông Diệu đạo nhân quát khẽ một tiếng, ngọn lửa bao phủ cơ thể hắn, trong chớp mắt hóa thành một tầng hào quang, bao phủ lấy hắn.

Càng có một đường chỉ đỏ, bắn ra sau lưng Tôn Hằng, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, phi tới sau lưng của hắn.

Pháp khí, Ly Hỏa Câu Ngọc!

"Bành..."

Trong tiếng vang trầm đục này, vuốt rồng của Tôn Hằng phá vỡ tầng hào quang, hiện ra lưỡi đao sắc bén, tên tu sĩ họ Lưu đang ngơ ngác kia đã bị xoắn rơi đầu.

"Nghịch Phong Thất Sát thức!"

Một đao hóa bảy, bảy đao hòa thành ánh đao bay đầy trời, như mạng nhện, như tơ, trong chớp mắt bao phủ Thông Diệu đạo nhân.

Lực lớn cuồng bạo, chuyển động dọc cơ thể Tôn Hằng, đi qua cánh tay, ngón tay lòng bàn tay, mạnh mẽ truyền vào trong trường đao, biến thành ánh đao có thể chém gãy tất cả.

Bành...

Tầng sáng phòng hộ biến mất, sóng âm rung chuyển, toàn bộ hang động trở nên đung đưa sắp sập.

Ánh đao chém vào trên người của Thông Diệu đạo nhân, mà cái pháp khí Ly Hỏa Câu Ngọc kia, cũng đâm vào sau lưng Tôn Hằng.

Trúng phải đòn này, hai người đều bay về cùng một hướng.

Nhưng nhìn một cách cụ thể, thì Thông Diệu đạo nhân thê thảm hơn Tôn Hằng nhiều, máu tươi chảy khắp người, lộ ra xương trắng, chỉ trúng một đòn thôi, mà hắn đã sắp không trụ nổi nữa rồi.

Hơn nữa hắn còn bị thương trước, nên không thể dùng pháp thuật nữa, không thể phát huy uy năng cực hạn của pháp khí, nên không thể đánh trọng thương Tôn Hằng được.

Nhưng sau lưng của hắn vẫn còn một vị Ma Môn tu sĩ.

"Đinh..."

Âm thanh giống như đồ sứ chạm vào nhau, vang lên từ trên mặt đất.

Cây côn bổng kỳ dị của vị Ma Môn tu sĩ kia chạm vào vách động, vách động bỗng nhiên có vô số cột đá xuất hiện, ghim tới Tôn Hằng.

Những cột đá bén nhọn này mọc dày đặc như rừng rậm, mọc chằng chịt khắp mấy trượng.

Chỉ hơi tránh nơi Thông Diệu đạo nhân đang đứng mà thôi.

Hậu Thổ Tâm Pháp!

Người tu pháp, phần lớn tu luyện ngũ hành, như vậy không chỉ hòa hợp với thể chất của bản thân, còn có thể tăng nhiều uy năng.

Giống như lúc này, vị tu sĩ của Ma Môn này vừa tấn công, uy năng của nó, đủ để khóa kín mấy vị tiên thiên cao thủ!

Nhưng đối với Tôn Hằng, thì hắn cũng không chắc có thể khóa được tên này không.

Hắn lập tức lui về sau, hai tay nắm chặt, lực mặt đất tập hợp lại, một hạt châu mang theo tia sét xuất hiện, bay vào trong lòng bàn tay của hắn.

Lôi Pháp, là loại pháp thuật có uy lực lớn nhất trong các loại pháp thuật!

"A…"

Sau lưng bị thương, rồi bị phỏng khiến khuôn mặt của Tôn Hằng vặn vẹo, những cột đá đánh tới này, lại không cho hắn chỗ trốn.

Cơ thể hắn chuyển động nhẹ, toàn lực vận chuyển Kim Cương Bất Hoại Thần Công, ánh sáng vàng óng ánh bao phủ quanh người, trước khi những cột đá này đánh trúng, hắn đã tránh được đa số cột đá, cơ thể bị vặn vẹo cố định trong đám cột đá như rừng này.

Trước người hắn, Thông Diệu đạo nhân bị trọng thương được đá núi nâng lui về phía sau, nhưng cách đó không xa, một luồng uy hiếp cực hạn, khiến cho Tôn Hằng trở nên điên cuồng.

"Tia..."

Mắt của hắn sáng rực lên, mở ra miệng lớn, từng luồng khí chui vào trong miệng của hắn, chui xuống bụng.

Sau một khắc

"Rống..."

Không khí nổ tung, sóng âm cuồng bạo không sợ thứ gì quét ngang mọi thứ ở đây.

Lần sóng âm này, không có hội tụ, mà quanh quẩn liên tục trong hang động này, thân núi bị sóng âm chấn động, lúc này xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, âm thanh rạn nứt trầm đục truyền từ xung quanh tới.

Hang động này sắp sụp rồi!

Những cột đá quanh người Tôn Hằng, bị luồng sóng âm này đánh vao, trong chớp mắt bị đánh vỡ vụn, mà Thông Diệu đạo nhân ở phía trước hắn, cơ thể của lão căng ra, vết máu tràn ra từ trong hốc mắt, trong miệng mũi của lão.

Đây là do cơ thể của hắn không chịu nổi sóng âm này, bị tổn thương nội tạng.

Còn về tên tu sĩ của Ma Môn kia, lớp đá vụn bao bọc quanh người của hắn bị đánh nát, vỡ vụn ầm ầm!

Đùng!

Tia lửa điện nhảy múa trên không, rồi đột nhiên sáng rực lên, chiếu rọi khắp hang động này.

Mà Tôn Hằng, thì giống như tia chớp, trong chớp mắt phóng tới tên tu sĩ của Ma Môn kia.

Ánh chớp nổ vang, ánh đao sắc bén mang theo uy thế trảm phá tất cả, đánh xuống.

"Đùng!"

Sắc mặt của tên tu sĩ Ma Môn kia trở nên ngưng trọng, đỡ lấy đòn này, trong tay nắm chặt viên lôi châu kia.

"Oanh..."

Tiếng sấm rền vang lên, mặc dù không vang bằng Sư Hống Công của Tôn Hằng, nhưng cũng chấn động một khu vực nhất định, vang ra khắp hang động sắp sụp này.

Một cơn lốc xoáy sấm sét, nặng nề xuất hiện ở trên không, mà Tôn Hằng, thì thấy tình hình không ổn, đã sớm nhảy lên, nhảy ra khỏi phạm vi bao phủ của cơn lốc xoáy này.

Rơi xuống đất, cơ thể của hắn vẫn còn tê dại.

Cuối cùng cơn lốc xoáy này mới biến mất, chỉ để lại những mảnh đá vụn, mà người kia thì sớm không thấy bóng dáng rồi.

"Hả?"

Tôn Hằng đạp mạnh chân, tiện tay dùng đao chém chết Thông Diệu đạo nhân, sau đó nhíu mày nhìn xuống mặt đất.

"Địa Độn Thuật?"

Tiên pháp thần diệu, nên cũng có loại pháp thuật thần kỳ như Địa Độn Thuật này.

Nhưng Tôn Hằng đoán, loại pháp thuật thần kỳ này không phải một tên nhiều lắm chỉ có luyện khí tầng năm như tên kia có thể thi triển.

"Bành!"

Phía sau, đột nhiên có một tiếng trầm đục vang lên, một bóng người toát ra từ trong lòng núi, hắn chỉ mặc một cái áo choàng đạo sĩ mỏng, không cần theo thứ gì cả, bước nhanh một bước, chạy về phía ngoài núi.

"Ầm ầm..."

Thân núi rung động, vô số khe nứt xuất hiện trên hang động, đá vụn đổ ào ào xuống, bột đá che phủ khắp lối đi.

Sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống, vung tay lên, những món đồ rơi trên đất đều bị hắn mò lên, sau đó cơ thể hắn nhanh như chớp, phóng ra bên ngoài.

"Người nào?"

Phía trước, tiếng quát khó chịu của Chu Chính vang lên.

Ngay sau đó, là âm thanh pháp thuật va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt đột nhiên lặng im lại.

Tôn Hằng chạy nhanh ra khỏi hang động, lập tức thấy cơ thể Chu Chính pháp sáng, hắn đã bị người khác dùng pháp thuật trói lại một chỗ, mặc cho đá núi đè xuống, đang cố gắng hết sức để giãy dụa.

Lúc này Chu Chính nhìn thấy Tôn Hằng, trên mặt vui vẻ: "Tôn Hằng! Nhanh, nhanh giúp ta…"

"Vù…"

Gió mát thổi qua, Tôn Hằng đã chạy lướt qua chỗ của hắn rồi biến mất.

Chu Chính trợn trắng mắt, không thể tin được những gì mình đang thấy, sau đó hắn hét lên giận dữ.

"Tôn Hằng!"

"Rắc..."

"Rắc..."

Những tiếng vang rất nhỏ, vang lên từ phía trên đầu, Chu Chính nghe được trở nên cứng đờ, sắc mặt ảm đạm nhìn lên trên đầu của mình,

Chỉ thấy từng khe nứt đã lan xuống dưới người của hắn, thân núi đột nhiên rớt xuống.

"Không..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.