Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 35: Kết thúc



Editor: Wave Literature

Thân núi khổng lồ, rung chuyển vài cái, rồi đột nhiên rơi xuống, đè nát hang động kia, cũng chặn tất cả đường ra của những người bên trong.

Tiếng vang trầm thấp, khiến cho mặt đất rung lên vài dặm, trận địa chấn này, làm cho những người may mắn chạy thoát ra trở nên tái mặt.

Sức mạnh to lớn của tự nhiên, cho dù tiên thiên cao thủ, thì so với nó cũng như là kiến hôi mà thôi!

Bụi mù bay đầy trời, Tôn Hằng cùng với một vị tiên thiên cao thủ cùng tham gia lần hành động này Thiên Chùy Nhạc Dương đứng cách đó không xa nghiêm túc nhìn.

Nhạc Dương cũng vào hang động, nhưng khi thấy không ổn, là đã nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Trừ hai người bọn họ, thì cũng có mấy vị nội khí cao thủ canh ở ngoài hang động tránh được một kiếp này,

Còn những người khác, thì bị vùi mình trong đá núi.

Thân núi sụp xuống, mang theo lực lượng mạnh mẽ, cho dù những người ở bên trong có mạnh đến mấy, cũng không có khả năng chạy trốn ra được!

"Nơi này từng có một cái quặng mỏ."

Ánh mắt Nhạc Dương phức tạp nhìn ngọn núi trước mặt mình, thở dài một hơi: "Ta từng trông coi quặng mỏ này, cho dù ngọn núi này khá vững chắc. Nhưng mà, bị người khác đào rỗng bên trong, cho nên mới dễ sụp xuống như vậy.

"Ừ."

Tôn Hằng yên lặng gật đầu, hắn cũng không quên hỏi: "Nhạc huynh có thấy ai trốn ra được không?"

"Không có."

Nhạc Dương lắc đầu, nói: "Sao vậy, Tôn huynh đệ tìm ai à?"

"Không có, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Tôn Hằng lắc đầu, hắn nhớ được tên Ma Môn kia có một loại pháp thuật có thể che giấu cơ thể.

Nếu như hắn dùng pháp thuật này trốn ra ngoài, thì không dễ bị người khác phát hiện ra.

"Có người đến!"

Nhạc Dương đột nhiên mở miệng, cũng đánh thức Tôn Hằng ra khỏi những suy nghĩ của mình, nhìn về phía bầu trời.

"Nhanh vậy?"

Sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống, hắn nhìn xuống những món đồ bên cạnh mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Lê-eeee-eezz~!!"

Vài con tiên hạc hiện ra ở phía chân trời,

Tiên hạc xé gió bay tới, nhanh chóng đi tới trên đầu mọi người.

"Vù vù…"

Tiếng gió vòng qua vòng lại, vài bóng người bay từ trên cao hơn trăm mét bay xuống.

Ống tay áo bọn họ tung tay, gió mát thổi quanh, giống như lá rụng xuống đất, trích tiên hạ phàm.

Tiên pháp thần diệu, nếu như là võ giả, cho dù có mạnh như Tôn Hằng, cũng không thể nhảy từ trên cao như vậy xuống dưới được.

Mấy người rơi xuống đất, lạnh lùng nhìn xung quanh, không khỏi nhíu mày một cái.

"Thông Diệu thì sao?"

Người nói chuyện mặc quần áo của Đăng Tiên Ti, mặt như trẻ em, nhưng lại mọc râu trắng tóc bạc, khiến cho người ta không thể đoán được tuổi của hắn.

Nhưng hơi thở của hắn có thể dung nhập vào trong trời đất, để cho người khác đoán được thực lực của hắn.

Đây là một vị Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ!

"Bẩm tiền bối."

Tôn Hằng tiến lên một bước, chắp tay nói: "Chúng ta gặp được Ma Môn yêu nhân, tuy Thông Diệu đạo trưởng đánh chết được đối thủ, nhưng lại bị thương nặng, không thể chạy ra được."

"Hả?"

Người kia trầm mặt xuống, một cỗ uy áp vô hình, trong chớp mắt bao phủ những người còn sống.

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Ngoại trừ hai vị tiên thiên, thì những người khác không chịu được cỗ áp lực này, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

"Thông diệu gặp nạn, mà các ngươi lại chạy trốn sao?"

Giọng nói hắn lạnh như băng, mang theo ý lạnh thấu xương, khiến cho da thịt Tôn Hằng xiết chặt, mà Nhạc Dương ở bên cạnh hắn thì không ngừng run rẩy.

"Tiền... Tiền bối."

Nhạc Dương sắc mặt trắng bệch mở miệng nói: "Lúc đó quá nguy hiểm, chúng ta…. Chúng ta cũng không thể làm được gì."

"Còn dám giảo biện!"

Giọng nói thanh thúy tràn đầy tức giận vang lên từ những người tu pháp còn lại, một người tu pháp trẻ tuổi vung tay lên, bóng roi xen lẫn ánh chớp hung hăng quất vào người Nhạc Dương.

Tốc độ của roi này không nhanh, tuy Nhạc Dương có thể né tránh, nhưng hắn chỉ cắn răng chịu trận.

"Bốp…"

"Rầm…"

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, Nhạc Dương đã ngã về sau mấy mét, trên cơ thể có ánh điện sáng lấp lánh, đau đớn giãy dụa.

"Bên cạnh ngươi có gì vậy?"

Người kia thu roi về, lạnh lùng nhìn phía Tôn Hằng.

Tôn Hằng hít sâu một hơi, chắp tay nói: "Đây là một ít chiến lợi phẩm, ta chém giết tội phạm đạt được."

"A!"

Vị tu sĩ tóc trắng râu trắng kia mặt không biểu cảm vẫy tay một cái, cây côn bổng kỳ lạ của tên Ma Môn tu sĩ kia, bay vào trong lòng bàn tay của hắn.

"Pháp khí..."

Khóe miệng của hắn nhúc nhích, nhìn Tôn Hằng nở ra một nụ cười mà như không phải cười: "Là chiến lợi phẩm của mình ngươi sao?"

"Đương nhiên không phải rồi."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Nếu như không có người trợ giúp, thì tại hạ không cách nào đạt được thứ này."

"Coi như ngươi còn biết nói thật!"

Người kia nhẹ nhàng gật đầu, nhìn rất hiền hòa, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên nhướng máy, tức giận, một luồng gió mạnh đập vào người Tôn Hằng, đẩy lui hơn mười mét, đập vào một cây đại thụ mới dừng lại.

"Những vật này, ngươi có thể cầm đi ra! Tại sao, ngươi lại không mang người ra được?"

Tiếng gào to vang lên, xoáy lên vô số lá rụng, khiến cho những người ở đây run rẩy.

"Phụt!"

Tôn Hằng đâm vào cây đại thụ, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên mở to miệng, phun ra một ngụm máu tươi.

Lưng của hắn bị pháp khí của Thông Diệu đập thành một cái hố nhỏ, khí nóng hừng hực vẫn đang tàn phá cơ thể của hắn.

Mà phía sau lưng cũng bị pháp thuật của tên Ma Môn tu sĩ kia đánh trúng, còn không may ăn phải tàn dư của Lôi Pháp, nên trên người hắn bị thương rất nặng.

Bây giờ lại bị người khác dùng khí thế áp bách, không thể thở được, nên không áp chế thương thế trong cơ thể, dẫn đến việc phải thổ huyết.

Phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần của Tôn Hằng trở nên uể oải hơn bao giờ hết, nhưng mà sự xao động máu và nội khí trong cơ thể của hắn, cũng trở nên bình tĩnh lại.

"Hừ!"

Nhìn thấy Tôn Hằng mệt mỏi như vậy, đối phương cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, ý lạnh giảm đi rất nhiều.

"Lấy ra!"

Hắn duỗi tay ra, một sức mạnh vô hình, đã cuốn lấy cơ thể của Tôn Hằng, giống như từng cái xúc tua của bạch tuộc, mò mẫm khắp người Tôn Hằng, lấy hết đồ trên người của hắn ra.

Những thứ này, có lá bùa, có ngọc thạch, có pháp khí, còn có một lọ sát đan.

Đây vốn là chiến lợi phẩm của Tôn Hằng.

"..."

Vị tu sĩ tóc trắng kia quét mắt nhìn những món đồ này, đôi mắt hắn híp lại, nhìn về ba chén nhỏ của cây đèn đồng kia: "U Hỏa Trản? Vì sao chỉ có ba cái?"

Tôn Hằng cúi đầu, buồn bực nói: "Ba cái khác bị đánh nát rồi."

"Đáng tiếc!"

Người kia tiếc nuối, dường như thứ đồ này rất quý, coi như là cái pháp khí hình côn kia, hắn cũng không lộ ra vẻ vui mừng như vậy.

"Tiền bối!"

Yết hầu của Tôn Hằng chuyển động, chậm rãi bước ra hai bước, chắp tay nói: "Tại hạ tu Sát Thân, tiền bối có thể đưa Sát Đan…"

"Ừ!"

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng hừ lạnh cắt đứt.

Ánh mắt của người tu sĩ kia hiện ra sắc bén, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tôn Hằng rồi nói: "Các ngươi làm việc không có hiệu quả, lại làm hại mấy người tu pháp, bây giờ còn muốn được chiến lợi phẩm sao?"

"Hả?"

Giọng nói nặng nề, mang theo áp lực khủng bố, lần nữa rơi vào người Tôn Hằng, cũng khiến cho cơ thể Tôn Hằng khó chịu, lảo đảo sắp đổ.

"Mà thôi, Vân Đạo Hữu."

Mấy vị tu sĩ kia, trong đó có một vị đạo sĩ tay cầm phất trần lắc đầu cười khẽ: "Đừng có tức giận, Sát Đan cũng không có tác dụng gì với chúng ta, đưa hắn mấy bình cũng được?"

"A!"

Tu sĩ kia nghe vậy nhìn về phía đối phương, trên mặt trầm tư.

Dừng một chút hắn mới phất tay áo, giọng nói chậm dần: "Nếu như Đan Dương đạo hữu đã mở miệng, thì đưa cho ngươi mấy bình cũng được."

Nói xong, ba bình Sát Đan đột nhiên chấn động, nhanh như chớp vọt tới người Tôn Hằng, giống như Kình Nỗ.

"Bộp!"

Tôn Hằng giơ hai tay lên, cố hết sức chụp lấy ba bình đan dược này.

Sau đó cúi đầu cám ơn hai người kia: "Đa tạ tiền bối."

Chỉ có điều khi hắn cúi thấp đầu xuống, không ai nhìn thấy hai con ngươi lạnh như băng của hắn.

Một lát sau, một đám người tu pháp bay lên trời, lượn quanh khu vực này mấy vòng, rồi mới bay đi.

Cho tới lúc này, một vị nội khí cao thủ, mới cẩn thận từng li từng tí đi tới cạnh người Tôn Hằng, ân cần hỏi: "Tôn đường chủ, ngươi có sao không?"

"Không sao cả."

Tôn Hằng xua tay, nhìn về vị võ giả đi tới đây với Chung Thái này, cười lớn: "Ngược lại may mà có các hạ, nếu không thì, ta cũng không giữ được những vật kia."

"Tôn đường chủ khách khí, khách khí!"

Đối phương chắp tay, nhếch miệng cười khẽ: "Ngài yên tâm, ta đã giấu kỹ những thứ kia rồi, ta sẽ lấy đưa cho ngài."

"Đa tạ!"

Tôn Hằng dựa vào một tảng đá lớn, chậm rãi thở dài: "Sau khi trở về, ta chắc chắn sẽ thâm tạ."

"Khách khí, khách khí..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.