Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 38: Xuất thủ



Editor: Wave Literature

Hai vị đại hán vây Giang Vân vào trong.

Một người mặt mang theo vẻ hèn mọn bỉ ổi, lấy tay chụp đầu vai của Giang Vân, đồng thời ngả ngớn nói: "Tiểu nương tử, thiếu gia của chúng ta thích ngươi, là phúc phận của ngươi. Chúng ta không quan tâm thân phận khi trước của ngươi là gì, bây giờ, cứ đi theo chúng ta, thiếu gia của chúng ta đang chờ ngươi đó!"

Mặc dù giọng nói của hắn ngả ngớn, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, nhưng khi xuất thủ thì lại lăng lệ hung ác, chiêu pháp nghiêm ngặt, duỗi tay ra bóp mạnh, khiến cho Giang Vân có cảm giác muốn tránh còn không được.

Phải biết rằng, tu vi của Giang Vân cũng không kém, bây giờ đã là nhị lưu cao thủ, hơn nữa nàng là con của Giang gia, nên công pháp nàng tập cũng không yếu chút nào, cho dù hằng ngàynàng rất ít khi tập võ, nhưng cũng không phải là người bình thường có thể trêu chọc được.

Nhưng đối mặt với những người này, nàng không hề có lực chống cự.

"Xoẹt xẹt..."

Một tiếng giòn vang vang lên, ống tay áo của Giang Vân đã bị đối phương xé rách xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn nà của nàng.

Có lẽ gì trước khi đi vị thiếu gia đã dặn dò, không được làm tổn thương Giang Vân; nên hắn mới cố ý, giật giống ống tay áo của nàng, cũng không có tổn thương da thịt bên trong.

"Đồ vô lại!"

Sắc mặt của Giang Vân trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau, trong con mắt của nàng chỉ toàn kinh hoảng, giống như một người nữ chân yếu tay mềm nhu nhược vậy.

"Hề hề…"

Nhìn thấy cánh tay ngọc ngà của Giang Vân, thần sắc kinh hoảng của nàng, người kia cười đắc ý, hai mắt liên tục nhìn về những nơi lộ ra.

"Vô lại sao, chúng ta còn vô lại được hơn nữa đó!"

* Trong tiếng người, đại hán kia bước chân về phía trước, hai tay ôm lại như chiếc nhẫn, ôm nhẹ một cái, đã phá vỡ thế phòng ngự của Giang Vân, lấy tay xé ống tay áo còn lại.

"Xoẹt xẹt..."

Người này * liên tục cười, sau đó bước chân, đảo quanh người Giang Vân, chỉ trong chớp mắt, hắn đã giật xuống mấy tấm vải trên người của nàng, da thịt ẩn lộ dưới lớp quần áo, khiến cho người khác mơ màng.

Hắn cũng không có vội vàng bắt lại nàng, dường như đang hưởng thụ lấy loại biểu cảm kinh khủng của Giang Vân này.

"A!"

Cũng không biết đối phương đụng phải chỗ nào, mà Giang Vân đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi.

"Các ngươi thả mẹ ta ra!"

Trong nhà trong, Trương Vô Hận vừa mới cho heo ăn xong chạy tới.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của cậu đỏ lên, hét lớn một tiếng, cầm theo gậy trộn thức ăn cho heo, đánh tới mấy người này.

"Vô Hận, đừng tới đây!"

Sắc mặt của Giang Vân tái nhợt, động tác trên tay của nàng trở nên loạn, lại bị người ngả ngớn vỗ đầu vai trắng nõn của mình.

"A!"

Tiếng kêu sợ hãi, tiếng rống to, trong chớp mắt nối thành một mảnh.

Mà một tên đại hán khác, thì thấy Trương Vô Hận cần cây gậy dính đầy thức ăn của heo, múa loạn lên, không khỏi nhíu mày một cái.

"Tiểu súc sinh, cút ngay!"

Hắn gầm nhẹ một tiếng, chân hóa thành tàn ảnh, không lưu tình đạp vào lồng ngực của Trương Vô Hận.

Sức mạnh của hắn, so với thân thể yếu ớt của Trương Vô Hận, thì một cước này, sợ Vô Hận không chết cũng phải trọng thương.

"Vô Hận!"

Hai con ngươi của Giang Vân đỏ lên, giọng nàng khàn khàn, trong lòng đã lạnh buốt.

"Bành!"

"Rắc…"

Đúng ngay lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Trương Vô Hận, đạp ra một cái, đạp gãy đôi chân của người kia.

"A!"

Một tiếng gào thét khiến da đầu người khác, vang lên trong sân nhỏ này.

Cơ thể của đại hán kia mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất, hai tay ôm bắp chân, ngửa mặt thét to.

"Người nào?"

Vị đại hán còn lại đang đùa giỡn Giang Vân sắc mặt trở nên ngưng tụ, lạnh giọng nói: "Dám can thiệp vào chuyện chúng ta, ngươi có biết…"

"A!"

Lời hắn còn chưa dứt, hai cái cánh tay đã bị vặn thành bánh quai chèo, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong thua kém bạn mình chút nào.

"Cút!"

Tôn Hằng đứng ở trong sân, sắc mặt âm lãnh, tay hắn vung lên, một cái áo choàng đã bay tới người Giang Vân.

Vừa rồi hắn tập trung nhìn Đinh Tĩnh, nên không có phát giác được động tĩnh của bên ngoài.

Hai người trước mặt, đều là nhất lưu cao thủ, lúc này bọn hắn chảy mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy.

"Được, giỏi!"

Tên đại hán sắc mặt bỉ ổi hèn mọn kia nhìn hằm hằm Tôn Hằng, sự đau đớn từ cánh tay khiến khuôn mắt hắn trở nên vặn vẹo, hai mắt lộ ra vẻ dữ tợn: "Thù này, chúng ta nhớ kỹ, ngươi chờ đấy, ngươi cứ chờ đó cho ta!"

Hắn cao giọng gào thét, chân cũng lảo đảo rút lui.

Tôn Hằng chớp mắt đã phế bỏ hai người bọn họ, thì ít nhất cũng là một vị nội khí viên mãn, bọn họ đoán là đánh không lại.

Nhưng bọn họ chỉ là kẻ hầu của người khác, đả thương bọn hắn, chính là chẳng khác gì với việc đắc tội chủ của bọn hắn, nên nhất định sẽ không có kết cục gì tốt!

Lần gào thét này, chính là phát tiết sự phẫn nộ trong lòng của họ mà thôi.

Nhưng mà bọn họ sống thuận buồm xuôi gió quá, khiến cho bọn họ quên mất giang hồ là như thế nào!

"Hả?"

Nghe vậy, Tôn Hằng nhướng này, hai ngón tay chỉ về trước.

"XÌ..."

Gió mạnh gào thét.

Hắn từng vào kho tàng võ học của Tam Hà Bang, nên đã học rất nhiều võ công.

Huống chi, Tôn Hằng đã bước vào tiên thiên, giơ tay nhấc chân đều có lực lượng mạnh mẽ đi theo, hắn chỉ cần chỉ tay ra một cái, là đã có thể bắn nát đá.

"Phốc..."

Hai luồng gió mạnh, cùng lúc xuyên vào đan điền hai người này.

Gió mạnh tàn phá trong đan điền, khiến cho hai người này cứng đờ cơ thể lại, trong đôi mắt của bọn họ, chỉ còn sự mờ mịt.

"Ta… Nội khí của ta…"

Giọng nói run rẩy, phát ra trong miệng của một người, giờ phút này, hắn vẫn chưa tin được mình đã bị người khác phế võ công.

"Cút!"

Tôn Hằng lạnh như băng nói: "Nói thêm một câu nữa, thì các ngươi muốn đi cũng không được!"

Giọng nói hắn lạnh như băng, càng mang theo cảm giác lạnh thấu xương, khiến cho nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ xuống.

"..."

Hai người này giật mình một cái, sự mờ mịt trong đôi mắt đã bị thay thế bằng sự tức giận, sau đó cúi đầu thấp xuống, đỡ nhau chạy về phía cửa lớn.

Mặc dù không lên tiếng, nhưng sự tức giận trong mắt bọn hắn, không che giấu chút nào.

Nhưng chẳng biết tại sao, mặc dù đôi mắt của Tôn Hằng cũng lập lòe, nhưng lại không có giết chết bọn hắn.

"Đa tạ, đa tạ Tôn công tử!"

Mà lúc này, Giang Vân đã hết kinh hoảng và giật mình rồi, liên tục cám ơn Tôn Hằng.

"Trương Phu Nhân khách khí."

Tôn Hằng nhẹ nhàng khoát tay, nhìn bóng lưng của hai người kia, nói: "Sao phu nhân lại chọc tới hai người bọn họ?"

"Chuyện này..."

Sắc mặt của Giang Vân lúc trắng lúc đỏ, vừa tức giận vừa ngượng ngùng: "Hai người này là nô bộc của Mã Bảo, tên Mã Bảo này… Hắn trầm mê tửu sắc, ỷ vào nhà mình có quyền có thế, nên thường xuyên ức hiếp dân nữ."

Tướng mạo của Giang Vân không kém, hơn nữa khí chất của nàng còn ôn nhu dịu dàng như nước, rất hấp dẫn người khác.

Chắc là, nàng vô tình gặp đối phương, cuối cùng đối phương vừa ý nàng, nên phái người đuổi theo.

Cậy vào quyền thế để ức hiếp người khác, chuyện là là chuyện bình thường ở cái thế giới này.

"A!"

Tôn Hằng gật đầu, đang muốn hỏi thêm gì đó, đã bị tiếng vỗ tay cắt đứt.

"Ba ba... Ba ba..."

Đinh Tĩnh vỗ tay nhẹ, mặt ngả ngớn, nói: "Thì ra ngươi đã tiến giai tiên thiên, quá uy phong nha! Sát khí được! Thủ đoạn cũng được!"

Nàng liên tục khen ngợi Tôn Hằng, như sắc mặt của nàng lại không giống khen ngợi chút nào.

"Hồ lô ổn chưa?"

Tôn Hằng không để ý tới giọng nói quái gở của nàng, quét mắt nhìn cái hồ lô bên hông Đinh Tĩnh, duỗi tay ra, cái Âm Hồn Hồ Lô này rơi vào trong tay của hắn.

"Ổn rồi!"

Đinh Tĩnh trợn mắt trắng, duỗi tay ra: "Món đồ kia đâu, đưa cho ta ngay."

Tôn Hằng không đáp, ngón tay búng nhẹ một cái, một giọt tinh huyết đã chui vào trong Âm Hồn Hồ Lô, hắn yên lặng vận chuyển pháp quyết, một loại cảm giác tương thông với tâm hồn xuất hiện trong lòng, không còn trắc trở nữa.

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, hắn không có vội vàng đưa thuốc giải ra, mà nhìn về phía mẹ con Giang Vân.

"Bối cảnh của tên Mã Bảo kia là gì?"

"Hắn..."

Sắc mặt của Giang Vân trắng bệch, cúi đầu nói: "Nghe nói, phụ thân hắn là một người tu pháp, nhưng hắn là con trai độc nhất, lại không có thiên phú tu pháp."

Nói xong nàng vội vàng mở miệng: "Tôn công tử, ngài yên tâm, mẹ con chúng ta sẽ không liên lụy tới ngài, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đi tới nơi rất xa."

"Xem ra, lần này ngươi gặp phiền toái không nhỏ rồi!"

Không chờ Tôn Hằng nói, Đinh Tĩnh đã cười hì hì đi tới, nhíu mày, nói: "Thế nào, có cần ta giúp gì hay không?"

Tôn Hằng không đáp, lấy ra một cái bình sứ, đưa cho Giang Vân: "Trương phu nhân, nếu đã đắc tội bọn họ, thì ngươi với đứa bé này khó tránh khỏi truy sát, đưa cho ngươi thứ này, ta tin là Đinh tiên sư sẽ sắp xếp mọi chuyện một cái ổn thỏa cho các ngươi."

"A!"

Giang Vân sững sờ, ngơ ngác nhận bình sứ, sau đó đột nhiên tỉnh lại, bước tơi trước mặt Đinh Tĩnh, tay cầm bình sứ, quỳ rạp xuống đất.

"Đa tạ tiên sư đã cứu mạng! Đại ân đại đức của ngài, hai mẹ con chúng ta không bao giờ quên!"

Đầu nàng đạp mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, dù cho nàng từng là tiểu thư nhà Giang gia, nhưng vì con trai của mình, nàng chấp nhận vứt bỏ tôn nghiêm.

"Hả?"

Đinh Tĩnh nhướng mày, cúi đầu nhìn thuốc giải trong tay của Giang Vân, sau đó nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trương Vô Hận.

"Mà thôi!"

Nàng than nhẹ một tiếng, lấy tay cầm thuốc giải, rồi kéo Giang Vân khỏi mặt đất, chậm rãi nói: "Đứng lên đi, tí nữa các ngươi cứ đi theo ta, sẽ không có việc gì đâu."

Nói xong, nàng nhếch miệng, nhìn Tôn Hằng: "Đương nhiên, ngươi thì chưa hẳn."

"Ừ, đã có người tới rồi sao, nhanh vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.