Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 5: Thu hồn cùng cỏ dại



Editor: Wave Literature

Chém giết kết thúc, núi khỉ chỉ còn là một bãi chiến trường.

Đặc biệt là ở giữa, cây cối ngã nghiêng, mặt đất rạn nứt, xác vượn nằm la liệt, máu chảy khắp nơi.

Những người của Tam Hà Bang đang dọn chiến trường, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau, mắt nhìn về phía người đàn ông cầm đao, tỏ ra cực kỳ kính trọng.

Kim thân Cuồng Đao Tôn Hằng, trụ cột trong bang, có thể so với Tiên Thiên cao thủ.

Đặc biệt là võ công thâm hậu, thông thạo chiến đấu,không hề có yếu điểm, mấy năm vừa rồi thông qua chém giết, đã chứng minh sức mạnh của hắn.

Tuy nói Tam Hà Bang có Tiên Thiên cao thủ Lục Hợp Kiếm trấn thủ, nhưng mấy năm nay hắn ra tay cực kỳ ít, danh tiếng không bằng Tôn Hằng.

Kể cả Đinh Tĩnh, nhìn về phía Tôn Hằng cũng có một chút e sợ.

Hiện giờ nàng, hiểu biết rộng rãi, tất nhiên là có thể nhìn ra thực lực của Tôn Hằng.

Nhất là chiêu Vân Long Cửu Biến cuối cùng, đao chém hai đầu của hai con thú dữ xuống, kể cả là Tiên Thiên cao thủ, cũng chưa chắc làm được vậy!

Nếu như hắn trở thành Tiên Thiên cao thủ, lại tu thành Sát Thân, sức mạnh sẽ cực kỳ kinh khủng.

Nếu là vậy, giao dịch giữa mình và hắn, có thể vẫn sẽ tiếp tục.

Nếu như, đối phương là một vị Tiên Thiên cao thủ cực mạnh, đối với người tu pháp mà nói, cũng là một người trợ giúp cực kỳ tốt.

Cộng thêm việc Đinh Tĩnh chỉ có một mình, không có ai giúp đỡ, lại càng cần có một người như vậy.

Đương nhiên, hai người có địa vị ngang hàng nhau!

Bình tĩnh lại, nàng cũng không quên đi việc chính.

Tay nàng vung lên, một viên Bảo Châu sáng lấp lánh xuất hiện, trôi nổi trên đầu hai con vượn này.

Pháp lực trong cơ thể nàng, thông qua ngón tay, phát ra bên ngoài, Đinh Tĩnh sắc mặt nghiêm túc, chỉ vào không trung.

"Xuất!"

Dẫn Hồn Thuật!

"Vù..."

Trong sân nổi lên gió lạnh nổi lên, gió không lớn, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo.

Mấy người của Tam Hà Bang cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch, hai vai run rẩy, vội vàng bỏ chạy.

Bên trong gió lạnh, một cái bóng mờ ảo bỗng xuất hiện, cái bóng đó giống con vượn như đúc, chỉ là sắc mặt khô khan, hai mắt trống rỗng, thân thể thì mờ ảo, đã không còn sống nữa.

Đinh Tĩnh sắc mặt không đổi, dùng pháp lực, cái bóng đó bị kéo đi, biến thành một làn khói, bay vào Luyện Hồn Châu

Tôn Hằng đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này, cũng tỏ ra vẻ khen ngợi.

Người tu pháp, có thể có lực lượng trời đất, điều khiển Âm Dương Ngũ Hành, rất nhiều cách thi triển, đúng là rất giỏi.

Thu linh hồn, việc chỉ có trong lời đồn của kiếp trước, mà bọn họ cũng làm được.

Nếu so sánh, võ đạo đúng là không huyền diệu như vậy!

"Nhập!"

Trong không trung, nhìn thấy linh hồn đều đã chui vào Bảo Châu, Đinh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt đẹp nhấp nháy, nhìn Tôn Hằng: "Ngươi thật sự muốn dùng Luyện Hồn Châu cô đọng linh hồn? Ta nói trước, cách này, so với cách bình thường nguy hiểm hơn nhiều!"

"Ta hiểu!"

Tôn Hằng gật đầu, nói: "Ngươi chỉ cần làm tốt là được rồi."

"Hi vọng ngươi thật sự hiểu mình đang làm cái gì!"

Đinh Tĩnh híp hai mắt lại, không vui đi sang chỗ khác, tiếp tục thu linh hồn.

Nàng cũng không phải lo lắng cho Tôn Hằng, mà nàng sợ không may, hắn bị gì đó thì không giải được độc trên người mình.

Nàng lại thi triển Dẫn Hồn Thuật một lần nữa, lần này không thuận lợi như trước.

Linh hồn này vừa ra ngoài, liền chống đối, gào thét, để khắp nơi gió lạnh nổi lên, gió đi tới đâu, cây cối héo rũ tới đó.

Đây là năng lực đặc biệt của linh hồn!

Dù vậy, Đinh Tĩnh đã sớm có chuẩn bị, sắc mặt nghiêm trọng sử dụng pháp lực, lúc này Luyện Hồn Châu bắn ra một tia sáng.

Tia sáng bắn tới, liền bao lấy linh hồn đó, kéo về Luyện Hồn Châu.

Một lúc sau, Đinh Tĩnh thu hồi Bảo Châu, nhìn Tôn Hằng một lần nữa: "Có thu nữa không?"

Tôn Hằng gật đầu: "Có."

"A..."

Đinh Tĩnh kêu lên một tiếng, lấy ra một viên đan dược, ăn vào, khôi phục pháp lực

Có Tôn Hằng ở bên cạnh, nàng không sợ mình gặp nguy hiểm.

Đến khi khôi phục bảy tám phần pháp lực, nàng đứng lên, bước về xác của các con vượn khác.

Bây giờ nàng thu linh hồn của những con vượn nhỏ, so với hai linh hồn kia thì rất dễ dàng.

Bảo Châu ném ra, sử dụng pháp lực, một cái bóng biến thành khói, chui vào Luyện Hồn Châu.

"Đường chủ!"

Cùng với tiếng kêu, cao thủ của Ngoại Vụ Đường Ngô Bảo đã đi đến trước mặt Tôn Hằng.

Hắn cúi đầu, âm thanh bất mãn, nói: "Thuộc hạ đã kiểm tra, lần này ta cử đi ba trăm người, chết mười ba người, bị thương bốn mươi người, bị thương nặng năm người, hai người có thể khó sống được."

"Về phần thu hoạch..."

"Gần bốn trăn con vượn đen, da lông bọn chúng có giá, xương cốt cũng có thể làm thuốc, nhưng thịt không ăn được. Tính cả hai con vượn lớn, có thể thu được hơn một vạn lượng bạc."

Dừng một chút, hắn hít vào một hơi, mới tiếp tục mở miệng nói: "Chúng ta có ba trăm cao thủ, thứ nhất là đã ở đây mười ngày, tiền lương sẽ không ít; còn có cung nỗ, binh khí, xe ngựa bị tổn hại, cũng không phải là ít, đền bù cho những người chết lại càng nhiều tiền hơn nữa, tính ra, chuyến đi lần này, không nói tới lãng phí thời gian, chúng ta còn bị lỗ!" 

"Ngô Bảo! Ngươi có ý gì?"

Khúc Thắng bước nhanh tới, sắc mặt lạnh lùng nhìn Ngô Bảo, xung quanh cũng có nhiều người nhìn về hắn, tỏ vẻ không vui.

"Ngươi là muốn trách cứ Đường chủ? Ngươi thật to gan!"

Khúc thắng tức giận, tay cầm trường thương, rất muốn đánh người.

"Không dám!"

Sắc mặt Ngô Bảo khó chịu, hướng về Tôn Hằng chắp tay nói: "Đường chủ làm việc, không cần thuộc hạ nhiều lời, chỉ là việc của thuộc hạ trong bang, là kiểm kê mọi thứ, thuộc hạ chỉ làm việc của mình àm thôi."

"Việc của mình?"

Tôn Hằng cũng cảm buồn bực, mở miệng nói: "Phu nhân cho ngươi kiểm kê sổ sách, đã từng cho ngươi quản lý chuyện của ta chưa?"

Âm thanh của hắn vừa dứt, đã biểu thị quyền uy của hắn, để cho Ngô Bảo tái mặt, thân hình run rẩy.

"Không... Thuộc hạ không dám!"

Hắn cúi đầu xuống, thân hình run rẩy, trong lòng tự hỏi tại sao mình lại nhiều chuyện như vậy.

Hắn là người của phu nhân, cho dù là phu nhân, đối mặt với Kim Thân Cuồng Đao Tôn Hằng, cũng phải khách sáo.

Mình ở Ngoại Vụ Đường, vốn đã bị ghét bỏ, qua chuyện này, sợ rằng sẽ càng thêm bị ghét!

"Đường chủ!"

Đúng lúc này, một âm thanh truyền tới.

Người chạy tới mang theo vẻ hưng phấn, đi đến gần bên, chắp tay với Tôn Hằng, nói: "Bẩm Đường chủ, chúng ta tìm được một chút đồ tốt ở ổ bọn chúng!"

"A!"

Tôn Hằng đôi mắt sáng ngời, bước nhanh: "Đi, đi xem một chút!"

...

Đây là một hang động to lớn, đường đi rộng rãi, đủ để xe ngựa vào.

Nghĩ lại thì với thân thể to lớn của đám vượn đó, điều này rất bình thường.

Lúc này, trong động đã thắp sáng đèn đuốc, mười mấy người ở vách núi, đứng thẳng.

"Đường chủ, mời xem!"

Theo chỉ dẫn, mọi người đi đến vách núi lúc trước, nhìn lại.

Thấy ở trên mặt đá kia, cỏ cây mọc rậm rạp, trong bụi cỏ, có ba trái cây màu đỏ lộ ra.

"Đây là… Nhuyễn Cân Thảo?"

Khúc Thắng chần chờ, nói với Ngô Bảo: "Họ Ngô, ngươi có nhận ra không?"

"Là Nhuyễn Cân Thảo, là Nhuyễn Cân Thảo!"

Lúc này, Ngô Bảo sớm đã nói không nên lời, sắc mặt hớn hở gật đầu, nói: "Loại cỏ này, có thể thay da đổi thịt, tăng cường thể chất, tác dụng đối với Tiên Thiên cao thủ cũng hiệu quả."

"Quan trọng nhất, loại cỏ này, thường sống ở nơi có quặng sắt!"

"Đường chủ,phía dưới chắc chắn có một mỏ sắt! Chúng ta… Chúng ta lần này lời to rồi!"

Mà Tôn Hằng lúc này, mắt chăm chú nhìn vào bụi cỏ dại

Nhuyễn Cân Thảo!

Hiện giờ, những vật có tác dụng đối với có thể hắn, cũng không còn nhiều lắm.

Nhưng nếu Nhuyễn Cân Thảo có công dụng giống trong sách, vậy thì sẽ có lợi với hắn.

Đương nhiên, phải có số lượng lớn mới có tác dụng

Mà ở ngay trước mặt, rậm rạp, từng bụi từng bụi ở một chỗ, kéo dài đến hơn mười trượng, số lượng hoa quả, cũng đến hơn ba bốn trăm quả!

Thảo nào hai con vượn kia lại mạnh như vậy, chắc chắn là chúng thường xuyên ăn những thứ này!

"Hái hết chúng xuống, cho ta!"

Giọng của Tôn Hằng hơi vui mừng.

"Vâng, Đường chủ!"

Một đám người cúi đầu hô lên, chỉ có Ngô Bảo ngơ ngác, há to miệng, nhưng mà cuối cùng cũng cúi đầu theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.