Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 51: Cửu Ấn Tông



Editor: Wave Literature

Đi đến dưới chân một tòa núi đá, Xa tướng quân nhảy xuống ngựa, dẫn một đoàn người đi tới núi đá, chỉ về một cái hang động cách đó không xa.

"Chư Vị, nơi này là chỗ ở tạm thời của mọi người. Mong mọi người đừng chê, bên trong cũng sạch sẽ, nhưng ta nghĩ các vị cũng không ở nơi này lâu đâu!"

Sao lại chê nơi này được, sống mấy tháng trong buồng giam, đã mài đi tập tính sống xa hoa lãng phí của mọi người.

Nhưng mà, tại sao hắn lại nói mọi người ở nơi này không lâu?

Vị Xa tướng quân này không có giải thích, chỉ cúi đầu chỉ về một góc nhỏ, nói: "Ở nơi đó có một vị tiên sư đang ở, nếu như không có việc quan trọng, thì đừng có đi quấy rầy người ta, đa số tiên sư, đều không thích ồn ào ầm ĩ. Còn về phần giải dược của mọi người, thì chỉ cần mang thảo dược, linh thực về, là có thể đổi ở trong thị trấn nhỏ kia."

"Hai năm tiếp theo, ta cũng sẽ đóng quân ở đó."

"Làm phiền tướng quân!"

Người nói chuyện là người có tuổi lớn nhất trong đám tiên thiên này, tên là Loan Bình Châu, đầu đầy tóc trắng, da mặt nhăn nheo, nhưng kiến thức rộng rãi, cũng có uy nghiêm nhất định.

Mà Tôn Hằng, tuy là người dẫn đầu, nhưng rất ít khi nói chuyện, hơi thở của hắn cũng yếu đi rất nhiều, nên không được người khác coi trọng.

"Tại hạ cũng không còn gì để nói nữa, cứ như vậy đi!"

Xa tướng quân đứng thẳng người, nhìn mọi người rồi chắp tay cười: "Tại hạ cáo từ, nếu mọi người rảnh thì có thể đến chỗ ta làm khách, ta rất hoan nghênh."

Nói xong không đợi mọi người đáp lời, đã nhanh chóng đi xuống núi.

Hắn đi rất vội vàng, khiến cho mọi người ở đây ngạc nhiên.

Sau khi hắn đã đi xuống núi đá, một đoàn người vẫn đứng ngơ ngác.

"Hắn đi rồi?"

Thường Túc chớp chớp mắt: "Cứ như vậy gạt chúng ta ở lại chỗ này, hắn đùa chúng ta à? Ít ra, cũng nên nói đi đâu hái thuốc, đi đâu săn hung thú làm thức ăn chứ?"

"Có người sẽ đến báo cho chúng ta sau."

Lục Liệt mang hai cây thương, đôi mắt thâm thúy nhìn quét xung quanh, đè xuống ánh mắt tò mò của mọi người, sau đó hắn mới nhìn về phía hang động kia: "Hình như ở đây, không đủ phòng cho mọi người đâu?"

Loan Bình Châu chống cây quải trượng đen kịt xuống đất, bước về phía hang động này: "Lão phu không muốn ở chung đâu."

Tôn Hằng bước theo phía sau, chậm rãi nói: "Chắc là, cũng không ai muốn ở cũng tại hạ đâu nhỉ?"

Trên người hắn có khí độc, người ta tránh còn không kịp, nên cũng không ai dám ở cạnh hắn.

Giống như lời của vị Xa tướng quân kia, nơi này rất sạch sẽ, sạch đến mức trừ một cái giường đá ra, không còn vật gì khác."

"Phù…"

Tôn Hằng thở dốc, hắn đã khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường đá, cong ngón tay búng một cái, một luồng khói đen bay ra khỏi Âm Hồn Hồ Lô, chặn cửa động lại.

Mấy tháng qua, không có tinh huyết của Tôn Hằng tẩm bổ, thì oan hồn trong Âm Hồn Hồ Lô, đã bay mấy bảy tám phần.

Mà Bích Lân Quỷ La Yên, cũng tản đi ba phần!

Hơn nữa, nơi này rất quỷ dị, thao túng Âm Hồn Hồ Lô rất khó khăn, khói đen nhúc nhích, rất nhỏ để tụ lại, không có khí thế như trước.

Nhưng mà, chặn một cái cửa động lại, vẫn dư xài!

Phóng ra khói khí, Tôn Hằng mới buông lỏng tâm tình, nhắm hai mắt lại, chậm chạp vận chuyển chân khí.

Trong cơ thể của hắn, từng vầng sáng vàng xuất hiện, ngăn khí độc của Ngũ Độc Chướng xâm nhập.

Kinh mạch, ngũ tạng, tất cả xương cốt, luôn luôn bị đám khí độc kia ăn mòn.

Việc đầu tiên Tôn Hằng có thể làm, cũng không phải loại trừ độc khí, mà là giữ tánh mạng!

Phải giữ tánh mạng trước, mới có thể tính tới chuyện loại bỏ độc.

Chỉ vì bảo vệ tính mạng, mà Tôn Hằng đã tốn mấy tháng trời, bây giờ hắn mới có thời gian rảnh, để loại bỏ khí độc.

Tiến giai tiên thiên, tuy không thể đạt tới cảnh giới không ăn không uống, nhưng có thể nhịn từ ba đến năm ngày.

Nên Tôn Hằng cũng không sốt ruột đi ra ngoài.

Một lần ngồi tĩnh dưỡng này, chớp mắt đã qua mấy ngày.

Cho tới khi nghe giọng của Thường Túc, ở ngoài cửa phòng, Tôn Hằng mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Một ánh điện, thoáng hiện trong đôi mắt của hắn, chiếu sáng khắp phòng đá đen kịt này.

Tôn Hằng đứng dậy, thư giãn gân cốt, bật lên cao vài cái, đập nện núi đá kêu đùng đùng.

Nhìn những cái hố trên mặt đất, hắn khẽ gật đầu.

Cuối cùng, cũng khôi phục một ít thực lực.

"Ô..."

Tôn Hằng cầm lấy hồ lô, nhẹ nhàng lắc một cái, đám Bích Lân Quỷ La Yên đang ngăn ở cửa động, bỗng nhiên chui vào Âm Hồn Hồ Lô.

"Huyết luyện pháp khí!"

Ngoài cửa, một giọng nói lạ lẫm nhẹ nhàng thở dài: "Thứ này rất hiếm thấy, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở nơi này."

"Tôn huynh đệ!"

Thường Túc mang theo mấy người, đứng ở trước cửa, vẫy tay với Tôn Hằng: "Mau tới gặp vị bằng hữu của Cửu Ấn Tông này, bọn họ sống trong Uyên Sơn đã lâu, kinh nghiệm phong phú, có thể giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh."

Động đá nhỏ hẹp, cũng không thích hợp đãi khách.

"Cửu Ấn Tông?"

Tôn Hằng bước ra khỏi động đá, bị mặt trời chiếu vào, không thể không híp mắt, lúc này mới nhìn về phía hai người lạ mặt bên cạnh Thường Túc.

Hai người này.

Một người mặc đồ màu trắng, quần áo bồng bềnh, khí chất tuấn dật, giống như người tu pháp.

Người vừa mở miệng nói, cũng là vị này.

Người còn lại thì hoàn toàn tương phản, mặc một bộ đồ màu đen, vẻ mặt khắc khổ, tên hai tai còn có hai cái Cấm Linh Hoàn!

Phía sau hai người này, là những vị tiên thiên cao thủ đi cùng Tôn Hằng.

Xem ra, bọn họ cũng đã tìm được đường sống trên dãy núi Uyên Sơn này.

"Ta giới thiệu cho ngươi, Cửu Ấn Tông là một trong tứ đại thế lực của Uyên Sơn, tông chủ là tiên thiên hậu kỳ cường giả!"

Không đợi hai người trả lời, Thường Túc đã mở miệng nói, giọng mang theo vẻ oán trách: "Tôn huynh đệ bình thản quá, mấy ngày nay cứ ở trong phòng không có ra ngoài!"

"Ngươi chính là Tôn Hằng?"

Lúc này, vị mặc đồ trắng nhìn Tôn Hằng, đột nhiên nhíu mày nói: "Trên người ngươi có độc, mà trúng độc cũng rất nặng phải không?"

"Ninh huynh, Tôn huynh đệ mới đi đường mấy tháng, nên không thể áp chế được độc tố trên người, đây chắc cũng không phải là chuyện gì lớn đâu."

Thường Túc mở miệng cười: "Với lại, không phải Lịch huynh đệ tinh thông y dược sao, để hắn nhìn xem một chút, một khi Tôn huynh đệ khôi phục thực lực, thì tông môn của chúng ta lại có thêm một vị cao thủ rồi!"

Vị Lịch huynh đệ trong miệng của hắn, là người mặc áo đen kia.

Lúc này Lịch huynh đệ nghe vậy gật đầu nhẹ một cái, cầm lấy cổ tay Tôn Hằng: "Để ta kiểm tra một chút."

Hắn tinh thông y pháp, duỗi ra năm ngón tay, nhanh như điện bắt mạch Tôn Hằng.

Nhưng mà hắn làm như thế, khiến cho Tôn Hằng không thích.

Tôn Hằng lập tức run tay, thoát khỏi bàn tay đối phương, hơi hơi nghiêng người, tránh đi người này.

Sau đó lạnh nhạt nói: "Không phiền các hạ quan tâm, thương thế trên người ta, ta có cách trị."

"Công phu tốt!"

Không ngờ, động tác của hắn, khơi dậy sự hào hứng của đối phương.

Năm ngón tay của người mặc đồ đen này thay đổi, thành một cái ấn quyết kỳ dị, khí thế quanh người hắn đột nhiên biến đổi.

Khí thế trở nên nguy nga như núi cao, ấn xuống dưới, hình thành một cái cột khí, rơi vào đầu Tôn Hằng.

Cỗ chân khí này, nhanh chóng ngưng tụ, khí thể như núi cao, khiến cho Tôn Hằng không thể không biến sắc.

Tiên Thiên vũ kỹ!

"Vù!"

Khuôn mặt của Tôn Hằng siết chặt, tay sắc như đao, chém lên trên trời, ánh đao chia làm ba, đánh vào chỗ yếu của cột khí kia.

"Bành!"

Gió mạnh thổi lên, từng cơn gió xoáy, xoay vòng hai người, nhưng lực tràn ra bên ngoài, lại cực kỳ yếu ớt.

Chuyện này nói rõ, khả năng điều khiển chân khí của hai người, đã tới cảnh giới tinh tế tỉ mỉ!

"Được!"

Người kia quát khẽ một tiếng, duỗi ra hai tay, mười ngón tay biến đổi, khí lưu quang người hắn trở nên trì trệ.

Nội Sư Tử Ấn!

Mà Tôn Hằng cảm thấy, có một luồng khí cơ áp bách, khiến mình mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài.

Mỗi động tác của hắn, đều nằm trong sự tính toán của đối phương.

"Vù vù… Vù vù…"

Kình khí đụng vào nhau, chưởng ảnh bay đầy trời, hai bóng người chỉ đụng nhau một chút, đã nhảy tách ra hai bên, nhưng trong một chút này, hai người đã đánh với nhau không dưới một trăm đòn.

Tôn Hằng lui về phía sau hai bước, lui về trong hang đá, sắc mặt âm trầm nhìn đối phương: "Công phu khá đấy!"

"Ngươi cũng không kém."

Người nam áo đen kia đứng tại chỗ không sứt mẻ, nghe vậy lạnh nhạt nói: "Có thể ngăn tất cả thế công của ta, ngươi cũng rất khá!"

"Đáng tiếc..."

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ngươi bị khí độc xâm thể, xâm nhập vào trong ngũ tạng lục phủ, xông vào tất cả xương cốt, có thể còn sống đã là kỳ tích rồi, còn về phần nhập tông?"

Hắn nhìn về phía người mặc đồ trắng đi cạnh mình, lạnh lùng nói: "Không cần cũng được, loại người này không biết chết khi nào, vì hắn mà lãng phí thời gian, không đáng!"

"A!"

Sắc mặt của Thường Túc thay đổi, mà mấy người đi cùng Tôn Hằng, ánh mắt của bọn hắn, cũng có một chút biến đổi.

Trên đường đi, bọn họ sợ hãi Tôn Hằng, không phải chỉ vì thực lực.

Nhưng bây giờ…

Trong lòng bọn họ chỉ còn tức giận!

"Nếu như thế, quên đi!"

Nam tử áo trắng kia phất tay, bước về phía trước: "Đi, đi theo ta."

"A!"

Thường Túc há to miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Tôn Hằng, sau đó gật đầu, xoay người bước đi:

"Người tên Lục Liệt kia, nghe nói, tổ phụ của hắn là người tu pháp…"

Giọng nói của hắn dần dần biến mất, trong hang động đá này, chỉ còn bóng mờ bao phủ lấy người Tôn Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.