Vật được Ngã Bách Độc gọi là Thiên Hạt Cổ, to cỡ lòng bàn tay, toàn thân đen kịt, cánh cánh phát ánh sáng lạnh lẽo, đuôi bò cạp nhếch cao, bắn chụm như điện, bay lượn trên không.
Không giống như những con bò cạp khác, con bò cạp này có một cặp cánh trong suốt, đôi cánh liên tục chấn động, mang theo tiếng kêu ong ong, cũng giúp cho nó có thể bay lượn trên trời.
Lúc này, con Thiên Hạt Cổ này nằm sấp trên sát thân của Tôn Hằng, miệng rộng cắn xuống, đuôi bò cạp bắn chụm, như một cái răng cưa, không ngừng cắn xé sát khí cô động thành sát thân của Tôn Hằng.
Trong miệng của con Thiên Hạt Cổ này, thì sát khí cũng giống như đồ ăn, bị nó cắn nuốt.
Mà sát thân bào mòn cơ thể của nó, chỉ có thể lay nhẹ cơ thể nó một chút, chứ không cách nào gây tổn thương được nó.
Đương nhiên, là do Tôn Hằng nghe được Ngã Bách Độc khuyên ngăn, nên không dùng toàn lực đánh nó.
Nhưng cho dù là vậy, thì con Thiên Hạt Cổ này, cũng làm cho Tôn Hằng ngạc nhiên rất nhiều.
"Vù!"
Ngã Bách Độc nhanh như chớp phóng tới, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Tôn Hằng, giơ ra hai tay, chộp lấy con Thiên Hạt Cổ này.
Hắn đo vừa đúng, tránh tầm với của cái đuôi bò cạp kia, hai ngón tay kẹp vào Thiên Hạt Cổ, phát lực, con Thiên Hạt Cổ này liền cương lên, không động đậy nữa.
"Thiên Hạt Cổ."
Tôn Hằng nhìn chằm chú còn bọ cạp trong tay Ngã Bách Độc, nói: "Vật này được người khác nuôi à?"
Hắn cũng biết.
Cổ, rất khác những độc vật khác! Thứ này, là do con người tạo ra.
Nghe nói, muốn tạo thành Cổ, thì phải đem vô số độc vật đặt vào trong một hũ, cho chúng chém giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một con duy nhất.
Sau đó, dùng phép, sử dụng lên con độc vật cuối cùng này, cho nó dung nạp tất cả đặc tính của độc vật trong hũ, còn được gọi là cổ!
Mỗi một con cổ, đều là dị loại của trời đất!
"Không sai!"
Ngã Bách Độc vuốt con Thiên Hạt Cổ này mấy cái, nói: "Có điều, chủ nhân của nó, đã chết từ lâu rồi."
"A!"
Tôn Hằng chớp mắt,
Cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Mục đích của chuyến đi này, có liên quan tới vật ấy."
Ngã Bách Độc lung lay con Thiên Hạt Cổ trên tay, sau đó nhìn về phía Tôn Hằng: "Ngược lại, không ngờ ngươi lại tu luyện sát thân của Lương quốc, mặc dù uy lực không tệ, nhưng kết cục cuối cùng cũng không tốt, rất hiếm người có thể thoát khỏi sự tra tấn của nó lắm."
"Đa tạ tiền bối quan tâm."
Tôn Hằng lạnh nhạt mở miệng: "Tại hạ tự tin là mình có thể áp chế được nó. Huống hồ, bây giờ cũng không phải là lúc quan tâm nó."
"Ừ, ngươi nói không sai."
Ngã Bách Độc gật đầu: "So với chất độc trên người của ngươi, thì vấn đề của sát thân, nhỏ hơn nhiều lắm."
Nói xong hắn phất tay: "Chúng ta đi thôi!"
Tôn Hằng cúi đầu, nhìn mạng nhện dưới chân của mình, tay hắn run lên, Lôi Vẫn Đao mang theo tia lửa điện bổ tới, ánh chớp lóe lên, vô sô tơ nhện đã hóa thành to tràn.
Ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Ngã Bách Độc đã đi được hơn trăm mét.
Tôn Hằng hơi hơi trầm tư, cuối cùng cũng vận chuyển khinh công, đi theo.
Hai người đi một chút lại phải ngừng một chút, trải qua vài trận kịch đấu, khiến cho Tôn Hằng thấy được thực lực của Ngã Bách Độc.
Tiến vào tiên thiên trung kỳ, thần thức cường đại, chân khí cũng trở nên tinh thuần, khả năng điều khiển chân khí, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thần thức cường đại, cộng thêm chân khí, thậm chí có thể dẫn ra bên ngoài, chân khí khẽ động, là có dị tượng xuất hiện.
Giống như Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Tôn Hằng.
Thần công tầng thứ tám, cả người như thần linh, mang theo cảm giác bất hủ bất diệt.
Giống như Nhất Chưởng Thừa Phong Hoàng Đạo Vinh, vừa ra tay, thì gió thổi mây bay, muôn hình vạn trạng. (Nói lên cảnh tượng hùng vĩ, tráng lệ)
Mà vị Ngã Bách Độc này, độc khí dày đặc, chân khí đen ngòm, mang theo khả năng ăn mòn tất cả, đánh đâu thắng đó!
"Xuỵt..."
Phía trước, Ngã Bách Độc đột nhiên dừng lại, một tay để lên môi, ra hiệu cho Tôn Hằng im lặng.
Lúc này, hai người đã đi sâu vào trong khe núi này rồi.
Trên đường đi có vô số nguy hiểm, tầng tầng lớp lớp độc vật tấn công, sợ là trừ hai người bọn họ, thì chẳng có ai ngốc đến nổi đi xa vào chỗ nguy hiểm như vậy.
Ở bên cạnh, có một thung lũng nhỏ hẹp, kéo dài ra hai bên.
Trong thung lũng này trồng rất nhiều hoa hồng, nước suối chảy róc rách, không khí trong lành, một cảnh tượng rất lịch sự tao nhã.
Chỉ có điều, ở trong đó thỉnh thoảng có âm thanh ong ong vang lên, khiến cho sắc mặt của Tôn Hằng tái đi.
Nghiêng đầu nhìn kỹ lại, đôi mắt của Tôn Hằng co rụt vào bên trong, trong lòng lạnh buốt.
Chỉ thấy, trong cái thung lũng này, trong những cây cỏ hoa lá đẹp đẽ kia, có hàng ngàn hàng vạn con Thiên Hạt Cổ!
Những con Thiên Hạt Cổ kia, hình tượng dữ tợn, khí tức cường hãn mang theo bạo ngược, lúc này tụ lại thành một bầy, lúc bay lên lúc bay xuống, chỉ đứng từ xa xa nhìn, mà cũng khiến cho người khác run rẩy.
Chỉ nhìn sơ qua, thì số lượng Thiên Hạt Cổ ở nơi này, sợ là không dưới ngàn con!
Một con Thiên Hạt Cổ, cũng để cho Tôn Hằng cảm thấy kinh ngạc
Nhưng ở đây lại có nhiều Thiên Hạt Cổ như vậy, nếu như chúng cùng lúc đánh tới, thì ngay cả khi Tôn Hằng có sát thân, sợ là chưa tới ba hơi thở, đã bị chúng gặm không còn một mảnh!
"Ngươi điên rồi!"
Sắc mặt của Tôn Hằng xanh mép, truyền âm cho Ngã Bách Độc.
Đừng nói bây giờ cơ thể của Tôn Hằng đã rất suy yếu, cho dù là lúc hắn còn khỏe mạnh chưa bị thương, thì nhìn thấy đống côn trùng này, cũng phải bỏ chạy rất xa!
Cho dù cộng thêm Ngã Bách Độc, hai người bọn họ so với đám Thiên Hạt Cổ này, sợ còn chưa đủ nhét kẽ năng cho nó.
Ngay cả tiên thiên hậu kỳ, cũng không dám chủ động trêu chọc bọn này!
"Ngươi đi qua đấy cho ta."
Ngã Bách Độc không trả lời Tôn Hằng, khoát tay ra lệnh một cái, sau đó leo lên phía trên vách núi.
Tôn Hằng đứng ngay tại chỗ, thấy ánh mắt lạnh như băng của đối phương, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí đi theo.
Hai người leo tới chỗ cao, kiểm tra sơ vách núi nơi đó, liền ngồi xuống, nhìn khắp cái thung lũng này.
"Thấy chỗ đó không."
Ngã Bách Độc truyền âm cho Tôn Hằng, sau đó đưa tay chỉ về một nơi xa xa trong thung lũng kia.
Tôn Hằng nhìn theo ngón tay của hắn, đôi mắt chớp chớp vài cái.
Hắn thấy được, ở một góc của thung lũng này, có một cái nhà gỗ đơn sơ, nhưng nó sớm bị dây leo bao trùm, mục nát không chịu nỗi, dường như chạm nhẹ một cái là sẽ sập vậy.
Nơi này từng có người ở!
Chắc người này là chủ nhân của đám Thiên Hạt Cổ này.
Có điều, đây không phải là thứ hấp dẫn ánh mắt của Tôn Hằng nhất.
Quan trọng nhất, cách căn nhà gỗ này không xa, có một tảng đá lớn, tảng đá bị đánh nứt, ở bên cạnh còn có một bộ xương trắng.
Ở trên ngực bộ xương trắng này, có một cây kiếm nhỏ, kiếm dài hơn một xích, ánh sáng ẩn vào bên trong, xuyên qua xương trắng, dính vào trong tảng đá này.
Pháp khí của người tu pháp!
Dựa vào những thứ này có thể đoán được, có một người dùng pháp khí, đâm xuyên qua ngực người kia, cắm hắn vào trong đá núi.
Lực lượng còn sót lại đánh nứt đá núi, cho nên mới để lại cảnh tượng như này.
Có điều, ắt hẳn kết cục của người ra tay cũng không tốt lắm, nếu không, sao hắn lại bỏ pháp khí của mình lại chỗ này?
Chắc là, hắn đã bị đám Thiên Hạt Cổ kia cắn nuốt mất rồi!
Xung quanh bộ xương này dây leo bò đầy rẫy, xem ra người này đã bị đinh ở đây hơn mười năm là ít.
Dựa vào sự quan sát của Tôn Hằng, bên trong cái Vạn Độc Sơn Ao này, quanh năm đều có khí độc, ngay cả cỏ cây hoa lá, đều có độc, người thường đi vào đây, thì chưa đầy một phút, đã bị trúng độc mà chết.
Thân thể, cũng sẽ bị khí độc ăn mòn, nhanh chóng mục nát.
Nhưng bộ xương này, qua nhiều năm như vậy, mà vẫn bảo toàn nguyên vẹn, từng cây xương trắng, trong suốt như ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.
Nếu như người này còn sống, thì cường độ thân thể của hắn, chắc hẳn không thua kém Tôn Hằng chút nào.
Hơn nữa, ở trên trán bộ xương còn có một viên bảo châu, bên hông còn đeo một cái túi da thú, trên cổ tay còn có một cái vòng tay màu máu, nhìn ra đều rất bất phàm.
Bách Ngã Độc đứng bên cạnh Tôn Hằng, hai con ngươi nhìn chằm chằm Tôn Hằng, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi giúp ta dẫn những con Thiên Hạt Cổ kia đi, ta lấy những món đồ trên người kia, sau khi thành công, ta sẽ giải trừ hết độc trên người của ngươi."
"Như thế nào?"
"Tiền bối, ngươi quá xem trọng ta rồi."
Tôn Hằng đờ đẫn nói: "Nhiều Thiên Hạt Cổ như vậy, ta mà chạy qua đó, chúng nó mỗi con cắn một cái còn không đủ, dụ chúng đi ra ngoài, ngươi cảm thấy ta làm được không?"
"Đương nhiên là làm được rồi."
Giọng nói của Ngã Bách Độc trở nên lạnh như băng, nhìn về cái Âm Hồn Hồ Lô bên hông Tôn Hằng:
"Chẳng phải ngươi có một món huyết luyện pháp khí sao."