Chư Cát Bạch cầm một cái côn bổng màu đen, so với dáng người gầy lùn của hắn, thì cây côn bổng này còn cao hơn cả đầu hắn một chút.
Hai người bước đi không xa, thì nghe được một tiếng rống to, một con Xích Hổ đột nhiên nhảy ra từ trong rừng cây.
Hổ mở to miệng, cắn về phía hai người, gió mạnh xen lẫn uy áp đạp vào mặt hai người, khiến cho người khác cảm thấy khó thở.
"Ta tới!"
Nhìn thấy cảnh này, Chư Cát Bạch không những không kinh sợ mà còn vui mừng, kêu khẽ một tiếng, cầm côn đánh về phía con Xích Hổ kia.
Xích Hổ là một loại dị thú ở trong Uyên Sơn.
Toàn thân nó đỏ thẫm như lửa, hơi thở sôi sục, mỗi khi nó rung người một cái, liền có ánh lửa rơi xuống, những nơi nó đi qua đều để lại một đường lửa đằng sau.
Mình đồng da sắt, sức mạnh vô cùng lớn, đa số mọi người chỉ dám đánh hội đồng nó, coi như là tiên thiên cao thủ, cũng không dám đối đầu với no.
Nhưng lúc này, vẻ mặt của Chư Cát Bạch lại trở nên hưng phấn.
Hắn nhún chân một cái, côn dài đánh thẳng tới, lực đi toàn thân, miệng hắn phun ra một tiếng to như tiếng chuông đồng.
"Chết đi…"
Một tiếng vang rất lớn vang lên, một người một hổ tách nhau ra, một đòn này không ai chiếm lợi thế cả.
Chư Cát Bạch rơi xuống đất, lại tiếp tục nhún chân, bóng người hắn lóe lên, trường côn giống như giao long xuất chiến, đâm vào không trung rồi biến mất.
Quan Sơn!
Dáng người gầy lùn như Chư Cát Bạch, nhưng lại ẩn chứa một sức bật rất lớn, chiêu thức còn tuyệt hảo, một chiêu thường thường không có gì lạ này, còn có uy năng khủng bố.
Mà con Xích Hổ mới rơi xuống đất kia cũng chưa tỉnh hồn lại, đã bị một côn đâm vào trong cổ họng, liên tục giãy dụa.
Trong rừng núi, một người gầy còn, giơ cao con hổ hơn ngàn cân lên, chạy tới hơn trăm mét.
"Rầm!"
Trên đường đi, vài gốc đại thụ bị đánh ngã, bụi bặm bay đầy trời.
Cuối cùng, Chư Cát Bạch nện con hổ này xuống một tảng đá lớn, đụng bể tảng đá, ấn nó vào sâu bên trong.
"Phù!"
Hắn cầm côn,
Bóng côn bay đầy trời, thế như giao long, ngang nhiên oanh xuống con Xích Hổ đang nằm dưới tảng đá kia.
"Oanh..."
Tảng đá cao mấy người vỡ vụn ầm ầm, vô số đá sỏi bắn văng tung tóe.
Gió mạnh thổi lên, đạp đổ cây cối trong rừng.
Trong thời gian ngắn, nơi này đã biến thành một mảnh phế tích.
Chỉ có một con mãnh hổ đang hấp hốp, xương toàn thân bị bẻ gãy, vô lực nằm xuống mặt đất, thở dốc.
"Thoải mái!"
Chư Cát Bạch cầm côn đứng thẳng, mặt mày hớn hở, khuôn mặt hào hùng.
Hắn tu luyện Kim Quan Ngọc Cốt Đoán Thể Quyết, cầm Dạ Xoa Côn, chân khí hùng hậu, thực lực so với những tiên thiên sơ kỳ khác, cũng thuộc hạng cao thủ.
Thậm chí, hắn còn có thể chống lại một số tiên thiên trung kỳ cao thủ!
"Hắn tới!"
Ở phía sau, sắc mặt của Ti Hư bình tĩnh, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ cúi đầu nhìn con côn trùng trong tay của mình, sắc mặt hơi hơi ngưng trọng: "Tốc độ của hắn… Hơi hơi nhanh."
"Tới thật đúng lúc!"
Chư Cát Bạch sắc mặt đỏ bừng bừng nhảy lên, đứng bên cạnh Ti Hư, hai mắt nhìn chằm chằm vào con côn trùng kia.
"Ong..ong..."
"Ong..ong..."
Âm thanh cổ quái, vang lên từ phía xa xa, khiến cho da đầu của người khác run lên.
"Đến rồi!"
Cành lá rung chuyển, tượng trưng cho một vật gì đó đang phóng nhanh tới.
Chư Cát Bạch trợn mắt, khí tức toàn thân như núi lửa phun trào, cánh tay phát lực, mạnh mẽ quăng con Xích Hổ trên tay đi.
"Vù…"
Xích Hổ xé gió bay tới, như một viên đá nặng hơn ngàn cân, đánh nát cành lá, bay thẳng tới người Tôn Hằng.
"Vật gì?"
Tôn Hằng thấy trước mặt mình tối sầm lại, không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh như chớp rút Lôi Vẫn Đao, chém về phía trước.
Ánh đao dài hơn một trượng, dễ như trở bàn tay dễ như trở bàn tay chém đứt đôi vật kia, hai đoạn bay về hai phía khác nhau.
"Ăn một côn của ta!"
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gào thét vang lên từ phía trước.
Người kia cúi người xuống, nhún chân một cái, để lại một cái hố giống như thiên thạch va vào trên mặt đất.
Mà cả người hắn, thì mượn lực lao ra, trường côn đặt sau lưng, sức mạnh khủng bố thu liễm thành vô hình.
Thiên Hạ Quy Tàng!
"Oanh..."
Khi khí tức co rút lại tới cực hạn, thì đột nhiên bạo phát ra.
Côn bổng quật vào không khí, làm cho sóng khí bay cuồn cuộn, bóng côn đầy trời, bao phủ một phương, đánh giết tới Tôn Hằng.
"Tự tìm chết!"
Tôn Hằng gầm nhẹ một tiếng, cơ thể hắn thay đổi, cái tay lóe lên, một ánh đao dài hơn một trượng phóng ra.
Dưới ánh sáng sắc bén của đao, không khí giống như bị chém tan vỡ, vừa lặng yên không tiếng động, vừa bao hàm sát cơ khủng bố.
"Không tốt!"
Phía sau, Ti Hư đang quan sát tình hình chiến đấu bỗng co rụt hai con ngươi lại, trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thành một luồng sáng nhàn nhạt đánh tới Tôn Hằng.
"Oanh..."
Ba loại binh khí, lần lượt đụng vào nhau, sóng khí khủng bố xuất hiện, dọc theo nơi tiếp xúc tràn tới bốn phương tám hướng.
Bốn phía xung quanh, cây cối đổ ào ào.
"Người nào?"
Tôn Hằng bị ép dừng lại, rơi xuống mặt đất, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm hai người ở đối diện.
Một người cầm kiếm, tiên thiên trung kỳ cao thủ, hơn nữa, thực lực cũng không kém!
Coi như là người cầm côn kia, thể trạng cũng tháo vát, tập luyện ngạnh công, không thua kém gì Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ bảy.
"Cái này..."
Giọng nói của Ti Hư hơi ngập ngừng, đau khổ nhìn Tôn Hằng.
Bọn họ không ngờ tới, người mà hai người bọn họ muốn chặn giết, lại mạnh mẽ đến như vậy!
Coi như là Ti Hư, cũng là tiên thiên trung kỳ, thậm chí là người nổi bật trong tiên thiên trung kỳ, nhưng nói hắn chống lại Tôn Hằng, thì hắn cũng không dám.
Còn về phần Chư Cát Bạch, lúc này sắc mặt của hắn đã trắng bệch, hai tay cầm côn bổng, đã run rẩy nhè nhẹ.
"Hiểu lầm, hiểu lầm!"
Chư Cát Bạch tiến lên một bước, cố gắng nở nụ cười: "Chúng ta là người của Võ Minh, phụng mệnh tới săn một con Huyền Mãng Xà, không ngờ tới lại nhận nhầm các hạ làm con rắn kia."
"A!"
Tôn Hằng nhướng mày, hiển nhiên hắn không tin lời giải thích này chút nào.
Nhưng mà…
Tiếng vỗ cánh của Thiên Hạt Cổ ngày càng vang lên, chúng cách mình ngày càng gần, khiến cho Tôn Hằng không có thời gian ngồi nói nhảm ở đây được.
"Chỉ hy vọng như thế!"
Hắn khó chịu nói một câu, khẽ gật đầu, định bước đi.
Nhưng ai ngờ, Ti Hư lại tiến lên một bước, ngăn Tôn Hằng lại, nói: "Vị huynh đài này, khoan đã."
"Thế nào?"
Trong lòng của Tôn Hằng có sát cơ dâng lên, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ các hạ còn nhầm ta với con Huyền Mãng Xà kia sao?"
"Nói đùa, nói đùa."
Ti Hư liên tục lắc đầu, nói: "Hình như vị huynh đài này trêu chọc phải phiền toái gì à? Là độc trùng trong thung lũng Vạn Độc Sơn sao?"
Hắn giơ tay, chỉ về đám mây đen đang bay tới chổ này, nói: "Loại côn trùng sống theo đàn này, rất khó chơi, một khi chọc phải, thì chúng sẽ đuổi không chết không thôi."
"Có điều…"
Hắn chỉ về phía xa xa, nói: "Bên kia là Hắc Mộc Lâm, cây cối ở đó có gai nhọn, cành lá tươi tốt, là khắc tinh của đám độc trừng này."
"Như vậy."
Tôn Hằng nhìn về hướng mà đối phương vừa chỉ, hướng này cũng không có ngược đường với kế hoạch ban đầu của mình, nên lúc này gật đầu nói: "Đa tạ!"
Lời còn chưa dứt, bóng người của hắn đã biến mất.
Tốc độ nhanh kinh người, cũng khiến cho hai người này nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ bằng tốc độ này, cho dù có động thủ, thì đối phương cũng có thể tùy ý chạy trốn, không rơi vào thế hạ phong được.
"Khá lắm!"
Cho tới khi chắc chắn Tôn Hằng đã đi xa, Chư Cát Bạch mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ai nói hắn trúng độc gần chết rồi, thực lực yếu ớt, toàn tin đồn nhảm!"
Sắc mặt của Ti Hư cũng trở nên âm trầm, bình tĩnh nói: "Thực lực người này rất đáng sợ, chuyện này, về sau đừng nhắc lại nữa!"
"Đương nhiên!"
Chư Cát Bạch gật đầu, nghi ngờ nói: "Nhưng mà, tại sao ngươi lại dẫn hắn đi Hắc Mộc Lâm?"
"Ở đó có người của Cửu Ấn Tông."
Khóe miệng của Ti Hư vểnh lên, nói: "Không phải bọn họ tới đây truy sát vị này sao, ta đưa hàng tới cửa, chắc hẳn bọn họ sẽ cảm kích ta lắm."