Tiên thiên trung kỳ, thần thức trở nên mạnh mẽ, bởi vì công pháp khác nhau, nên chân khí lộ ra bên ngoài cũng khác nhau.
Giống như vị cầm đao trước mặt Tôn Hằng, chân khí của hắn cháy hừng hực như lửa, là tính chất đặc biệt của chân khí của hắn.
Nếu như nói xa hơn, thì cái này đã không kém pháp thuật của người tu pháp rồi.
Mà tới tiên thiên hậu kỳ, chỉ riêng ý thức, đã đột phá tới một loại cực hạn nào đó.
Chân khí hiện ra bên ngoài, không chỉ có những đặc điểm của công pháp, mà uy năng ẩn chứa trong đó, còn tăng mạnh hơn.
Thất Sát Truy Hồn Thủ Từ Tử Tấn, chân khí của hắn chí âm chí hàn.
Đứng ở trên đỉnh núi, Âm Sát Khí nồng đậm hội tụ quanh người của hắn, thậm chí ngay cả mảng trời nơi hắn đứng, cũng tối sầm lại!
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, mặc dù Tôn Hằng chắc xa hơn một dặm, nhưng trong lòng cũng liên tục báo động!
"Vù!"
Ở xa xa, bóng người của Thất Sát Truy Hồn Thủ lóe lên, một bước đi được hơn trăm mét.
Tốc độ kia, sợ là ngay cả pháp khí của luyện khí tu sĩ cũng không đuổi kịp!
Gió lạnh cuồn cuộn, sát khí bức người!
Uy áp khủng bố, trong nháy mắt ép tới!
Không giống như Bích Lân Quỷ La Yên trong Âm Hồn Hồ Lô của Tôn Hằng, khí tức âm trầm xung quanh người Từ Tử Tấn, là do thần thức của hắn diễn biến ra, chứ không phải là oán khí sát khí của âm hồn.
Nhưng uy năng, lại không hề yếu hơn sát khí và âm khí của người tu pháp luyện chế tí nào!
Thậm chí, bởi vì tất cả những thứ này đều từ bản thân của hắn ra, nên sát thương còn mạnh hơn nhiều!
Sự mạnh mẽ của Tôn Hằng, vượt quá dự liệu của mọi người!
Từ Tử Tấn cũng chỉ có thể lấy lớp hiếp nhỏ, lúc hắn bắt đầu đánh tới, liền trực tiếp sử dụng sát chiêu!
"Vù…"
Gió lạnh ập đến, uy thế như trời sụp!
Từ xưa tới nay Thất Sát tượng trưng cho điềm xấu, liên quan tới chết chóc.
Thất Sát Truy Hồn, từ tay của Từ Tử Tấn, nhanh chóng bay tới mấy chục thước, áp cho thần hồn của Tôn Hằng rung chuyển,
Khiến cho Tôn Hằng liên tục kêu khổ!
Ở bên cạnh hắn, Liệt Hỏa Đao Trương Hành Phù, Sinh Tử Thương Quan Hi Ngôn phóng ra, chặn đường lui của Tôn Hằng.
"Gầm…"
Một tiếng rồng ngâm, vang lên từ trong gió lạnh, mang theo cảm giác chí cương chí dương, quét ngang bốn phương.
Sư Hống Công!
Tiếng rồng ngâm vang lên, thì âm khí cạnh người Tôn Hằng bị đánh nát, uy áp cũng giảm rất nhiều.
Lúc này cơ thể của Tôn Hằng biến đổi, một chia làm chín, Nghịch Phong Thất Sát Thức hóa thành ánh đao bay đầy trời, chém về phía Từ Tử Tấn.
Vân Long Cửu Biến!
Đối mặt với sát ý của một vị tiên thiên hậu kỳ, Tôn Hằng chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó, tìm một con đường sống.
Phía trước, chưởng thế của Từ Tử Tấn biến đổi, dựng thẳng lên thành đao, đón ánh đao của Tôn Hằng.
Chưởng đao trong tay của hắn, sát khí dày đặc, mang theo tiếng quỷ rít quỷ gào, ý lạnh có thể chém hết sự sống của những thứ cản đường.
Thất Sát vô hình, cộng thêm sát khí.
Công pháp của hắn chí âm chí hàn, nhưng lại mang theo một loại cảm giác đường hoàng.
Nếu như cực âm có mặt trời, thì sợ là hắn đã có thể nhìn một được cảnh giới võ đạo đại tông sư rồi!
Nhưng ngay cả như vậy, thì đối mặt với chưởng đao của Từ Tử Tấn, ánh đao của Tôn Hằng, nhanh chóng sụp đổ.
Từ Tử Tấn có bảy ấn, cơ thể cường hãn mạnh mẽ, chân khí hùng hậu khổng lồ, ý chí kiên định, hắn lập tức nhân cơ hội này tấn công.
Lúc này hắn đang ở thế thượng phong, tiến lên một bước, chưởng mang theo gió lạnh, quét ngang xung quanh.
"Bành!"
Bóng rồng rung mạnh một cái, ngực của Tôn Hằng cũng truyền tới cảm giác khó chịu.
Sự mạnh mẽ của tiên thiên hậu kỳ, vượt xa suy nghĩ của hắn.
Ngay cả thân thể cường hãn của hắn, cũng không giúp hắn đỡ được thế công này.
"Oanh!"
Trong lúc này, đôi mắt của Tôn Hằng lóe sáng, yên lặng vận chuyển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp.
"Rống!"
Một tiếng gào thét lớn rung trời, giống như đá lớn ném xuống mặt hồ, sóng âm mênh mông cuồn cuộn rung động khắp tầng mây.
Ngay cả Từ Tử Tấn, cũng ngây người một lúc.
Cơ hội!
Tôn Hằng thả lỏng cơ thể, đạp mạnh một cái.
"Vù…"
Chín bóng người, toát ra từ trong cơ thể của hắn, như rồng xanh xé gió bay lên trời, cầm đao chém về phía đối thủ.
"Hợp!"
Chín người hợp lại thành một, một ánh đao dữ tợn dài hơn mười trượng, cứ thế mà sinh ra, trảm nát gió lạnh, rơi thẳng vào đầu Từ Tử Tấn!
Ánh đao kia, khí thế mạnh mẽ, còn có ánh chớp ánh điện vây quanh, phá vỡ không trung, uy áp có thế dời núi bổ biển!
"Được!"
Trên trường thành, hai mắt của Cơ Linh Ân sáng ngời, khí tức trong cơ thể không kiềm chế được mà thả ra ngoài.
Sự kích động của nàng, thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Một đao này, giúp nàng có lòng tin, rằng Tôn Hằng sẽ đánh bại được Từ Tử Tấn.
"Giỏi…"
Một tiếng nổ mạnh, vang lên từ trong ánh đao dữ dằn kia, một luồng ánh sáng hơi mờ dâng lên.
Sắc mặt của Từ Tử Tấn trở nên nghiêm túc, hai tay đan vào nhau, tri triển Minh Vương Ấn, chân khí trong người của hắn, hóa thành một viên cầu xoay tròn, ngăn ánh đao kia lại.
Mặc dù Tôn Hằng mạnh, như muốn đánh chết tiên thiên hậu kỳ cao thủ, vẫn còn thiếu một chút!
Truy Hồn Đoạt Phách Thủ!
"Vù!"
Bóng người trong sân lóe lên, chưởng của Từ Tử Tấn đã xuất hiện trên trường đao của Tôn Hằng.
Chân khí cuồng bạo, điên cuồng vọt theo trường đao của Tôn Hằng.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, bóng người trước mặt nổ tung.
Một chưởng này của Từ Tử Tấn, dường như đã đánh nổ bóng người trước mặt thành chín mảnh, bay tứ tung mọi nơi.
Có điều hắn nhanh chóng nhận ra điều gì đó không đúng.
Vân Long Cửu Hiện!
Áo choàng sau lưng của Tôn Hằng bay phấp phới, mượn lực bay về sau.
Đang trong không trung, hắn lập tức xoay người, cả người áp sát xuống đất, bay thẳng hơn trăm thước, xuất hiện trước cửa thành của Lạc Thạch Trấn.
"Vù!"
Ngay lúc binh tướng còn chưa tỉnh hồn lại, thì bóng người của Tôn Hằng, đã phóng vào trong thành.
Trên tường thành, Cơ Linh Ân nhìn đi chỗ khác, khẽ thở dài một hơi: "Xem ra, tiên thiên trung kỳ, vẫn không có cách nào đánh bại được tiên thiên hậu kỳ."
Trong suy nghĩ của nàng, thì thực lực của Tôn Hằng đã rất mạnh mẽ, nhưng đối mặt với Từ Tử Ấn, chỉ có cách bỏ chạy.
Cô gái che mặt cũng không nói thêm gì, mặc dù những tiên thiên cao thủ này ở trong Uyên Sơn muốn làm trời làm đất gì cũng được.
Nhưng ra khỏi Uyên Sơn, nàng tiện tay cũng có thể bóp chết!
Ngoài thành, sắc mặt của Từ Tử Ấn âm trầm nhìn cửa thành cách đó không xa, không nói thêm tiếng nào.
Lạc Thạch Trấn có nghiêm lệnh cấm động võ.
Coi như là hắn, cũng không dám tùy ý làm bậy trong thành!
"Từ Tông chủ."
Trương Hành Phù, Quan Hi Ngôn cất bước đi tới, sắc mặt xấu hổ nhìn Từ Tử Tấn, thật ra, bọn họ cũng có cơ hội ngăn Tôn Hằng lại.
Chỉ tiếc, lúc đó bọn họ lại bỏ qua cơ hội này.
"Thuộc hạ vô dụng!"
"Được rồi!"
Từ Tử Tấn phất tay áo, nói: "Tốc độ của hắn quá nhanh, cho dù các ngươi xuất thủ, cũng không thể ngăn lại hắn."
Nghe được lời này hai người liền buông gánh nặng trong lòng xuống, Quan Hi Ngôn hơi nhíu mày hỏi: "Vậy chúng ta nên làm thế nào? Tên Tôn Hằng này, khó đối phó hơn chúng ta tưởng nhiều!"
"Tiến vào, đi tìm hắn."
Từ Tử Tấn chắp tay sau lưng, nhìn quét đường núi đã trở thành bãi chiến trường hỗn loạn này, lạnh giọng nói: "Hắn là tội nhân, phải bị cưỡng bức lao động. Không có chuyện cứ suốt ngày núp ở trong đó."
"Vâng!"
Hai người khom người đồng ý.
Ba người lập tức cất bước, đi về phía Lạc Thạch Trấn.
Có điều khi bọn họ bước đi vào trong cửa thành, thì có một cô gái dáng người khôi ngô chặn đường của bọn họ.
"Từ phó tông chủ, lâu rồi chưa gặp, chúng ta nói chuyện một chút nào!"