Cơ Linh Ân đưa cho Tôn Hằng công pháp tên là Nhiên Huyết Quyết.
Xem hết miêu tả của môn công pháp này, Tôn Hằng bỗng nhiên nhớ được, trước kia có một người đã thi triển qua một lần trước mặt hắn rồi.
Lúc đó là lúc hắn còn ở Trần quận, đang chém giết vị Thiên Đao Môn tên Tiêu Vật Vong kia, đối phương đánh không lại, liền dùng công pháp này để chạy trốn.
Môn công pháp này, có thể thiêu đốt tinh huyết của người sử dụng, từ đó đề cao tốc độ của họ.
Nếu như tu tới cực hạn, có thể tăng gấp hai lần tốc độ.
Cho dù là tiên thiên cao thủ, thì vẫn còn có tác dụng!
Đương nhiên, nếu cứ liên tục thi triển, thì di chứng cũng rất khủng khiếp, tẩu hỏa nhập ma, cơ thể nổ tung.
Nhưng Tôn Hằng từng tu luyện một môn công pháp tên là Ngưng Huyết Pháp, có thể cô đọng tinh huyết, vừa vặn có thể phối hợp với cái Nhiên Huyết Quyết này.
Dựa vào suy đoán của hắn, thì nếu như mình dùng Nhiên Huyết Quyết, di chứng sẽ ít hơn người bên ngoài nhiều.
Với lại, từ nửa năm trước, hắn đã cải tiến Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật.
Dùng Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật làm cơ sở, dung nhập thêm Thiên Ma Giải Thế Đại Pháp, Bách Man Chân Thân làm một, tạo ra một môn công pháp nghiền ép tiềm lực của cơ thể để tăng thực lực.
Nhưng môn công pháp này còn chưa hoàn thành, bây giờ được Nhiên Huyết Quyết, có thể bù lại cho mình một ít.
Chờ thêm một thời gian nữa, thì Tôn Hằng có thể dùng khả năng điều khiển thân thể cực tốt của mình, sáng chế ra một môn công pháp giúp nghiền ép tiềm lực của mình.
Nhưng mà, nước xa không cứu được lửa gần, việc cần thiết bây giờ, là phải nắm giữ Nhiên Huyết Quyết.
Mặt khác...
Chính là Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí!
Cơ Linh Ân đưa đan dược chữa thương, rồi còn tiết kiệm cho Tôn Hằng được mấy ngày.
...
Thời gian nhanh như gió, vội vàng trôi qua.
Chớp mắt, đã bảy ngày sau.
Vô Danh Thạch Sơn.
Nơi này là địa bàn của Cửu Ấn Tông.
Sáng sớm hôm nay, nơi này đã hội tụ tất cả cao thủ đứng đầu của Uyên Sơn.
Bọn họ được mời tới đây, để chứng kiến một cuộc đánh cược, giữa Cửu Ấn Tông Từ Tử Ấn và một người không có danh tiếng gì cả.
Với người tên Tôn Hằng đột nhiên xuất hiện này, mọi người rất ít ai biết gì về hắn.
Chỉ biết đây là một tội nhân, đến từ Đông Dương phủ, vì giết mấy vị tiên sư mà mang tội.
Bây giờ là trưởng lão thứ tư của Bách Hoa Tông, hơn nữa còn là vị trưởng lão nam tính đầu tiên.
Tu vi tiên thiên trung kỳ!
Không biết tự lượng sức mình, cả gan làm loạn!
Đây là ấn tượng của mọi người với Tôn Hằng.
Đương nhiên, cũng không có ai dám khinh thường hắn.
Dù sao, từ những tin tức trước mắt, thì người này có thể chống lại sự vây giết của Liệt Diễm Đao Trương Hành Phù, Sinh Tử Thương Quan Hi Ngôn và Càn Khôn Nhất Tiễn Diêm Thủ Kiên.
Hơn nữa, hắn còn có thể thoát khỏi tay của phó tông chủ Cửu Ấn Tông Từ Tử Tấn.
Thực lực của hắn, đã thuộc tầng lớp đứng đầu trong tiên thiên trung kỳ rồi!
"Đến, đến rồi!"
Trên sườn núi, có người thấp giọng nói.
Lập tức, tiếng ồn ào vang lên, mọi người nhỏ giọng thảo luận, bàn tán về người này.
Thường Túc đứng trong đội hình của Cửu Ấn Tông, không hấp dẫn sự chú ý của ai hết.
Hắn nhìn Tôn Hằng mặc áo choàng, đưa giữa đám người của Bách Hoa Tông, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Lúc trước, cảnh Cửu Ấn Tông Lịch Thừa Phong đánh bại Tôn Hằng, còn rõ mồn một trong mắt của hắn.
Lúc ấy Tôn Hằng đã suy bại hết sức, hơi thở suy yếu, thực lực giảm mạnh, còn không đỡ được mấy chiêu của tiên thiên sơ kỳ Lịch Thừa Phong.
Nhưng mà ai biết được, chỉ có hai tháng, hắn đã trở thành trưởng lão của Bách Hoa Tông.
Hơn nữa, còn giết Lịch Thừa Phong, em vợ của Từ Tử Tấn, rồi chạy thoát khỏi tay của tiên thiên hậu kỳ cao thủ Từ Tử Tấn.
Mỗi một tin tức như vậy, đều khiến người ta thán phục!
Danh vọng của hắn, trong mấy ngày ngắn ngủi này, đã truyền khắp Uyên Sơn.
Những người cùng đi tới đây với Tôn Hằng, đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Đáng tiếc, lúc này lại không có ai dám tiến lên bắt chuyện.
Đa số bọn họ phụ thuộc vào Cửu Ấn Tông, một số ít đi Võ Minh, còn lại là tán tu, nên cũng không dám đi lên bắt chuyện.
Chỉ có thể lặng yên nhìn chăm chú Tôn Hằng, nhìn hắn lướt qua đám người, bước lên trên núi đá.
Ở chỗ này, có không ít hơi thở cường hãn mạnh mẽ, không che giấu một chút nào.
Trong đó khí tức của một người mạnh mẽ nhất.
Người này dáng người khôi ngô, khuôn mặt trang nghiêm, khí tức trên thân hùng hậu như núi, dường như có thể dung nạp vạn vật trong thiên địa thành một.
Vị này, chắc là đệ nhất cao thủ của Uyên Sơn, Sở Thiên Cơ.
Trên người của hắn, Tôn Hằng cảm nhận được một chút bóng dáng của sư phụ của Tưởng Ly.
Bọn họ đều tinh thông rất nhiều võ đạo, sau đó dung hội nó lại thành một.
Có điều, so với vị sư phụ thần bí của Tưởng Ly, thì vị Sở Thiên Cơ này còn kém quá nhiều.
Vị kia, đem mỗi môn công pháp trên người của mình, tu luyện tới cảnh giới đại tông sư!
Ở bên cạnh Sở Thiên Cơ, còn có hai vị tiên thiên hậu kì cao thủ của Võ Minh.
Hắn còn thấy thêm hai gương mặt quen thuộc.
Chư Cát Bạch và Ti Hư đứng sau lưng Sở Thiên Cơ, bọn họ thấy ánh mắt của Tôn Hằng nhìn về phía mình, lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám đối mặt với hắn.
Cửu Ấn Tông Trương Tông Khẩu, mặc áo choàng màu xanh, khí chất nho nhã, hai con ngươi trong suốt như ngọc, dễ gây ấn tượng mạnh cho người khác.
Ở bên cạnh người này, còn có hai vị nữ tử diễm lệ.
Nghe nói người này yêu thích sắc đẹp, tinh thông song tu (Quan hệ nam tử để điều khiển âm dương trong cơ thể), hẳn là không có lửa thì sao có khói được.
Người đại diện của Vô Cực Môn là một nữ kiếm khách vẻ mặt tang thương (tiều tuỵ, khốn khổ đến mức gợi sự đau xót, thương tâm)
Tuổi tác của nàng không nhỏ, nhưng kiếm khí trên người của nàng lại hung hăng vênh váo như một đứa trẻ, dưới sự áp chế của Trương Tông Khẩu và Sở Thiên Cơ, vậy mà vẫn có thể đứng vững được, thực lực chắc cũng không thấp.
Còn về Bách Hoa Tông, Liễu Thanh Thanh đang tu luyện một môn công pháp tới giai đoạn quan trọng, nên không có đến đây.
Chỉ phái Cơ Linh Ân, dẫn Tôn Hằng đến chỗ này.
"Tôn Hằng!"
Giọng nói hùng hậu hữu lực của Sở Thiên Cơ vang lên, tương tự với khí thế trên người của hắn.
Lúc này hắn nhìn Tôn Hằng, nghiêng đầu nói: "Không tệ, không tệ! Nếu như ngươi tránh được kiếp này, thì sau này, rất có thể sẽ tiến thêm được một bước!"
Hắn tinh thông quá nhiều võ học, trong đó còn bao gồm công pháp luyện thể, nhìn quét một cái, đã có thể thấy được thân thể luyện gần tới mức hoàn mỹ của Tôn Hằng.
Có trụ cột có căn cơ vững chắc như vậy, theo hắn, thì chắc chắn sẽ tiến giai tiên thiên hậu kỳ!
"Đáng tiếc, xưa tới nay người có thiên phú kinh người tầng tầng lớp lớp, nhưng chân chính đạp đến đỉnh phong, chỉ có lác đác mấy người mà thôi."
Trương Tông Khẩu bình tĩnh nói, giọng nói không nhanh không chậm, dường như hắn không có nhắm vào Tôn Hằng, chỉ thuận miệng nói mà thôi.
"Mười ngày ước hẹn, bắt đầu từ hôm nay."
Từ Tử Tấn nhìn chằm chằm vào Tôn Hằng, cho tới lúc này, hắn mới lạnh lùng nói: "Ta sẽ cho ngươi chạy trước một ngày, sau đó ta sẽ đuổi theo sau!"
"Tốc độ của ngươi không chậm, chỉ cần chạy về phía xa xa, chắc có thể giữ được một mạng đó."
Giọng của hắn mỉa mai, giống như đang dùng ngôn từ để đả kích Tôn Hằng vậy.
Nhưng trong suy nghĩ của Cơ Linh Ân, thì đây cũng là một cơ hội tốt cho Tôn Hằng.
Dù sao Uyên Sơn cũng rất mênh mông, cứ chạy thẳng vào trong đó, ở trong đó ít người qua lại, chỉ có hung thú, nên chắc cũng có hy vọng sống.
"Không cần Từ phó tông chủ quan tâm."
Tôn Hằng tùy ý chắp tay nhìn đối phương, nói: "Hôm nào chúng ta gặp nhau trong Uyên Sơn thì nói cũng không muộn!"
"Được!"
Khóe miệng của Từ Tử Tấn vểnh lên, chậm rãi gật đầu: "Chỉ mong ngươi đừng làm ta thất vọng."
"Được rồi, người cũng đã gặp rồi, chúng ta bắt đầu đi!"
Cơ Linh Ân không muốn lãng phí thời gian, cao giọng đề nghị, sau đó nhìn về phía Tôn Hằng, nói: "Cẩn thận!"
"Ta biết."
Tôn Hằng gật đầu, chắp tay chào mọi người, cũng không nói thêm gì nữa, quay người chạy vào trong Uyên Sơn.
Tốc độ của hắn không nhanh không chậm, một bước đi hơn mười trượng, sau đó một lát, đã biến mất trong mắt mọi người.
...
Hắn đi vào sâu trong Uyên Sơn, liền tăng tốc độ.
Mấy canh giờ sau, Tôn Hằng xuất hiện ở động rắn lúc trước, nơi này còn được gọi là Vạn Xà Quật.
Sau khi lấy một vật từ trong đó ra, Tôn Hằng chạy tới thung lũng Vạn Độc Sơn.
Cho tới khi đứng trước cái sơn cốc kia.
Trong sơn cốc, Thiên Hạt Cổ bay rậm rạp chằng chịt, phập phồng lên xuống, tiếng kêu ong ong liên tục vang lên.
Tôn Hằng nhảy lên đỉnh núi, cầm một quyển sách trong tay, tung hứng lên trời.
"Ngã Bách Độc!"
Giọng của hắn không lớn, nhưng có thể vang khắp xung quanh, cho dù cách xa dài dặm, cũng có thể nghe được.
"Cổ Thần Kinh đang trong tay của ta, chẳng lẽ ngươi không muốn nó sao?"
"Ong..."
Trong sơn cốc, vang lên tiếng ong ong.
Một mảng mây đen, bọc lấy một bóng người, nhấc hắn lên cao.
"Tôn Hằng!"
Mây đen bay tới cách Tôn Hằng vài trăm mét, thì có giọng nói lạnh như băng của Ngã Bách Độc truyền tới: "Chuyện của ngươi, ta cũng nghe nói, có thể chạy thoát khỏi Từ Tử Tấn, đã rất giỏi rồi!"
"Có điều, nếu như ngươi muốn ta giúp đỡ, thì ngươi sai rồi. Cho dù ta muốn Cổ Thần Kinh, nhưng không thể vì thế, mà đắc tội với Cửu Ấn Tông được!"
Theo Ngã Bách Độc suy nghĩ, thì tên này, muốn dùng Cổ Thần Kinh làm mồi nhử, sau đó giúp hắn thoát khỏi kiếp này.
Nơi này có mấy ngàn Thiên Hạt Cổ, có thể bảo hộ an toàn cho Tôn Hằng trong người ngày này.
Nhưng nếu hắn bảo vệ Tôn Hằng, thì chắc chẳn Cửu Ấn Tông sẽ xử lý hắn!
"Ngươi sai rồi."
Ai ngờ, Tôn Hằng đang đứng đối diện chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Cái gọi là nhờ người giúp không bằng tự mình làm, nhờ ngươi hỗ trợ, không bằng chính ta động thủ!"
"Cái gì?"
"Coong..."
Rồng xanh rít gào, ánh đao kêu cong cong, trong nháy mắt bao phủ Ngã Bách Độc!